Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 87
Đến câu lạc bộ này đều là nhà giàu quý tộc có xe riêng, nên có rất ít xe taxi chờ khách ở cửa. Diệp Phong đi bộ ra đường lớn, mới nhìn thấy một hai chiếc xe taxi chạy lướt qua bên người.
Quá nhiều cảm xúc chỉ trong nháy mắt dũng mãnh đánh vào trong cơ thể, đan thành một loại cảm giác mờ mịt không khống chế được. Ở giữa ngã tư đường xa lạ, nước mắt như hồng thủy vỡ đê tràn mi mà ra, cô cúi đầu, không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy cả người từ khi khóc, càng ngày càng không nghe điều khiển.
Cô liều mạng lấy mu bàn tay lau nước mắt, cũng không rõ chính mình vì sao khóc.
Rốt cục cũng có một chiếc xe taxi trống dừng lại bên cạnh cô, cô nói địa chỉ chỗ Biên Thành. Từ câu lạc bộ đến cái tiểu khu kia dường như rất xa, không biết xe đã trải qua bao nhiêu con đường, xe còn đangến về phía trước. Cô như bị ánh đèn rực rỡ giữa màn đêm kinh đô mê hoặc, nhìn xem chuyên chú, đến nỗi phải nhờ lái xe phía trước nhắc cô là di động đang reo.
Giọng Ngả Lỵ vang lên thật rầu rĩ, “Nha bộ muội, cậu ở đâu?”
Cô hít mạnh một hơi, cố nuốt xuống cái giọng nghẹn ngào, “Trên đường về nhà. Cậu thì sao?”
“Mình ở quán bar, cậu lại đây đi, trong lòng mình rất khó chịu, muốn có người trò chuyện.”
“Có thể để mai không? Hôm nay mình không được thoải mái.” Giờ phút này, cô thật sự không có tinh lực thừa nhận thêm chuyện khác.
Ngả Lỵ trầm mặc một hồi lâu, mới nặng nề mà thở dài, “Nha bộ muội, kỳ thật cũng không có việc gì lớn, chỉ là mình muốn chúc mừng một chút, mình, Ngả Lỵ, cùng với người mình mê luyến tám năm - thầy giáo Vương Vĩ đã nói chia tay, ha ha, tỉnh mộng, mình được giải thoát rồi, cậu vui vẻ không?”
“Vui vẻ.” Ánh mắt của cô lại mơ hồ, “Đây thật là một chuyện tốt, ngày mai chúng ta nhất định phải điên cuồng mà chúc mừng một chút, đem những chuyện chết tiệt đã qua đều ném xuống đi!”
“Không, vui vẻ gặp nhau vui vẻ chia tay, hồi ức cần phải quý trọng, nên vẽ ra một dấu chấm tròn tốt đẹp, mà không có gì tiếc nuối. Tình yêu đẹp trong quá trình, không hỏi kết quả. Anh… giúp mình tám năm, từ hai mươi mốt đến hai mươi chín, hơn hai nghìn ngày, về sau nếu không còn đối với ai ngây ngốc như vậy thì tốt quá…” Ngả Lỵ hu hu khóc lên.
Cô không nói lời nào, lẳng lặng nghe. Đầu óc loạn như vậy, lại có thể phân tích ra Ngả Lỵ nhất định là lại bị Vương Vĩ đả kích, cô muốn trấn an Ngả Lỵ, hẳn là nên chạy tới cùng Ngả Lỵ uống đến say khướt, nhưng đêm nay không được, cô bất lực.
Ngả Lỵ nức nở dừng máy, xe taxi cũng dừng.
Cô bảo xe taxi chờ cô một hồi, ngẩng đầu lên, bên trong nhà nhà đèn đuốc sáng choang, tầng mà Biên Thành ở lại tối đen như mực. Đi lên ấn chuông cửa, quả thực không có người đáp lại.
