Từng làn khói nhang dâng cao, vấn vít lượn lờ, lãng đãng rồi ảo mờ, quyện vào hương trúc xanh bát ngát trước bậu thềm cửa.  Trong khu sân trống hoác thoang thoảng hương rừng mát rượi, ánh nắng tỏa xuống chói chang, những viên gạch lá nem đỏ lựng ốp đều trên khe đất như được quết thêm lớp bóng vàng lấp lánh. Gần gặn không xa là những bụi cỏ sữa mọc tràn ra hai bên lối nhỏ dẫn vào ngôi miếu.  Bốn vách sơn trắng óng ánh, lót ván gỗ làm gạch ngói, trải thảm vải, tranh sơn thủy mộc mạc treo dài trên hàng kệ gỗ lim nâu sồng. Tượng Phật vàng uy nghiêm tọa thiền trên đài hoa sen bằng bạc, dưới chân người là hai tượng Tiên Đồng nhỏ xinh xắn đúc bằng đất màu.  Quanh quẩn ngôi miếu là hương thơm thanh thoát của lá cỏ mần trầu. Bảo Ngọc choàng tay qua cổ cha, áp má lên bờ vai người nói với vẻ yếu ớt: "Con muốn về nhà." Bé sợ hãi nhìn chung quanh, bầu không khí lành lạnh lại có vẻ hiu quạnh nơi đây làm bé rất sợ.  Lý Trung Hiền vỗ lưng bé an ủi: "Ngoan, đợi đưa thẻ cho thầy sư xong chúng ta sẽ về nhà." Bảo Ngọc ỉu xìu gật đầu, bàn tay ôm cổ cha càng siết chặt hơn. Bé mím môi, đôi mắt tròn xoe ánh đầy vẻ không vui.  Ở đây chơi không vui gì cả, chán ơi là chán, vắng tanh vắng ngắt.  Vị thầy sư đã dẫn đường cho hai cha con họ vừa rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, Lý Trung Hiền suy đoán, có lẽ y đã thầm lặng đi mời Thánh Tăng Độ Từ đến.  Lý Trung Hiền đặt Bảo Ngọc xuống đất rồi nắm lấy tay bé. Bảo Ngọc vuốt ve túi thơm nhỏ buộc bên đai lưng, mắt thấy có ba bốn chiếc ghế tròn kê trong góc, bé bèn ngước nhìn cha, hớn hở nói: "Có ghế ngồi kìa." Ý bảo qua đó ngồi, đứng hoài bé mỏi chân lắm.  Lý Trung Hiền buồn cười nhìn con gái, "Là khách đến thăm hỏi thì không nên tùy tiện ngồi lung tung." Bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, dưới cái nắng vàng mờ nhạt chập chờn, gió nhẹ hiu hiu vờn xào xạc những chiếc lá xanh thẫm trên từng nhánh cây sum sê. Có tiếng bước chân vang tới, đều đặn mà nhẹ nhàng, Lý Trung Hiền chậm rãi xoay người, Bảo Ngọc đứng sau lưng cha tò mò ló đầu ra nhìn thử.  Người bước vào là một cụ lão lớn tuổi, tóc đượm màu sương trắng, bận áo cà sa màu nâu sồng, dưới gối là chiếc quần vải trắng lốp dài đến gót chân. Hai tay lão đều đeo vòng chuỗi hạt Ngọc Bích, trên cổ lại đeo thêm tràng hạt Phật màu đen. Tuy đã có tuổi, song khí chất vẫn như thuở còn trẻ xưa, thanh nhã, cao quý, ẩn hiện giữa đôi mày là sự uyên bác vô biên. Lão cúi người, chắp hai tay: "Bần tăng xin vấn an Lý đại nhân." "Thầy sư Độ Từ không cần câu nệ lễ nghĩa." Lý Trung Hiền nắm tay Bảo Ngọc dắt cô bé đến trước mặt Thánh Tăng Độ Từ, điềm nhiên nhìn lão: "Lần này đến thăm hỏi khó tránh mạo muội đến sự yên tĩnh nơi đây. Thầy sư độ lượng chớ trách kẻ đến đường đột không lời báo trước." Lão khẽ cười không đáp, ánh mắt như vô tình dừng trên gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Ngọc, cô bé dè dặt nhìn lão bằng vẻ tò mò, bàn tay trắng nõn như búp măng miết mạnh góc áo, tỏ vẻ khẩn trương và sợ sệt. Lão nhướng mày, ý cười sâu xa trong mắt bỗng hằn đậm.  "Lệnh ái thật sự xinh xắn." ...  Đằng sau bức tượng Phật vàng là một gian buồng nhỏ được che khuất bởi tấm bình phong vuông vức thêu những cánh sen màu hồng.  Khói nhang lượn lờ, lửa nhỏ trong lò liu riu, hương trà thảo mộc lãng đãng, dưới ánh nến vàng, ba chiếc tách sứ ngọc xanh biếc trên khay gỗ như được phủ thêm lớp màu sáng bóng. Một chiếc bàn vuông ngăn cách người đối diện, lót dưới gối mỗi người là chiếc gối bông mềm mại thoang thoảng hương trúc đào.  Bảo Ngọc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha, cúi đầu thật thấp không hó hé nửa lời hay ngoái đầu ngó nghiêng xung quanh. Lý Trung Hiền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái rồi nhẹ nhàng vỗ về, trong lúc vô ý ngón tay lỡ chạm vào chiếc túi thơm buộc bên đai lưng của bé, bề mặt túi phồng lên tròn vo, ắt hẳn đựng không ít thứ bên trong.  Lý Trung Hiền không lời nào mà chỉ nhìn bé, sự uy nghiêm hiện rõ trong ánh mắt, Bảo Ngọc mím môi, hiểu ý nên bèn giở miệng túi thơm, lấy từ bên trong một tấm thẻ gỗ dài bằng ngón tay cái, đầu thẻ khoét một lỗ nhỏ rồi xỏ qua sợi chỉ đỏ, trên thân thẻ trổ vẽ đường hoa văn uốn lượn tinh xảo, nhất là chữ Duyên gọt khắc trên thẻ, viền ngoài tô thêm màu mực chu sa rực rỡ nên nhìn càng thêm bắt mắt. Bảo Ngọc rụt rè đặt tấm thẻ lên bàn, sau đó lập tức giấu bàn tay vào ống tay áo rộng. Dáng vẻ vừa nhút nhát vừa có nét bẽn lẽn đáng yêu.  Lão Từ múc một muỗng bột hoa cúc vào tách sứ, chan nước sôi mới đun, thêm ít lá trà khô, cánh hoa đào và nhụy hạt sen. Lão lấy nắp đậy tách, sau đó mới chậm rãi cầm tấm thẻ lên xem, ánh mắt chuyên chú.  Sự yên ắng gần như bao trùm hoàn toàn, Lý Trung Hiền thể hiện sự bình tĩnh vô cùng nhuần nhuyễn, song bàn tay đặt trên gối lại âm thầm nắm chặt đến nổi hiện đầy gân xanh.  "Ở đây có một vỏ mai rùa, bên trong đựng ba đồng xu cổ, Lý tiểu thư hãy lắc mai rùa ba lần rồi đổ chỗ xu vào chiếc đĩa này." Bảo Ngọc nghe rất chăm chú, không ồn ào đặt nhiều nghi vấn như những đứa trẻ hiếu động khác, bảo thế nào thì làm thế đó. Bé nhẹ nhàng cầm vỏ mai rùa lắc lên lắc xuống đúng ba lần, sau đó nhanh chóng đổ xu vào đĩa. Lý Trung Hiền siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay toát đẫm mồ hôi, không dám một lần chớp mắt. Bảo Ngọc hết nhìn cha rồi nhìn sang vị sư thầy ngồi đối diện, cảm thấy khó hiểu vô cùng.  