Editor: Gà Rất nhanh, một phong huyết thư do Thụy Vương đích thân viết đã được Thục quý phi trình lên trước mặt Khánh Đức đế, Thục quý phi quỳ gối trước Khánh Đức đế khóc lóc vô cùng thảm thiết, mặc dù không giải thích gì cho Thụy Vương, nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Huyết thư tựa như huyết lệ, đầu tiên quan tâm thân thể Khánh Đức đế, sau đó nói mình nhớ thương hoàng đế, nhưng vì không thể xuất phủ chỉ đành nhìn về hoàng cung mà dập đầu, sau đó biện hộ cho bản thân, nói mình vô tội thế nào, nhất định do có người oan uổng vân vân, cuối cùng còn nói mong Khánh Đức đế bảo trọng thân thể, không nên vì đứa con bất hiếu này mà tổn thương thân thể. Khánh Đức đế nhìn chữ viết đỏ nhạt trên tấm vải trắng như tuyết, lòng cũng đã mềm một nửa, sau khi xem xong cả lá thư, thì thở dài đỡ Thục quý phi lên, ông vỗ tay Thục quý phi nói: "Trẫm biết lão Tam chịu uất ức, chuyện này trẫm sẽ cho người điều tra." Hiểu tâm ý hoàng thượng, Thục quý phi rơi lệ nói: "Tạ ơn hoàng thượng." Nhưng trong nội tâm lại có chút hài lòng, nữ nhân có muôn vàn tính toán như Kính quý phi thì có ích lợi gì, chỉ cần mình được sủng ái, cho dù là ai cũng không rung chuyển được địa vị của bà ta và con trai. Lúc này trong cung Chung Cảnh, Kính quý phi lạnh lùng nhìn Vi Tần thị đang khóc lóc kể lể trước mặt mình, theo lý thuyết trượng phu của Vi Tần thị và bà là nhất mạch, bà nên khách khí với bà ta chút ít, nhưng bà thật sự không thể vừa mắt sự hẹp hòi của Vi Tần thị, nhìn dáng vẻ khôn khéo, nhưng lời nói lại hồ đồ đến nỗi ngay cả bà nghe cũng khó chịu. "Mấy hôm nay Nhiễm Sương vẫn bệnh, ta đây làm mẹ nhìn cũng khó chịu, nương nương ngài nói xem vì sao chứ." Vi Tần thị xoa khóe mắt không nhiều nước mắt, do dự nói: "Thần phụ nghe nói không có nhiều người hầu hạ trong phủ Điện hạ, không bằng......" Bà ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt hơi lạnh của quý phi nương nương, không thể làm gì khác hơn đành cứng rắn nuốt lời muốn nói xuống. "Nếu thân thể nữ hiền chất không ổn, Bổn cung sẽ viết bái thiếp, bảo người của Thái Y viện đến xem một chút, nữ nhi gia luôn phải nuông chiều, thân thể càng không được để bị tổn thương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con cháu." Kính quý phi lộ ra nụ cười thận trọng, rồi hạ lệnh cho người bên cạnh đi đến Thái Y viện đưa thiếp mời. Vi Tần thị hơi biến sắc, nhìn cung nữ đã ra ngoài mời thái y rồi, cắn răng nói: "Nương nương, Nhiễm Sương nhà chúng ta cũng là một cô nương tốt, nếu có thể cho con bé đến vương phủ hầu hạ, chẳng phải sẽ thân càng thêm thân." Kính quý phi nâng chung trà lên uống một hớp, nghe lời nói của Vi Tần thị xong cũng không giận, chỉ thong thả ung dung nói: "Nhiễm Sương tốt như vậy, đường tẩu chịu để nàng đến hầu hạ đứa nhi tử không nên thân kia của Bổn cung sao?" "Dáng vẻ Đoan vương điện hạ có khí phách, thần phụ chưa từng thấy ai trẻ tuổi xuất chúng hơn Điện hạ." Vi Tần thị nịnh nọt nói: "Có thể vào vương phủ hầu hạ, là phúc khí của nha đầu nhà chúng ta, sao có thể nói là chịu đựng?" Kính quý phi biết ánh mắt Vi Tần thị thiển cận, nhưng không biết da mặt bà ta có thể dầy như vậy, nếu Vi Nhiễm Sương thành gia thất, chắc chắn phu gia (nhà chồng) sẽ vì bà và Hành nhi mà đối xử tốt với nàng ta, hôm nay nàng ta cố tình muốn đâm đầu vào vương phủ, nhưng Hành nhi không ý định gì với nàng ta, đây không phải tự rước lấy nhục à, huống chi sau chuyện này, đường huynh nhất mạch nhà mẹ chỉ là tiểu thiếp của phủ Đoan Vương, chứ không còn là trưởng bối. Đặt chén trà xuống, Kính quý phi nói: "Hôm nay Hành nhi đã cưới vương phi, vương phi là người hiền đức, sao Bổn cung có thể bảo Hành nhi cưới thiếp thất, nói chung chuyện này Bổn cung mặc kệ, nếu nữ hiền chất muốn làm thiếp, đường tẩu nên đi tìm Hành nhi thương lượng thôi." Nói xong, nâng tay: "Bổn