Cameron bước vào trong khi Ainsley đang đóng gói hành lý. Căn phòng trên gác của nàng là một mớ lộn xộn hộp và túi, mấy cô hầu hớt hải ra vào để gấp dọn quần áo. Ainsley biết nàng sẽ phải đối mặt với Cameron chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng nàng hy vọng là công việc của chàng sẽ giữ chàng ở bên ngoài lâu hơn một chút. Nàng lấy bức điện ra khỏi túi và ấn nó vào chàng. “ Trước khi chàng hỏi, tất cả là ở đây.” Đô mắt Cameron lấp lánh khi chàng đọc mấy dòng. Mr. Brown đã mất. Hãy đến bên ta ngay. “Brown?” Cameron gầm lên. “Hắn đã chết?” “Hình như thế.” Ainsley nhắc một cô hầu. “Không, không phải màu xanh. Ta cần cái màu xám và màu đen. Nữ hoàng sẽ muốn ta để tang.” Cameron vung vẩy bức điện giữa hai ngón tay. “Tại sao bà ta lại muốn nàng? Bà ta phải có những quý cô khác để an ủi rồi mà.” “Bà đã giãi bày với em về John Brown, tình cảm thân ái của bà đối với ông. Ông đã cứu sống bà, thực vậy. Em hiểu bà đang cảm thấy thế nào.” “Ý ta là, Ainsley, tại sao vì quái quỷ gì mà nàng lại phải đi?” “Sẽ không lâu đâu,” Ainsley nói. “Vài tuần, có thể là một tháng.” “Không.” Cameron thốt lên một tiếng duy nhất, và Ainsley nhìn chàng ngạc nhiên. “Một tháng là quá lâu ư.” “Nó sẽ cho ta cơ hội để kết thúc vài việc ta đang bỏ dở. Dọn dẹp sạch sẽ tất cả.” “Chuyện gì thế?” “Những chuyện từ cuộc đời cũ của ta. Ta đã thu xếp và bỏ chúng đi rất nhanh chóng, như nàng biết đấy, một khi ta đã quyết tâm làm. Cameron đập bàn tay của chàng xuống nắp rương đang mở của nàng, và tiếng ồn ào im bặt. Cô hầu khẽ liếc nhìn rồi khẽ khàng lui bước khỏi cánh cửa. “Nữ hoàng có đầy rẫy kẻ hầu người hạ để bà ta có thể triệu kiến,” Cameron nói. “Tại soa nàng phải đi?” Ainsley đã từng thấy Victoria đau buồn trước đó, bà đã tự làm mình ốm yếu thế nào với nỗi đau khổ. Nữ hoàng là một phụ nữ khỏe mạnh, nhưng bà cũng đánh mất nó khá nhanh. Bà yêu mãnh liệt và bà buồn đau cũng thảm thiết, hơn rất nhiều Cameron có thể tưởng tượng. “Em có một bức điện khác, từ một trong những nữ cận thần của bà,” Ainsley nói. “Nữ hoàng không thể đi lại, thậm chí là ngồi thẳng trên ghế của bà. Nếu em có thể làm điều gì đó, nếu em lại có thể giúp bà, hãy để em đến với bà như thăm một người bạn, rồi em sẽ trở lại đây và bắt đầu cuộc sống của em.” “Bắt đầu cuộc sống của nàng? Vậy điều quái quỷ gì nàng đã đang sống suốt năm tháng qua?” “Xin chàng mà, Cam, điều này rất quan trọng. Bà ấy cần em.” “Khốn kiếp, ta mới cần nàng!” Ainsley nhìn chàng im lặng. Cameron đang gồng mình đứng đó, hai tay xiết chặt. “Cam,” Ainsley nói. “Em sẽ trở lại mà.” “Nàng sẽ thế ư?” Những lời thốt ra cay đắng. “Tất nhiên rồi. Chúng ta đã kết hôn mà.” “Chỉ thế thôi ư?” “Thế đáng giá hơn rất nhiều, đối với em.” Cameron biết là nàng không hiểu gì cả. Đôi mắt xám của nàng vẫn bình tĩnh, đôi tay ngưng lại trên chiếc khăn choàng. Chiếc khăn hoàn toàn hợp với nàng, màu bạc và đoan trang, phủ xuống cánh tay nàng giống như mái tóc nàng rủ xuống trên cơ thể Cameron khi họ làm tình. Ainsley đang rời đi - Cameron sẽ mất nàng. Ý nghĩ đó khiến chàng đau buốt. “Khi em trở lại, Daniel sẽ về nhà vào dịp nghỉ ngắn của nó,” Ainsley nói. “Chúng ts sẽ lại là một gia đình.” Một gia đình. Lần nữa. Nàng nói rất chắc chắn, cứ như mọi chuyện quá đơn giản. Cameron