Lắc mai rùa đâu có vui, đổ đồng xu càng không có vui.  "Thật quanh co làm sao..." Lão Từ nghiền ngẫm xem ba đồng xu cổ trong đĩa, cái nhìn tìm tòi đặc biệt đăm chiêu.  "Phận tơ tằm mong manh, muốn thoát kén hóa bướm e rằng còn chặng đường rất xa." Lão lắc đầu thở dài: "Âm khí bao quanh mù mịt, đã ăn sâu vào tận máu thịt, nếu không hóa giải, vận rủi ắt tự tìm đến." Sắc mặt Lý Trung Hiền tái nhợt: "Thưa thầy sư... liệu có cách nào hóa giải không?" "Cách đương nhiên có." Đoạn, lão lại nhìn Bảo Ngọc: "Nhưng e là sẽ làm lệnh ái nhà Lý đại nhân chịu thiệt thòi đôi chút." "Kính hỏi thầy sư, là cách gì?" Lão Từ không trả lời ngay, dường như đang chờ thời điểm thích hợp, lão giở nắp tách trà, rót trà vào ba chiếc tách nhỏ trên khay.  "Người ta hay nói, vị ngon của trà nên nhấm nháp khi còn nóng, song riêng về loại trà này phải dùng khi nguội thì mới cảm nhận được hết sự tinh túy tiềm ẩn bên trong." Lý Trung Hiền đưa Bảo Ngọc tách trà, tiếp đến cầm chiếc tách còn lại trên bàn tao nhã nhấp một ngụm, xong rồi đặt lại lên bàn, thật tâm khen: "Vị trà đặc biệt thanh đạm, không đường nhưng vẫn khiến người thưởng thức cảm nhận được cái ngọt vừa miệng."  "Lý đại nhân quả nhiên hiểu biết sâu rộng."  "Lời khen này, Lý mỗ chẳng dám nhận." Trong chiếc tách là nước trà vàng ánh trong suốt, Lý Trung Hiền khẽ lách nhẹ tách, phiền muộn nhìn viên nhụy hạt sen tròn trong trà.  Bảo Ngọc bưng tách bằng hai tay rồi nhấp chút nước trà, tức khắc mặt mày nhăn nhó, thè lưỡi xuýt xoa.  Eo ơi, đắng quá! Ngọt đâu mà ngọt!  "Xem ra Lý tiểu thư không quen uống loại trà này rồi." Lão Từ ha hả cười rót một ít nước ấm vào cốc đưa Bảo Ngọc, đoạn, lại quay ra nhìn Lý Trung Hiền: "Không biết Lý đại nhân có biết chùa Thất Bà Sơn ở Đốc Lăng Hồ không?" Lý Trung Hiền rũ mắt trầm tư.  "Có biết đến." ...  "Cha ơi! Sạp hàng kia có bán bánh trứng nướng kìa!"  Bảo Ngọc vén rèm cửa sổ xe ngựa hí hửng nhìn ra bên ngoài, cái mũi nhỏ rất nhanh ngửi thấy mùi thơm phức của bánh trứng nướng. Hai mắt bé mở to, dáng vẻ đặc biệt hăng hái.  Lý Trung Hiền bất đắc dĩ thở dài rồi vươn tay kéo rèm xuống.  "Thầy sư Độ Từ đã dặn dò những gì, con quên rồi sao?" Vẻ phấn khởi trên gương mặt Bảo Ngọc lập tức tan rã chẳng còn sót một mảnh, bé buồn bã cúi đầu: "Bảo Ngọc nhớ mà." Thầy sư đã dặn bé rằng, không được ăn mặn trong một năm tới. Chiếc xe ngựa băng qua con đường lớn ở thành Nam Cô Châu, lại rẽ sang hướng Đông, thẳng tiến đến vùng núi hoang vu ngoài thành.  