cung mệt mỏi, không thể bồi đường tẩu rồi." Vi Tần thị bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành đứng dậy hành lễ cáo từ. Kính quý phi giễu cợt nhìn bà ta rời đi, nhẹ giọng nói: "Khó trách nhất mạch này từ gia gia đã không có tiền đồ, đều là những thứ đầu óc gì đâu, sau này nếu họ cầu kiến Bổn cung nữa, từ chối hết cho Bổn cung." Bà đường đường là quý phi, chẳng lẽ còn phải lấy lòng một đường tẩu có quan hệ xa, bà ta thân là thê tử của đường ca, ở trước mặt bà cũng là phải thật quy củ, Vi Tần thị này chỉ là trưởng tôn (cháu) của huynh đệ tổ phụ, cho dù là thứ gì, nhưng bà là nhất mạch đại phòng sao phải tri lễ mềm mại dễ nói chuyện chứ?! Cho mặt mũi mà lên mặt, không làm người buồn nôn thì thôi, dựa vào Vi Nhiễm Sương có mẫu thân thế này, bà cũng sẽ không để nàng ta vào phủ Đoan Vương đâu. Hạ Hành không biết mình bị người ta nhớ thương, nghe nói Hạ Uyên đã truyền huyết thư vào cung, hắn sờ cằm vén rèm kiệu cửa sổ, nhìn dòng người hối hả bên ngoài, khẽ cười một tiếng. Hạ Kỳ sẽ ra tay với Khâm sai, hắn đã sớm dự liệu, chỉ cho rằng hắn ta có lương tâm, không để người ra tay ngoan độc với lão Tứ, hôm nay chuyện này gây ra động tĩnh quá lớn, Hạ Kỳ muốn mượn việc này chèn ép lão Tam, nhưng lại quên suy tính về Thục quý phi trong hậu cung, còn có phụ hoàng có chịu để tội danh này rơi vào đầu lão Tam không. Quả nhiên ngày hôm sau, trên triều đình Khánh Đức đế chất vấn với những gì Hạ Kỳ tra được, trong lời nói thậm chí hoài nghi Hạ Kỳ không làm tròn bổn phận, mặc dù Hạ Kỳ đã dùng mọi cách để giải thích, cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu tiếp tục tra. Hạ Hành đứng bên cạnh, nhìn thấy Hạ Kỳ quỳ dưới đất mang nét mặt tràn đầy uất ức và bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn về phía những người khác trên triều đình, mặc dù những quan viên này đều cúi đầu, nhưng lúc này khó tránh khỏi việc cảm thấy phụ hoàng ngu ngốc, vì bao che cho Thụy Vương mà cố ý chỉ trích Ninh Vương, vết thương của Ngụy hữu thừa và Thành vương xem như đã phải chịu không rồi. Nghĩ đến sự thiên vị của hoàng thượng, còn có Thụy Vương ngang ngược càn rỡ, không ít đại thần cảm thấy trong lòng phát rét. Ngụy hữu thừa là tâm phúc của hoàng thượng, Thành vương càng là ấu tử của hoàng thượng, hai người bị thương nặng như vậy, cũng không bù được mấy câu uất ức của Thụy Vương, cứ thế mãi, triều Đại Long sẽ thành cái dạng gì đây? "Hoàng thượng, chuyện này Thụy vương điện hạ có hiềm nghi lớn nhất, xin hoàng thượng tạm thời nhốt Thụy Vương lại, đợi chuyện tra rõ rồi lại định đoạt." Một quan viên tiến lên quỳ xuống: "Xin hoàng thượng thánh đoạn (quyết định)." "To gan, chuyện này ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời." Khánh Đức đế cả giận nói: "Cút xuống đi." "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài đã quên việc Triệu Ngự sử đâm đầu vào ngọc trụ mà chết rồi sao?" Quan viên này dập đầu nói: "Nếu chuyện này không liên quan đến Thụy Vương điện hạ, thì ai sẽ đi ám sát Khâm sai. Vi thần vọng đoán, có lẽ Thụy Vương chột dạ, vì để ngăn trở Khâm sai tra án, mới ra hạ sách này, nhưng may mà Ngụy hữu thừa và Thành vương điện hạ không bị nguy đến tính mạng, Thụy Vương điện hạ chưa gây thành sai lầm lớn." Lời này chẳng khác gì đã định tội Thụy vương? Hạ Hành cúi đầu nhìn vị quan viên này, cũng không phải quan viên trọng yếu của triều đình, trên trán còn chảy mồ hôi, trông khá khẩn trương. Không khỏi liếc nhìn Hạ Kỳ vẫn quỳ, người này là người của lão đại sao? Cũng không biết bị lão đại bắt được nhược điểm gì, vậy mà dám tiến lên. "Xin hoàng thượng nghĩ lại." Một quan viên sau lưng Hạ Hành quỳ xuống theo. "Xin hoàng thượng nghĩ lại!" Chỉ chốc lát sau, trên triều người quỳ hơn phân nửa, trong những người này có thể chỉ có phần nhỏ là người của lão đại, nhưng trong lòng bọn