Mrs. Yardley, tóc xám khá đầy đặn, người hiếm khi đi bộ, là một phụ nữ thông minh và dễ chịu. Cameron trò chuyện nhẹ nhàng với bà khi chàng xách chiếc vồ và cái ghế gấp của bà và bố trí chỗ ngồi cho bà ở mỗi lượt đánh. Bà thấy thông cảm cho Isabella khi ghép cặp bà với con cừu đen của gia đình Mackenzie - một quý phu nhân ở tuổi bà trong khi xung quanh còn biết bao điều thích vị của cuộc sống. Cameron tựa vào chiếc vồ, cố gắng ngăn cơn đau đầu vì trò chơi tẻ ngắt vừa bắt đầu một cách chán ngắt. Chàng đã uống khá nhiều tối qua, và chỉ vừa cảm thấy khá hơn trong chuyến cưỡi ngựa buổi sáng, đầu chàng vẫn nặng trịch và váng vất. Ainsley, mặt khác, trông thật tưới tắn và rạng rỡ, mái tóc được vấn gọn gàng. Cameron thích nàng lúc rối bù hơn. Trên giường chàng tối qua chàng đã muốn xõa tung mái tóc vàng của nàng bằng dôi tay chàng, phủ nó lên bầu ngực nàng, hôn đôi môi đã trả treo với chàng thật nhẩn nha. Chàng đã để cảm giác của mình bồng bềnh với hương thơm của nàng, cảm nhận nàng bên dưới chàng, nếm náp cái miệng xinh xẻo khi chàng đẩy chiếc chìa khóa vào. “À,” Mrs. Yardley nói. “Ta thấy một thiếu nữ mùa xuân đang hớp hồn một chàng trai.” Cameron mở bừng mắt và cau có khi thấy vị bá tước đang cố hướng dẫn đôi tay của Ainsley điều khiển cái vồ của nàng. Điều đó không cần thiết - Ainsley đã dẫn cách biệt đối thủ rồi. “Đang là mùa thu,” Cameron nói. Cây cối trong vườn đã thay màu áo lá đỏ thắm và vàng, xen kẽ với màu xanh sẫm của những nhành thông. “Nhưng một quý cô xinh đẹp luôn là hiện thân của mùa xuân ngọt ngào.” “Ý của tôi là mùa thu đối với tôi.” Cameron ngắm Ainsley khi nàng đánh trái bóng với một sự chuẩn xác. Hình ảnh đôi tay Ainsley nắm chặt cán vồ khiến chàng choáng váng. “Đừng ngốc thế. Ngài đã sống chỉ bằng nửa quãng đời của ta, và nửa còn lại của ngài còn khá dài phía trước. Mrs. Dougle đã có một cuộc hôn nhân kỳ lạ. John Douglas đã ngũ tuần trong khi cô bé mới chỉ mười tám. Ta có thể thấy đó là một cuộc hôn nhân xếp đặt, nhưng ta chẳng thể tưởng tượng nổi đó là kiểu hôn nhân gì. Douglas chưa bao giờ có nhiều tiền, và ông ta đã để cho Ainsley hầu như là nghèo túng, thật đáng buồn. Ta nói với anh tất cả những điều ngày là có lý do, Lord Cameron ạ.” Bởi vì bà đã nhận thấy sự quan tâm đặc biệt của Cameron với Ainsley Douglas. Chết tiệt, toàn bộ bữa tiệc gia đình này đều có thể nhận ra nếu họ không quá bận rộn tới việc chỉ chú ý tới bản thân. “Cô ấy còn trẻ,” Cameron nói. “Cô ấy có thể tái hôn.” “Đúng thế, cô ấy trẻ trung và vẫn khá đáng yêu, nhưng cô ấy khép kín quá nhiều. Nữ hoàng đã giữ chặt Mrs. Douglas cho riêng mình - cô ấy khá được ưa thích, và Mrs. Douglas cần khoản tiền mà nữ hoàng ban cho vì vị trí đó. Anh trai của Ainsley đã giúp cô, nhưng anh ta cũng có một gia đình riêng phải chăm lo, và Ainsley chấp nhận cuộc sống dưới sự bảo trợ của anh trai. Mẹ của Ainsley đã từng là người được nữ hoàng ưa thích trước khi bà ấy đánh mất ân sủng đó khi kết hôn. Mr. McBride không phải là người mà nữ hoàng để tâm vì ông nghèo khó, Jeanette tội nghiệp. Nhưng tất cả đã bị quên