Gã phu xe điều chỉnh dây cương cho ngựa dừng lại rồi xoay người bẩm báo một tiếng: "Đã đến nơi rồi ạ." Nhóm thị tì từ chiếc xe ngựa nhỏ phía sau bước xuống, dẫn đầu là Trúc Loan, nàng ấy vén rèm xe ngựa bồng Bảo Ngọc, sau đó tiến thẳng vào ngôi chùa nhỏ đối diện.  Bảo Ngọc ỉu xìu tì cằm lên vai Trúc Loan, chẳng nói chẳng rằng cứ thở dài mãi.  "Cô Bảo Ngọc đừng trưng vẻ mặt rầu rĩ thế nữa, lát nữa lỡ mà để phu nhân nhìn thấy thì kẻo người lại lo lắng không yên." Trúc Loan khẽ vuốt lưng bé vỗ về.  Vừa nhắc đến mẹ, Bảo Ngọc lập tức trở nên có tinh thần hơn rất nhiều, bao vẻ không vui trên gương mặt đều không cánh mà bay.  Bước ra tiếp đón Bảo Ngọc là Phương Huyền sư cô, trụ trì của chùa sư nữ Lý Ương Tự. Bảo Ngọc vô cùng thân thuộc với tất cả sư nữ ở Lý Ương Tự, Phương Huyền sư cô cũng không ngoại lệ.  Trên đường đi, Trúc Loan nhân lúc không ai chú ý hỏi thăm một số việc từ chỗ Phương Huyền sư cô.  "Không biết sáng nay phu nhân nhà tôi đã ăn uống gì chưa? Sức khỏe của người thế nào rồi? Thuốc bổ đưa đến hôm qua người có uống đúng giờ hay không?" Phương Huyền sư cô từ tốn trả lời: "Thị tì Trúc Loan đừng lo, mọi việc đều ổn. Sáng nay cũng như mọi bữa trong ngày, một chén cháo hoa, đĩa rau sắng ướp nước đường, đĩa rau muống luộc với ngó sen non, thêm một bát canh đậu phụ rau ngót, vì hợp khẩu vị của người nên khi dùng bữa không gặp vấn đề gì khó khăn. Sức khỏe cũng đã đỡ hơn trước, không còn nhức đầu hay nôn mửa. Còn về phần thuốc bổ, phòng bếp trong chùa luôn cẩn thận làm theo toa thuốc đại phu đưa, nấu liều lượng vừa phải, đến giờ giấc đã định sẽ kêu người đưa thuốc đến khu viện phía Nam." Nghe xong những lời này, Trúc Loan mới cảm thấy yên tâm phần nào, Bảo Ngọc cũng lắng nghe thật kĩ lời Phương Huyền sư cô nói, tuy có mấy câu bé lơ mơ nửa rõ nửa không nhưng bé có thể khẳng định, đó đều là tin tốt chứ không phải tin xấu.  Mẹ dùng đầy đủ bữa sáng, sức khỏe có tiến triển tốt, còn uống thuốc bổ đúng giờ nữa. Đây đương nhiên là tin tốt. Bảo Ngọc càng nghĩ càng thấy vui trong lòng, tâm trí nhất thời quên bẵng mất mấy chuyện buồn ban nãy.  Chùa sư nữ Lý Ương Tự đã có tuổi đời hơn năm mươi năm xây đắp, nằm ở vùng địa thế rộng rãi dưới chân núi lớn ngoài nội thành phía Tây Nam, cách ba trăm dặm hướng Đông là vùng nông thôn của dân bản địa sinh sống, vì là ngôi chùa duy nhất ở khu vực gần chân núi nên ngày nào trước cổng chùa cũng tấp nập người người mang hoa quả tươi và nhang hương đến cúng bái.  Quang cảnh thoáng đãng không khí trong lành, vừa hay là nơi thích hợp để người tịnh tâm an dưỡng.  