Cô trở lên xe một lần nữa, xe chạy ra đến trước tiểu khu, cùng nghênh diện với chiếc xe Biên Thành mới mua lướt qua. Cô nhìn thấy lái xe là thư ký ban đầu của Biên Thành ở Hoa Thành, Biên Thành nằm ở băng ghế sau, vẻ mặt hờ hững.
Cô tự giễu cong cong khóe miệng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình tựa hồ như cảnh sát Thái Bình Dương, quản chuyện cũng quá rộng đi!
Đến nay, cuộc đời Biên Thành là đâu vào đấy, cho dù mất đi vầng hào quang của chức Tổng giám đốc Hoa Thành, anh nhìn qua cũng không phải không xong. Khi anh gặp phải biến cố, mặc kệ là dùng cái biện pháp gì, anh cũng tồn tại tới hôm nay, không phải sao? Tuy so với lúc trước, anh hiện tại không tính là mặt trời trên bầu trời, nhưng cũng làm mưa làm gió.
Cô lo lắng cái gì chứ? Không buông tha cái gì chứ?
Có phải đã xem bản thân mình quá quan trọng hay không? Anh là Biên Thành, không phải những người khác, ở thời điểm gì, làm dạng chuyện gì, khi nào thì nên đi, khi nào thì nên ở, người nào muốn đẩy ra, người nào có thể lợi dụng, anh luôn bình tĩnh mà lại lý trí, không cần cô phải sắm vai dạy đời người khác.
Dì Tần đang tập yoga, cô không có quấy rầy, nhẹ nhàng cất bước lên lầu.
Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống, mới phát giác chính cơ thể mình lạnh như băng đến cỡ nào. Nước mắt lại không nghe lời nhỏ xuống dưới, hòa vào làn nước, là nhỏ bé như vậy.
Đèn tường hình thoi bắt tại đầu giường, ngọn đèn là màu trắng, một loại màu sắc lý trí thanh tỉnh. Cô kéo ngăn tủ tìm nội y, nhìn thấy cái CD Hạ Dịch Dương tặng cô vào ngày sinh nhật, cô không nhìn lâu, trực tiếp đóng ngăn kéo lại.
Bình thường lúc này, cô đang dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đến đài. Cô ngẩng đầu, nhìn kim đồng hồ trên tường tíc tắc tíc tắc đi qua từng giây một. Sau đó cô tắt đèn. Xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ, có luồng ánh sáng màu xanh, cái loại anh sáng phát ra trong cảnh cực tối cực tối, từ khả năng lẩn trốn qua khe hở kích thích thần kinh của cô.
Cô cảm giác như có một con sâu chui ở trong bụng mình, nhẹ nhàng mà tê cắn, đau đến cô hít thở không thông.
Cô mệnh lệnh cho mình nhắm mắt lại, mặc cho thời gian thoải mái mà chậm rãi lướt qua.
“Khoát thêm áo ấm xuống đây, anh mua cho em trà sữa ít đường, còn có bánh rán nữa.” Lời dạo đầu của Hạ Dịch Dương so với lời dạo đầu của cô ở ‘Đêm khuya khuynh tình’ còn tình hơn, căn bản làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Cô lẳng lặng nằm, không hề nhúc nhích, “Em ngủ rồi, không muốn đi xuống.”
“Sao lại mệt mỏi như vậy? Anh thấy phòng dì giúp việc còn sáng đèn, anh đi lên được không?” Hiện tại, ở nhà họ Ngô, anh có thể tự do xuất nhập.
“Không cần, lần sau gặp đi!” Tuy nói vậy nhưng cô vẫn ngồi dậy, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy xe của anh đỗ ở bên dưới một tàng cây tùng ngoài biệt viện. Tiếp đó, cô thấy anh đẩy cửa xe bước xuống, trong tay xách theo cái túi giấy, ánh sáng đèn đường nhu hòa làm cái bóng của anh kéo thật dài.
“Anh chờ đó, em xuống dưới.” Cô đóng nhắm mắt, trấn định lại, cởi áo ngủ, thay trang phục ra ngoài.
Anh dừng bước lại.
Cô rón rén xuống lầu, khi đóng cổng lớn lại, nhìn giống như kẻ trộm. “Chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng đi!”