lãng khi nữ hoàng gặp Ainsley. Người đã bị Ainsley lôi cuốn và đã thu xếp cho cô gái sống tại lâu đài. Đề nghị đó quá tuyệt. Anh trai Ainsley rất tử tế, nhưng cô gái không thể phụ thuộc mãi vào anh trai. Tất nhiên là cô gái nhận lời.” Tất cả điều đó đã lý giải quyết tâm của Ainsley muốn lấy lại lá thư đáng xấu hổ từ nanh vuốt của Lord Cameron xấu xa trước khi chàng đưa nó cho ai khác. Ainsley không thể đánh mất vị trí của nàng bên cạnh nữ hoàng. “Nhưng cô gái tội nghiệp chưa bao giờ ra mắt và dù là trong suốt Mùa hội,” Mrs. Yardley tiếp tục. “Hay bất cứ dịp nào khác. Nữ hoàng thích giữ cô gái bên cạnh. Rồi Ainsley được nghỉ phép, cô gái đã quá kiệt sức với cuộc sống phồn hoa đô hội. Cô gái đã ở với anh trai suốt những tháng ngày thanh đạm - kiểu người, như ta nói, nhưng tẻ ngắt. Những bữa ăn gia đình và đọc truyện. Chơi đàn piano nếu họ cảm thấy thực sự thanh nhàn. Patrick và vợ anh ta có một chút quá bảo bọc, luôn như thế, vì Patrick và Rona đã nuôi dạy Ainsley và ba người em trai nữa của cô khi cha mẹ họ qua đời. Ta thấy vui vì Isabella đã kéo Ainsley ra khỏi đó một thời gian, dù chỉ là một tuần ngắn ngủi.” Cameron cảm thấy đôi mắt sắc lẻm của Mrs. Yardley đang liếc xéo mình. “Anh có đang nghe không đấy, thưa ngài? Ta không lảm nhảm cho hết thời gian đâu, anh biết đấy.” Cameron chẳng thể rời mắt khỏi Ainsley, đầu nàng nghiêng nghiêng bên đầu bá tước khi họ thảo luận về ván tiếp theo. “Vâng, tôi đang nghe đây.” “Ta không lẫn đâu, thưa ngài. Ta nhận ra khi một người đàn ông muốn một người phụ nữ. Và anh không phải là một tên quái vật, mặc kệ cái danh tiếng mà anh đã cố tạo dựng nên. Ainsley cần một chút gia vị cho cuộc sống của cô gái, con cừu nhỏ đáng thương. Con bé vốn là một thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống và rồi đột nhiên trở thành một kẻ tôi đòi.” Nàng dường như chẳng hề có cái vẻ tôi đòi khốn khổ lúc này. Ainsley đang cười vang, tiếng cười của nàng trong trẻo rộn rã khắp sân cỏ. Nụ cười mỉm của nàng là dành cho vị bá tước, và có gì đó nguy hiểm đang náo động bên trong Cameron. “Thứ lỗi cho ta, thưa ngài,” Mrs. Yardley nói. “Ta không có nhiều việc để làm trong những ngày này ngoài việc quan sát những người đàn ông - và phụ nữ - và ta có kinh nghiệm tuyệt vời trong việc biết ai phù hợp với ai. Tại sao không tổ chức một trận đấu nhỉ? Điều gì ngài định làm trong suốt phần đời còn lại?” “Nhiều như tôi làm bây giờ, tôi tưởng thế.” Cameron cắn nhẹ môi trên của chàng khi Ainsley vỗ vỗ lên cánh tay vị bá tước trong sự tán dương. “Những con ngựa cần chăm sóc nhiều hơn, và lịch thi đấu dày đặc cả năm.” “Ta nghe rôi. Thế nhưng hạnh phúc là một thứ khác hẳn. Nó còn hơn là một chút nỗ lực.” “Tôi đã nỗ lực một lần rồi.” Quá chết tiệt mà nỗ lực ấy chứ. “Phải, chàng trai, ta biết vợ anh.” Cái nhìn của Mrs.Yardley nói với Cameron rằng bà biết một vài sự thật về Lady Elizabeth. Ký ức về khuôn mặt xinh đẹp của Elizabeth, đôi mắt điên dại của nàng khi nàng xông đến chàng, sẵn sàng tấn công, khiến cơ thể chàng căng cứng. Nỗi đau cũ, bóng đêm quá khứ đã phủ bóng lên