họ đã tin tưởng chủ mưu ám sát là Hạ Uyên, nên trái tim băng giá với thái độ của hoàng thượng, mới đứng dậy vào lúc này. Khánh Đức đế không ngờ sẽ có nhiều người phản đối như vậy, ông giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại không muốn nhả ra, hít một hơi thật sâu nói: "Những chuyện này cũng chỉ là lời nói một bên của Triệu Ngự sử, Thụy Vương có thể bị người ta đổ oan, trẫm không muốn chưa tra rõ trước mà đã định tội." Ai ngờ những quan viên này vẫn quỳ thẳng tắp, không nói lời nào. Khánh Đức đế bị những người này làm cho giận đến đổi sắc chỉ đành phất tay áo rời đi, để lại mọi người trên đại điện. Hạ Hành bĩu môi, vị phụ hoàng này của hắn vĩnh viễn đều có dáng vẻ này, không có sự nhẫn nhịn lại còn thiên vị, không có khả năng trị quốc, khó trách lão Tam bị ông cưng chiều thành đức hạnh như vậy. Tin tức hoàng thượng che chở cho Thụy Vương không muốn trị tội Thụy Vương rất nhanh đã truyền khắp Kinh thành, người vốn bị Thụy Vương chèn ép càng thêm thêm dầu thêm mỡ truyền ra, trong lúc nhất thời hoàng thượng thành người thiên vị ngu ngốc, một nhi tử khác suýt nữa bị hại chết, một nhi tử khác thì được thiên vị. Không ai dám quang minh chính đại nói ra, nhưng dân chúng không chịu nổi đã biến chuyện này thành chuyện xưa có nhân vật hư cấu, người đọc sách xem nó thành Bình thư [1], nghe xong chuyện xưa không ai không mắng đại gia trưởng thiên vị, tiểu nhi tử vô tội đáng thương dường nào. [1] Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ Chuyện càng náo càng lớn, lúc truyền đến tai Khánh Đức đế thì trong kinh đã sớm trải rộng, ngay cả con nít ba tuổi cũng được nghe kể chuyện xưa đã cải biên này, lúc này ông lại bị giận đến phun máu. Trong lòng bắt đầu hoài nghi chuyện này do lão Đại phái người làm, nếu không sao lời đồn trong kinh sẽ truyền đi nhanh như vậy? Vào lúc này không thể mắng nhi tử, Khánh Đức đế tuyên thống lĩnh cấm vệ quân đến mắng một trận, lại hạ lệnh cho hắn ta nhốt người đồn tin lại. Gương mặt thống lĩnh cấm vệ quân khổ sở ra khỏi Ngự thư phòng, hôm nay chuyện đã gây ra động tĩnh quá lớn, hoàng thượng còn hạ lệnh bắt người, cái này có khác gì thêm dầu vào lửa đâu? Nhưng hoàng thượng hạ lệnh, hắn ta không muốn làm cũng phải làm, nghĩ đến đây, hắn ta không nhịn được đau đầu nhức óc. Ra đến cửa cung, vừa lúc hắn ta thấy Đoan Vương chuẩn bị lên xe ngựa, ánh mắt lập tức sáng lên, bước nhanh đến phía trước hành lễ nói: "Vi thần bái kiến Đoan vương điện hạ." Hạ Hành quay đầu lại, nhìn thấy là Tôn Bác Hải, thống lĩnh cấm vệ quân, thì dừng lại nói: "Tôn thống lĩnh." Tôn Bác Hải nói ngay vào điểm chính: "Hoàng thượng hạ lệnh cho vi thần xử lý lời đồn đãi trong kinh, phàm là nói loạn đều giải vào đại lao. Nhưng vi thần sợ không thể làm được chu toàn, không biết Vương gia có thể cho vi thần lời khuyên được không?" "Không bằng trước tiên hạ lệnh nói rõ không cho những người này nói loạn, nếu phát hiện thì sẽ giải toàn bộ vào đại lao, Bổn vương nghe nói lời đồn thịnh nhất ở phố Ngưu Vĩ, không bằng Tôn thống lĩnh phái người đi xem một chút." Hạ Hành cười nhạt nói: "Bổn vương còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước." "Đa tạ Vương gia ban thưởng diệu kế, cung tiễn Vương gia." Tôn thống lĩnh nhìn xe ngựa phủ Đoan Vương càng đi càng xa, thầm thở phào nhẹ nhõm. Đoan Vương nhắc đến phố Ngưu Vĩ tất nhiên là căn cứ của lưu manh du côn, bắt hết những này cũng xem như không oan uổng, hắn ta có thể báo cáo với hoàng thượng rồi. Hạ Hành trở lại vương phủ, phát hiện có một chiếc xe ngựa không được xem là tinh xảo trước cửa vương phủ, nhướng mày hỏi người gác cổng: "Trong phủ có người đến à?" "Bẩm Vương gia, là Vi phu nhân và Vi tiểu thư đến, Vương phi đang tiếp đãi hai người." Người gác cổng nhỏ giọng đáp. Sau khi nghe xong, chân mày Hạ Hành cau lại, nhà này đến làm gì?