Vì là ngôi chùa nhỏ nên kiến trúc và bố cục chính trông khá đơn giản, không quá xa hoa hay làm vẻ cầu kì. Sạch sẽ, gọn gàng, cách bài trí nội thất vừa tao nhã sang trọng vừa không kém phần bắt mắt người xem.  Phía sau sảnh chùa có mảnh đất rộng nuôi trồng các loại rau xanh và hoa quả ngọt, bên cạnh là cánh cổng lớn dẫn qua khu viện yên tĩnh phía Nam, cây cối rậm rạp bao quanh, hoàn toàn ngăn cách khung cảnh ồn ã bên ngoài.  Đến trước cổng khu viện, Trúc Loan đặt Bảo Ngọc xuống đất, trông thấy cổ áo và tay áo của bé có hơi xốc xếch nàng bèn cúi người chỉnh lại, sau đó mới để Phương Huyền sư cô dẫn bé vào trong, đợi hai người đi vào rồi, nàng lập tức rời khỏi chỗ đó.  Hoàng hôn phủ xuống nền trời bao la, ráng một màu cam óng ánh mượt mà khắp núi non sông xanh.  Bảo Ngọc đã đến đây không ít lần, lần nào cũng như thuở đầu mới bước chân vào, cảm thấy sợ sệt và hoang mang không thôi. Vì vậy từ khi đi vào, bé luôn dè dặt nhìn xung quanh.   Phương Huyền sư cô dẫn Bảo Ngọc đến gian phòng lớn trên khu hành lang rồi gõ cửa. Cánh cửa mở ra, một sư nữ ngoài hai mươi cầm khay đựng ấm trà cúi đầu thi lễ với Phương Huyền sư cô.   "Lý phu nhân vẫn đang thức chứ?" Phương Huyền sư cô nhỏ giọng hỏi.  Vị sư nữ kia gật đầu: "Phu nhân mới vừa ngủ dậy, hiện đang trong buồng làm ít bánh chay." Phương Huyền sư cô khẽ cười với Bảo Ngọc: "Tiểu thư vào thăm phu nhân đi, sư cô sẽ vào sau." Bảo Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, tay nắm mép váy bước vào phòng.  Hương hoa mai nhẹ nhàng thoảng đều, hòa cùng vị thơm của hoa quả chín mọng, tạo nên cảm giác ngọt ngào như chìm say vào mật đường, tấm rèm lụa khe khẽ phấp phới, che khuất bóng dáng ai lả lướt sau chiếc bàn tròn.  Bảo Ngọc lon ton chạy tới vén rèm lụa chui vào, nhanh nhảu ôm lấy người bên bàn từ sau lưng.  "Mẹ ơi!" Bảo Ngọc hí hửng híp mắt cười.  Trinh Quân chậm rãi đặt chén gạo nếp lên bàn, xoay người lại dịu dàng nắm lấy bàn tay Bảo Ngọc: "Đã ăn uống gì chưa? Có còn mệt hay không?" Nàng gấp gáp hỏi liên tục, ánh mắt chăm chú nhìn con gái nhỏ từ đầu đến chân, xác định con bé không có bị trầy xước chỗ nào mới cảm thấy an tâm.  "Trước lúc xuống núi, cha có bảo Trúc Loan tỷ mua một gói cơm cuộn sen cho con ăn, cơm nhiều lắm, đến giờ con vẫn còn no."  Bảo Ngọc nũng nịu dụi đầu vào lòng Trinh Quân: "Con không thấy mệt nhưng chỉ thấy chán thôi, trên núi tẻ nhạt lắm, không có gì vui để chơi cả!" Trinh Quân véo nhẹ chóp mũi của Bảo Ngọc, bàn tay mềm mại khẽ xoa gò má bé: "Suốt ngày chỉ biết chơi thôi." Ngoài miệng thì trách thì mắng thế, song sự yêu thương dịu dàng lại lan tỏa cả ánh mắt nàng.  