buổi sáng trong lành. Cameron lại nghe thấy tiếng cười của Ainsley, và chàng mở bừng mắt, những ảo ảnh tan biến. “Nếu bà biết vợ ta, thì hẳn bà hiểu tại sao ta coi hôn nhân như là một cuộc sống khốn cùng,” Cameron nói, vẫn đang dõi theo Ainsley. “Ta sẽ không bước vào nó lần nữa.” “Nó có thể cuộc sống khốn cùng, ta không phủ nhận điều đó. Nhưng nếu tìm được đúng người, nó có thể là cuộc sống tuyệt diệu nhất trên thế gian này. Tin ta đi, ta biết điều đó.” “Tới lượt chúng ta rồi,” Cameron nói cộc lốc. “Bà sẽ ra sân chứ?” Mrs. Yardley mỉm cười. “Ta hơi mệt, thưa ngài. Anh chơi hộ lượt của ta nhé.” Cameron cảm thấy tờ giấu của bức thư bị đánh cắp đang sột soạt trong túi và nhìn Ainsley mỉm cười với vị bá tước. “Bà là một phụ nữ khôn ngoan, Mrs. Yardley.” Chàng hạ chiếc vồ từ trên vai xuống và tiến tới trái bóng của họ. “Ta biết thế, chàng trai,” Mrs. Yardley nói phía sau chàng. (0_0) Ainsley đã biết chính xác khoảnh khắc Cameron bước tới từ trong bóng râm để đánh lượt của chàng, trong khi Mrs. Yardley chậm chạp vẫn ngồi trên ghế của bà. Ainsley cũng nhận thức được mỗi cử động của Cameron kể từ lúc chàng xuất hiện dù nàng chẳng hề liếc nhìn chàng lấy một lần. Nàng đã không bỏ lỡ cảnh Cameron xách ghế và cầm cái vồ cho Mrs. Yardley, sải những bước dài thật chậm rãi bên bà khi họ tiến về phía đường biên. Chàng đã rất kiên nhẫn, tới mức chu đáo, chuyện trò với vị phu nhân già cả, khiến bà cảm động và mỉm cười đáp lại chàng. Cameron dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng này với những con ngựa của chàng, hướng dẫn chúng với sự quan tâm chứ chàng hiếm khi sử dụng với mọi người, trừ những người như Mrs. Yardley. Đó là một mặt của bản thân chàng mà không phải ai cũng biết, và Ainsley tự hỏi liệu có ai vì nàng vẫn chưa biết về nó. Nàng thấy chẳng có dấu hiệu gì của sự kiên nhẫn đó cả, tuy nhiên, khi Cameron ngước lên từ trái bóng của chàng nhìn Ainsley. Đôi mắt chàng lấp lánh quyết tâm, sẵn sàng chiến thắng cuộc chơi. Không thể vãn hồi được vì Lord Cameron đang hủy hoại trang phục cưỡi ngựa của chàng: chiếc quần ống túm nâu sẫm mềm mại ôm lấy đùi chàng, đôi ủng lấm đất, áo khoác choàng lỏng lẻo ngoài chiếc áo sơ mi. Cameron đậm chất nam tính lấn át hẳn những quý ông người Anh nhợt nhạt và yếu ớt, làm ta liên tưởng tới một chú gấu đang nhởn nhơ đi giữa cuộc hội tụ của lũ hươu nai ngoan ngoãn. Chàng vung cái vồ đầy chuẩn xác, giúp chàng và Mrs. Yardley đã giành trọn điểm số, và thêm cả những đồng vàng, vì không một ai đến thăm Công tước xứ Kilmorgan mà không tham gia cá cược mạo hiểm. Cameron đưa cái vồ lùi lại một chút rồi đạp trái bóng với một lực chính xác. Quả bóng lao băng băng trước khi nảy lên một chút và lướt tới bóng của Ainsley với một cú hích quyết định. Tim nàng giật thót. “Bực quá,” nàng lẩm bẩm. Đồng đội của nàng, một tên bá tước đần độn, gào to, “Tuyệt vời, thưa ngài.” Cameron sải bước tới chỗ họ, chiếc vồ vác trên vai chàng. Chàng chẳng nói gì với Ainsley khi đặt bàn chân to lớn của chàng tới gần trái bóng, bóng của Ainsley vẫn đang chạm sát cạnh nó, và chuẩn