Lời nói của cô trước sau mâu thuẫn làm cho anh nhíu mày, anh tinh tế dò xét cô, xem ra không có cái gì dị thường.
“Tốt, vừa vặn anh có việc nói với em.” Hai người lên xe, anh phát động động cơ, nhoài người ra phía sau lấy ra một cái tư liệu túi đưa cho cô, “Nhìn xem, em nhất định cảm thấy hứng thú.”
Cô nhờ vào ánh sáng đèn điều khiển nhìn nhìn, cuộc thi tìm người chủ trì cho chương trình tình cảm tâm tình ‘Sao đêm lung linh’ của kênh giải trí, cô ô một tiếng, đem tư liệu nhét vào lại trong túi.
“Qua hai ngày nữa, anh giúp em làm lý lịch, phải đi báo danh.” Anh dường như rất kích động, “Cuối cùng anh cảm thấy tiết mục này chính là làm theo yêu cầu vì em, em hiện tại đang làm người chủ trì tiết mục tình cảm, đối với màn ảnh cũng không mới lạ…”
“Em rất thích công tác hiện tại, tạm thời không có ý tưởng khác.” Cô vô cớ phiền chán cắt ngang lời anh.
Giọng điệu ‘Đinh’ cứng làm cho anh kinh ngạc thoáng nhìn qua.
Anh dùng một bàn tay thân thiết vươn tới nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: “Nhưng đây là một cái cơ hội khó gặp, này không phải là giấc mộng của em sao?”
“Đó là lúc trước.” Cô xoay đầu hướng một bên.
Anh trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Giá trị của em không nên dừng ở điểm nhỏ như thế này, Diệp Phong, em thích hợp với vũ đài lớn hơn nữa.”
“Thích hợp không thích hợp, có1;n anh sao? Có phải muốn kéo em lên tới cùng độ cao như anh, mới xứng đôi làm bạn gái của anh hay không? Được thôi, em nói cho anh biết, cả đời này em đều làm không được, anh không cần đặt kỳ vọng quá cao vào em. Em thích làm DJ radio, chính là một chút tiền đồ như vậy. Anh không cần lại ở trên người em lãng phí thời gian, cũng không cần lấy em cùng người khác so sánh, em chính là em, vĩnh viễn sẽ không trở thành cộng - sự - vàng của anh.”
Anh sửng sốt một chút, ý cười trên mặt chậm rãi thu liễm, nhìn thấy phía trước là cơ quan chính phủ, anh thả chậm tốc độ, tắt máy dừng xe, đánh giá cô một hồi lâu, sờ sờ cái mũi, “Vào cuối tuần nói chuyện công tác, quả thật làm người ta phiền chán. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Để cho anh ôm một chút.”
Cô lạnh lùng đẩy tay anh ra, ánh mắt nhìn anh xa lạ mà lại phòng bị.
Lòng của anh phút chốc căng thẳng.
“Làm sao vậy?” Anh ngồi thẳng người.
“Anh có đi vườn bách thú chơi không?” Cô hỏi.
Anh nhất thời không hiểu rõ, vốn cũng không có trả lời.
“Có thấy được mặt mấy con khỉ ở nơi đó không? Chúng nó ở trên núi giả chạy lên chạy xuống, huýt gió, đánh nhau, chơi đùa… Du khách đứng ở bên ngoài hàng rào, một đám người nhìn xem vui vẻ, cảm thấy đặc biệt thú vị.”
“Diệp Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hô hấp của anh không khỏi gấp gáp.