Trong buồng hiện giờ chỉ có hai người, không có nhóm cô thị tì lúc nào cũng dán mắt bé trông nom chẳng rời nên Bảo Ngọc cảm thấy rất tự tại và thoải mái, muốn làm cái gì hay muốn nói cái gì đều không  cần phải kiêng dè. Giống như bây giờ chẳng hạn, bé có thể tự nhiên ôm lấy mẹ nói bao chuyện trên trời dưới đất.  Bé thích thú dụi má vào lòng mẹ, cái mũi nhỏ bất chợt khịt khịt vài lần, sau nữa là hít hít ngửi ngửi. Bảo Ngọc giương đôi mắt lúng liếng nhìn mẹ: "Thơm quá, mẹ đang nấu gì vậy?" "Là bánh gai chay." Trinh Quân đặt Bảo Ngọc ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, giới thiệu thêm về loại bánh này.  "Bánh gai này còn có tên khác là bánh ít gai, nguyên liệu chính gồm có lá gai, đỗ xanh, gạo nếp, mứt bí, dừa khô thái sợi, hạt sen, đậu đỏ, vừng và đường." Bảo Ngọc chống cằm xem Trinh Quân giã nhuyễn đậu đỏ trong hủ gỗ, lại nghe kể thêm về hình dáng của bánh.  Theo cách làm truyền thống thì nhân bánh phải có thêm mỡ lợn thái nhỏ trộn với đường, song vì làm biếu tặng cho các sư nữ trong chùa nên Trinh Quân chỉ dùng nguyên liệu chay. Bánh có hình vuông cỡ nhỏ, vỏ bánh màu đen vừa dẻo vừa mềm, nhân bánh chủ yếu là gạo nếp, lá gai giã nhuyễn và các loại đậu trộn lẫn, ngọt nhưng không ngấy, bùi bùi vị thơm của nếp, hạt sen, đậu đỏ cùng dừa khô. Thưởng thức cùng trà nóng, vị ngon càng thêm đậm đà.  Bảo Ngọc chủ động giúp mẹ bóc vỏ đậu đỏ trong đĩa, động tác khi bóc vỏ của bé tuy có hơi chậm chạp nhưng lại rất cẩn thận và gọn gàng, hạt đậu sạch sẽ nằm gọn trong chiếc chén sứ, phần vỏ tách ra thì được bỏ đàng hoàng trong cái túi giấy bên cạnh. Hai người vừa làm việc vừa vui vẻ trò chuyện, chẳng mấy chốc, trong phòng đều tràn ngập tiếng cười ngân vang như chuông đồng.  Thời điểm Lý Trung Hiền vén rèm bước vào, điều đầu tiên trông thấy chính là hình ảnh khiến trái tim chàng xao xuyến mãnh liệt. Tầm nhìn của chàng từ trên gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Ngọc chuyển sang người bên cạnh.  Đôi mắt lúng liếng sinh động đong đầy ý cười dịu dàng, cánh môi hồng đào khẽ mím lại tủm tỉm thỏ thẻ với người kế bên.  Từ khoảng cách này, Lý Trung Hiền có thể thấy rõ một bên góc mặt của Trinh Quân, nước da trắng nõn mềm mại, vài sợi tóc đen nhánh rũ xuống bên gò má hồng, một nét đẹp thơ ngây mong manh đan xen vẻ yêu kiều rực rỡ.  Trên người nàng là chiếc áo sư nữ màu bạc đơn sơ, kiểu dáng rộng thùng thình, bao bọc thật kín dáng người gầy gò của nàng. Khi Trinh Quân nghiêng đầu cầm lấy chén sứ đựng ít vừng, xuôi theo động tác cử động, để lộ cần cổ thiên nga trắng ngần dưới lớp vải áo rộng.  Ánh mắt Lý Trung Hiền bất chợt trở nên sâu thẳm.