bị cú đập tiếp theo. Áo khoác cưỡi ngựa của chàng căng ra trên đôi vai khi Cameron thực hiện cú chạm bóng ngay dưới chân chàng, cú đánh đã khiến bóng của Ainsley trượt dọc vùng xanh. Nàng nhìn mất hết tinh thần khi trái bóng lăn hết vùng vàng rồi trắng tới tận mép sân và đi thẳng vào lùm cây phía cánh rừng. “Ta tin là nàng đã ra hết biên rồi, Mrs. Douglas,” Cameron nói. Ainsley nghiến chặt răng. “Tôi thấy rồi, thưa ngài.” Vị bá tước nói một thứ tiếng Anh trau chuốt, “Có lẽ là không, như người Anh các bạn thường nói, rất thể thao.” “Trò chơi là phải chiến thắng,” Cameron nói. “Và chúng tôi là người Scot.” Vị bá tước nhìn vào lùm cây và rồi nhìn xuống đôi giày bóng lắng của mình. “Tôi sẽ mang trái bóng về cho nàng, quý cô,” anh ta nói chẳng chút hăng hái. Như vậy là Ainsley sẽ đứng một mình canh Cameron. “Không, thật đấy, tôi sẽ tự tìm nó. Sẽ không lâu hơn một giây đâu.” Ainsley xoay người và chạy tới bụi cây trước khi vị bá tước có thể làm nhiều hơn là tạo ra một biểu hiện bảo vệ. Nàng đã không bỏ lỡ biểu hiện trên khuôn mặt vị bá tước khi anh ta chẳng hề muốn làm hỏng bộ trang phục vì chui vào một bụi cây, hay cả nụ cười chậm rãi của Cameron. Dưới bóng cây dịu mát, lớp bùn vẫn nhớp nháp. Ainsley đi bộ khoảng mười yard vào trong rừng trước khi phát hiện ra dấu vết của trái bóng lăn vào chỗ bụi cây rậm rạp nhất. nàng luồn cái vồ vào dưới bụi rậm và đập đập xung quanh nó. “Để ta.” Cameron ở ngay cạnh nàng, không xin lỗi, không giải thích. Cánh tay chàng dài hơn nên dễ dàng luồn sâu vào trong bụi rậm, và chỉ vài giây sau, chàng đã lôi ra được trái bóng dính đầy bùn của Ainsley. “Cám ơn.” Nàng bắt đầu gạt gạt lấy trái bóng, chẳng muốn cầm theo cả cái bánh bùn ấy, nhưng cơ thể Lord Cameron đã chắn đường của nàng. Hàng cây đã ngăn họ khỏi tầm nhìn từ phía sân chơi, cô lập họ hoàn toàn. “Tại sao nàng lại mặc kín đáo như vậy?” Cameron lướt cái nhìn của chàng xuống hàng cúc áo xám xịt của phục trang của nàng. Một cái áo choàng thanh lịch, Ainsley đã nghĩ khi Isabella ép buộc nàng mua nó. Màu xám với đường viền xám sẫm dọc theo chiếc áo khoác ngắn và váy, cổ áo cao tới tận cằm điểm xuyết bởi một chút đăng ten đen. “Nàng đã hạnh phúc khi bị lột trần đêm qua,” Cameron nói. Chàng để cái vồ của chàng lởn vởn ngay trước ngực nàng. “Áo lót của nàng đã tụt tới tận đây.” Ainsley đằng hắng. “Cổ thấp cho buổi tối, cổ cao cho buổi sáng.” Nàng đã cố gắng để nói với Isabella rằng bộ dạ phục đó khá là hở hang, nhưng Isabella đã nói: “Nó phải như thế, bạn yêu. Tớ sẽ không để bạn thân nhất của mình trông giống như một bà quả phụ lôi thôi.” “Bộ này không hợp với nàng,” Cameron nói. “Tôi không hứng thú với thời trang, Lord Cameron.” Cameron gẩy cái cúc trên cùng với ngón tay đeo găng của chàng. “Mở cái này ra.” Ainsley giật thót. “Cái gì?” “Không cài nút cái áo choàng ngu ngốc của nàng.” Nàng gần như ngừng thở. “Tại sao chứ?” “Bởi vì ta muốn nàng làm thế.” Cameron chầm chậm nở nụ cười đầy xấu xa, và giọng chàng trầm hẳn xuống. Nguy hiểm. “Nói ta nghe, Mrs Douglas. Bao nhiêu cúc áo nàng sẽ cởi ra cho ta?”