Thê Nô 2

Chương 36 : Quan Hệ

“Cha, người nghe con giải thích…” Lý Mộ Tiêu nhìn vẻ mặt tức giận của cha Đào, trong lòng hoảng sợ, ban đầu đã cảm thấy hôm nay Tô Mạn Ca tìm mình có chút kỳ lạ, xem ra đúng là có người quyết tâm cố ý sắp xếp. Cha Đào nhìn về phía con gái, nét mặt Đào Tư Di vẫn bình thường, như chuyện hôm nay đối với cô mà nói, sớm đã luyện thành thói quen. Trách không được con gái không chịu cùng cậu ta tái hôn, thậm chí ngay cả khi ở cùng anh cũng cảm thấy phiến chán, hành động này của anh thật sự quá phận. Buổi sáng vẫn lời thề son sắt sẽ đối tốt với Đào Tư Di, hiện tại liền ở cùng một cô gái khác, đàn ông thế này mà còn gọi là chuẩn mực sao? Quả thực là khốn nạn, chỉ tự trách ông nhìn sai, một lòng cảm thấy con gái khó kết hôn lần thứ hai, mới định để hai người hợp lại, may mắn con gái ông lập trường kiên định, nếu thực sự hợp lại, về sau sẽ phiền lòng đi thôi. “Tổng giám đốc Lý, xưng hô này, tôi chịu không nổi.” Cha Đào hít sâu một hơi, chuyện khiếp sợ đột nhiên xảy ra khiến huyết áp cha Đào lên cao, làm đầu ông có phần choáng váng. “Cha… Chuyện không phải như người nghĩ.” Lý Mộ Tiêu muốn giải thích, vừa định tiến lên, cánh tay đã bị Tô Mạn Ca bắt được. “Tiêu, anh nói đây là cha Đào Tư Di sao? Không phải vì em mà anh đã sớm ly hôn với cô ta sao?” “Cô ngậm miệng vào.” Lý Mộ Tiêu trừng mắt Tô Mạn Ca. “Cha, tuyệt đối không phải như những gì người nhìn và nghe thấy. ” Cha Đào nhìn Tô Mạn Ca ôm cánh tay Lý Mộ Tiêu, không lên tiếng, chỉ phất phất tay, vượt qua hai người bọn họ đi đến thang máy. Lý Mộ Tiêu muốn đưa tay ngăn cha Đào, lại bị Diệp Nam Tê chặn lại. “Ngài Lý, muốn ‘tề nhân chi phúc’(cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều vợ) cũng phải nhìn đối tượng.” Diệp Nam Tê ý tứ hàm xúc nhìn thoáng qua Diệp Lan Trăn, chuyện này trùng hợp như vậy, chứng minh khó thoát khỏi liên quan đến người anh trai âm hiểm của anh. Có điều, Diệp Lan Tê trái lại cảm thấy Diệp Lan Trăn làm chuyện tối này khá tốt. Anh dùng ánh mắt quét một vòng hai đôi nam nữ trước mặt, nơi này chỉ có mình là dư thừa. Diệp Nam Tê cố gắng áp chế khó chịu trong lòng đột nhiên nảy ra, theo sát phía cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ đi vào thang máy. Cửa thang máy từ từ đóng lại, cách Diệp Nam Tê với đám người đứng bên ngoài. Tay anh ấn nút tầng, lẳng lặng chờ đợi thang mái đi lên. Qua hai ngày vừa rồi, Diệp Nam Tê nhận rõ một chuyện, có lẽ so sánh với bản thân anh, Diệp Lan Trăn càng thích hợp với Đào Tư Di hơn, bởi vì anh đủ mạnh mẽ, anh có thể tiến hành phát triển mọi chuyện theo hướng anh muốn trong vô hình. Chỉ cần Diệp Lan Trăn thật tình với Đào Tư Di, vậy cô ấy sẽ vô cùng hạnh phúc. Mà anh, có lẽ đúng như những gì Đào Tư Di nói, anh còn nhỏ… “Đinh…” Tiếng vang thanh thúy, cửa thang máy mở ra, ba người lần lượt ra ngoài. “Nam Tê…” Lưu Diễm Lệ gọi con trai. “Mẹ…” “Có một số việc sớm muộn gì cũng không liên quan. ” “Con biết.” Diệp Nam Tê lên tiếng, đưa tay quét trên mặt cửa phòng, đẩy cửa. Đạo lý này, anh đã hiểu… Đào Tư Di nhìn ba người vào thang máy, chính mình trái lại không động, cô muốn nhân cơ hội này, nói rõ lời với Lý Mộ Tiêu. Còn tiếp tục dây dưa như vậy, chỉ càng thêm nhiều quấy nhiễu cho cả hai bên. Còn Diệp Lan Trăn, anh liếc nhìn tên kia, quyết tâm ở lại. Một trong những người đàn ông anh kiêng kị là Lý Mộ Tiêu, anh làm sao có thể để một mình Đào Tư Di ở cùng anh ta được chứ. “Tư Di, không phải như em thấy đâu.” Lý Mộ Tiêu thấy ánh mắt Đào Tư Di chuyển hướng mình, vội vàng giải thích chuyện trước mắt. “Tôi biết.” Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn, người đàn ông này vẫn tươi cười, vừa dối trá lại vừa chân thành như thế. “Lý Mộ Tiêu, tôi ở lại là muốn nói rõ ràng với anh.” Cô nhìn lướt qua Tô Mạn Ca bên cạnh, trên mặt người phụ nữ vẫn là vẻ khiêu khích nhưng sầu lo vẫn hiện rõ trong mắt cô ta. “Chúng ta đã kết thúc, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, tôi đã có người đàn ông mới, hơn nữa còn chuyện gì xảy ra đã xảy ra rồi. ” Lời này của cô khiến sắc mặt Lý Mộ Tiêu đột nhiên trở nên trắng bệch, anh ta nắm chặt tay hình quả đấm, nhắm mắt. Những điều anh ta suy đoán làm anh ta đau khổ nhưng anh ta vẫn nghĩ còn chút hy vọng mong manh. Sau khi suy đoán của anh ta bị chứng thật, chút lừa mình dối người của anh ta đều bị phá tan tành. Loại đau khổ này so với anh ta tưởng tượng vừa chua xót vừa chát hơn bao nhiêu lần. “Hơn nữa, tôi cũng hy vọng anh quý trọng người trước mắt.” Đào Tư Di nhìn Lý Mộ Tiêu, hướng anh khẽ cười. “Anh có biết như thế nào gọi là cứa da cứa thịt không? Thời điểm tôi phát hiện anh ở bên ngoài…, tâm tôi đau đến nát tan, vẫn ôm hy vọng xa vời với anh, hy vọng những thứ kia là giả, nhưng sự thật chứng mình, hy vọng xa vời mãi vẫn xa vời như thế. ” Đào Tư Di lấy tay khẽ lau mắt, nhìn ngón tay thấm ướt, nhịn không được dùng cao giọng để tất cả mọi người đều nghe thấy, bản thân tự trào phúng: “Anh nhìn đi, đã lâu như vậy, tôi vẫn chưa quên thống khổ lúc đó. ” “Tư Di…” Lý Mộ Tiêu nhẹ nhàng gọi tên cô. “Lý Mộ Tiêu… Đây là lần cuối cùng tôi gọi tên anh. Vì không để tất cả chúng ta đều đau khổ, buông tha tôi cũng là buông tha chính bản thân anh. ” “Anh ta là người tốt sao?” Lý Mộ Tiêu chưa từ bỏ ý định chỉ vào Diệp Lan Trăn, chuyện đêm nay tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của Diệp Lan Trăn. “Tôi không biết.” Đào Tư Di lắc đầu, khẽ cắn môi. “Tôi chỉ biết, tôi đã từng nghĩ rằng anh là người thích hợp, nhưng tôi lại thất vọng, anh ấy ít nhất chưa từng che dấu ý đồ của mình. ” Đào Tư Di nhìn ánh mắt Lý Mộ Tiêu, tay nhỏ giữ chặt tay lớn Diệp Lan Trăn. “Hiện tại tôi chỉ có thể tin tưởng người này. ” Đào Tư Di lôi kéo tay Diệp Lan Trăn, vòng qua Lý Mộ Tiêu cùng Tô Mạn Ca đi đến thang máy. Mỗi một bước của cô đều kiên định, không có chút chần chừ cùng ngập ngừng. “Tiêu…” Tô Mạn Ca trước đó không nói chuyện gọi tên Lý Mộ Tiêu, cô ta hy vọng anh ta có thể rõ ràng, hiện tại ai đang ở cùng anh ta. “Cút…” Lý Mộ Tiêu quát to, anh nhìn chằm chằm Đào Tư Di cách đó không xa đang tiến đến thang máy, hy vọng cô có thể quay đầu nhìn lại một lần. “Lời cô ta nói anh còn chưa hiểu rõ sao, tại sao anh có thể hèn hạ như vậy.” Tô Mạn Ca nhịn không được la lên, ả không biết hèn hạ này, rốt cuộc là nói anh, hay là nói chính ả. “Bốp…” “Anh đánh tôi?” Tô Mạn Ca che mặt, không dám tin nhìn Lý Mộ Tiêu tát mình. “Nếu không phải vì cô, cô ấy vẫn là của tôi. ” “Đinh…” Cửa thang máy mở ra, Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn tay trong tay đi vào trong thang máy, vấn đối diện mặt tường, không ngoảnh đầu lại. Mãi đến khi thấy thang máy bắt đầu đi lên, Đào Tư Di mới buông tay Diệp Lan Trăn, xoay người. “Vừa rồi vì sao em không quay đầu lại xem, náo động lớn như vậy, em thật sự không quan tâm sao?” Tình huống vừa rồi làm Diệp Lan Trăn tỉnh ngộ, Lý Mộ Tiêu tựa hồ vẫn không cam lòng, người sợ nhất điểm này, không cam lòng chính là không tình nguyện, có khả năng sẽ chờ đợi thời cơ, tận dụng mọi thứ, cô gái nhỏ của anh vẫn sẽ bị Lý Mộ Tiêu nhớ đến, điều này khiến anh thấy không thoải mái. “Mặc kệ là anh tự biên tự diễn hay là muốn phát tiết, việc này không liên quan đến em.” Đào Tư Di thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn con số hiển thị số tầng, lẳng lặng chờ. “Chúng ta là quan hệ gì?” Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di bên mặt, cẩn thận hỏi. “Anh?” Đào Tư Di kỳ lạ nhìn anh, “Anh nói sao?” Cô hỏi lại một câu, đẩy vấn đề trở lại. Diệp Lan Trăn ngây ngẩn cả người, vấn đề đơn giản này, vì sao khó trả lời như vậy. “Đào Tư Di, em thích anh sao?” Diệp Lan Trăn nghĩ nghĩ, mỗi lần hai người tiến thêm một bước đều là anh bức bách, hiện tại anh vô cùng hy vọng có thể biết suy nghĩ chân thật của cô. “Không chán ghét. ” “Nghĩa là có thích, đúng không?” Diệp Lan Trăn chưa từ bỏ ý định, truy đến cùng. “Có lẽ có chút…” Đào Tư Di mở mắt to nhìn anh. “Có chút? Hay là nhiều? so với Lý Mộ Tiêu trước kia, em thích người nào nhiều hơn?” “Trước kia sao?” Đào Tư Di nghiêng đầu suy nghĩ, chậm rãi trả lời. “Không thể so sánh. ” “Làm sao có thể không so sánh được chứ…” “Không thể mà…” “Không được, em phải nói cho anh biết, em thích người nào hơn…. ” “Tại sao anh vô lại như vậy chứ…” “Anh biết…” Một đêm này, Đào Tư Di liên tục bị câu hỏi của Diệp Lan Trăn làm phiền. Sau khi chóng mặt vì một đống câu hỏi, hai người lại đắp chăn bông, nói chuyện phiếm. Sáng sớm hôm sau, khi cha Đào gọi điện hẹn Đào Tư Di cùng ăn điểm tâm, Diệp Lan Trăn đã đi rồi. Đào Tư Di phát hiện một tờ giấy trên tủ đầu giường, mặt trên là thẻ ngân hàng. “Mua gì đó cho hai người, hôm nay công ty có chút bận, buổi tối trở về bồi em. ” Đào Tư Di nhíu mày nhìn thẻ, ngồi mép giường, trong đầu suy tư về ý nghĩa của chiếc thẻ. Rốt cuộc anh muốn làm gì, tuy cô đã nhận quần áo và giày dép Diệp Lan Trăn mua, nhưng cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tiêu tiền bạc của anh. Cô luôn cho rằng, phụ nữ lấy tiền bạc của đàn ông, chỉ có hai loại quan hệ, một là cha con, hai là vợ chồng. Quan hệ danh không chính ngôn không thuận giữa hai người, cảm giác thật quái dị. Bất quá Đào Tư Di vẫn quyết định đưa cha Đào và Lưu Diễm Lệ đi mua sắm, vợ chồng già từ nước ngoài về không mang nhiều đồ, quần áo thay đi thay lại ít, xem ra bọn họ khẳng định chỉ ở đây một đoạn thời gian. Mấy người dùng xong bữa sáng, Đào Tư Di cùng cha mẹ đi tới trung tâm thương mại, Đào Tư Di và Lưu Diễm Lệ phụ trách chọn mua, cha Đào phụ trách mặc thử và đưa ra đề nghị, còn Diệp Nam Tê đảm nhận xách đồ. Hôm nay Đào Tư Di thấy thoải mái vô cùng, Diệp Nam Tê bắt đầu gọi cô là chị. Một tiếng này đến muộn mấy tháng, nghe xong cô vô cùng hạnh phúc. Tảng đá đặt trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống. “Oa, bộ này đẹp quá. ” Đào Tư Di cầm váy Lưu Diễm Lệ lựa chọn trong tay, đi đến quầy thu ngân, đơn giản giảm bớt mấy con số, tiền lương ba tháng của cô liền mất đi một phần mười. Cô không khỏi cảm thán, tiền này nha, thật sự hoa mắt, nhân viên văn phòng bình thường như cô, một tháng hơn ba ngàn, lúc này chưa tới hai giờ đã bị mất hơn phân nửa rồi. Nơi bọn họ đến chỉ là những cửa hành bình thường mà thôi. Nếu đến nơi Diệp Lan Trăn dẫn cô đi, Đào Tư Di nhún vai. Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu không phải mấy tháng này Diệp Lan Trăn bao ăn bao ở, xe đón xe đưa, tiền lương của cô có phải cũng không đủ đáp ứng sinh hoạt bình thường hay không. “Đào tiểu thư, thật khéo, cô cũng đi dạo ở đây sao. ” Đang cân nhắc một người sinh hoạt ra sao, nên phân phối tiền lương như thế nào, Đào Tư Di đột nhiên bị một giọng nói quen thuộc cắt đứt ý nghĩ. Chỉ thấy Mã Đằng Diệu bị một đám người vây quanh đang mỉm cười với cô.