Cô nở nụ cười, chua sót cô đơn mà vừa buồn bã lạnh lẽo, “Ở trong mắt của anh, em chắc là một con khỉ trong vườn bách thú! Không, có lẽ còn không bằng một con khỉ, cao lắm là vũ đài tốt nhất lủi hạ khiêu tiểu sửu. Anh thấy em vì Biên Thành mà thất thố, lo lắng, vì Biên Thành mà ở trước mặt anh nói dối, anh nói vẫn không thể thông cho quan hệ của em với anh ấy, phải rồi, đổi lại là em cũng không thể thông hiểu, anh ấy là người có vợ, em dính líu với anh ấy, chính là cái người thứ ba, còn giả bộ vẻ mặt thánh khiết! Anh cái gì cũng không nói, chỉ đứng nhìn, biết em dù có ép buộc như thế nào, cũng sẽ không có kết quả gì, em cuối cùng rồi cũng là của anh thôi. Anh rất chắc chắc có phải không?”
Hạ Dịch Dương đột nhiên biến sắc, tức giận trong mắt chợt lóe mà qua, “Diệp Phong, em không phải con nít, nói chuyện phải suy nghĩ cẩn thận một chút. Đây là chuyện giống nhau sao?”
“Em không phải con nít, em là con ngốc, là cái đồ ngốc. Tất cả đều không trách anh được, là em tự làm tự chịu. Sáu năm trước, là em chủ động lên giường của anh. Sáu năm sau, là em kiên quyết muốn chuyển đến bên cạnh anh. Em làm gì phải về lại đây chứ? Làm gì phải tin tưởng… Nếu em không trở lại, anh sẽ càng hạnh phúc, nói không chừng đã sớm cùng Kha An Di kết hôn.”
Hạ Dịch Dương nghe ra trong thanh âm của cô mơ hồ run run, anh vươn hai tay giữ lấy vai của cô, làm cho tầm mắt song song với cô, “Diệp Phong, em muốn chỉ trích anh giấu diếm, anh có thể nhận, nhưng không cần nói quan hệ của chúng ta tệ như vậy. Em không biết em đối với anh có ý nghĩa gì sao?”
“Anh thừa nhận che giấu,” cô cắn môi, “Vì sao muốn giấu diếm? Em không xứng biết chân tướng sao?”
“Biên Thành kết hôn không kết hôn, đối với chúng ta có cái gì ảnh hưởng sao? Có lẽ em cho rằng anh ta chưa kết hôn, em sẽ có nhiều lựa chọn.” Hạ biên tập ôn hòa thanh nhã cũng không khống chế được.
“Đúng vậy, đúng vậy, nhiều lựa chọn…” Cô cúi đầu nỉ non.
“Diệp Phong, từ đầu tới cuối, rốt cuộc em đem anh trở thành cái gì? Anh không muốn nghĩ như vậy, là một cái dự bị sao?”
Trong lòng đổ cái gì đó, cô giật mình, đột nhiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, cô bắt tay xuống, cái gì cũng không nói, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, sập mạnh cửa lại.
Anh xuống đuổi theo, giữ cô lại, “Không cần hồ nháo, đã trễ thế này, anh đưa em trở về.”
“Không dám phiền.” Cô ‘ba’” hất tay anh ra, rút di động, cẩn thận phân biệt kiến trúc khu vực xung quanh, bấm số điện thoại Vu Binh.
Trong khi chờ đợi Vu Binh tới, hai người đều không nói gì.
Vu Binh vừa tới một chút liền phát hiện không khí quỷ dị, cậu kinh ngạc nhìn hai người, cổ họng một tiếng cũng không dám vang.
Cô theo thói quen ngồi ở ghế sau, khi cửa xe đóng lại, cô nhìn đến anh đứng ở ven đường, cùng chiếc Passat trong đêm đen dung thành một khối.
Mặc kệ nói như thế nào, lúc này đây họ là tan rã trong không vui.
Xe chạy được một lúc, cô nghe được di động có tin nhắn đến.
“Diệp Phong, em thật sự hy vọng người nói cho em biết Biên Thành đã kết hôn là anh sao?” Hạ Dịch Dương hỏi.
Cô yên lặng khép di động lại. Cô cũng không biết nên thu thập những cảm xúc rối rắm kỳ quái này như thế nào, cũng biết không có lý do gì mà nổi cơn làm trận làm thượng với anh, chỉ là lòng của cô đau không khống chế được.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
32 chương
10 chương
73 chương
121 chương
39 chương
12 chương