và Daniel vốn chỉ có biết quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, và cả hai đều biết thế. Cho tới khi Ainsley xuất hiện. Daniel đã cố gắng để đẩy Ainsley vào cuộc sống của Cameron, trải qua mùa đông cùng với họ, đảm bảo chắc chắn cha cậu và Ainsley bị mắc kẹt với nhau. Giờ Daniel đi mất rồi, vẫn tin tưởng là mọi chuyện vẫn ổn cả. “Nàng sẽ không quay lại,” Cameron nói. “Em sẽ trở lại. Em vừa mới nói rồi thôi.” “Nàng dự định thế. Nhưng nữ hoàng sẽ chộp lấy nàng, kéo nàng trở lại thế giới của bà ta, nơi nàng là mặt trời và cả mặt trăng. Nàng sẽ không còn thích nhà Mackenzie nữa, và nàng sẽ làm bất cứ điều gì để tránh xa bọn ta ra.” Ainsley trông rất bối rối. “Nữ hoàng đã xin ý kiến của chàng về ngựa. Chàng đã từng đến Balmoral để nói chuyện với bà về việc đó.” “Vì bà ta muốn những con ngựa của bà ta giành chiến thắng thôi. Không có nghĩa là bà ta thích hoặc thậm chí tôn trọng ta. Victoria biết mẹ của ta, nghĩ rằng bà quá ngốc nghếch đi hôn phối với cha ta. Bà ta đã thương xót mẹ ta và đồng thời cũng kinh miệt bà. Bà ta nghĩ những đứa con trai nhà Mackenzie đều chẳng khác gì cha chúng, nhưng bà ta hoàn toàn sai lầm.” “Bà ấy sai. Em biết thế. Isabella đã kể với em về cha chàng. Ông ấy nghe thật khủng khiếp.” “Nhưng đúng thế.” Cameron ấn tay lên ngực. “Ông ta ở đây. Kẻ đã đánh đập bọn ta, kẻ giết chết mẹ ta, kẻ đã nhốt Ian vào trại tâm thần - ông ta vẫn ở đây với ta. Ông ta ở trong tất cả chúng ta. Nàng hẳn phải chú ý thấy gia đình ta không hề bình thường.” Nàng khẽ cười với chàng. “Hơi quái gở, chắc chắn rồi.” “Hoàn toàn điên khùng. Ta dễ dàng nổi điên với lũ ngựa giữa các mùa giải, ta không thể nào giữ bình tĩnh được. Cho tới tận năm nay, cùng với nàng. Thay vì say xỉn và ngủ lang cho tới khi ta không thể nhớ được hôm đó là ngày nào, ta lê lết trong những công viên và tới các bảo tàng và các khu vương, vì Chúa. Ta thấy nàng và Daniel nói những chuyện đơn thuần về bánh kẹo và chơi đùa nghịch với nhau trong những tối trời mưa. Bạn bè của ta ở Monte Carlo nói là ta đang trở nên quanh quẩn ở nhà, và ta đã cười, vì ta không quan tâm.” Ainsley thêm một cái nhìn bối rối nữa về phía chàng. “Chàng đã khốn khổ ở Monte Carlo.” “Bồn chồn, đúng. Khốn khổ, không. Địa ngục, không. Ở đó, và cả Pari, ta thấy mọi thứ như thẻ nó mới mẻ. Tất cả mọi thứ ta quen thuộc hàng năm bỗng dưng trở nên có màu sắc và bền vững. Tại sao ư? Bởi vì ta thấy chúng thật mới mẻ, thông qua đôi mắt nàng.” Ainsley không thể biết đẹp đẽ làm sao khi nàng đứng đó nghe chàng nói, vầng trán hơi cau lại vì bối rối. “Nhưng trái tim chàng ở đây,” nàng nói. “Ở Berkshire. Với những con ngựa của chàng ở Waterbury Grange. Em đã không nhầm việc đó.” “Trái tim ta ở nơi đâu có nàng, Ainsley. Nếu nếu nàng đi...” Cameron làm một biểu cảm trống rỗng. “Em sẽ trở lại,” nàng nói kiên quyết. “Để làm suy sụp một người đàn ông? Sao lại phải thế chứ?” “Vì em yêu chàng.” Cameron ngừng lại. Nàng đã từng nói điều này trước đây, dù không thường xuyên, cũng chẳng quan tâm tới phản ứng của chàng. Nhưng chết tiệt, Ainsley có thể nói nó thường xuyên như nàng muốn. Khá nhiều phụ nữ nói với Cameron họ yêu chàng, kể cả Elizabeth. Thường thì bọn họ ngâm nga câu đó sau khi chàng tặng họ thứ gì đó đắt giá. Ainsley thì chỉ đứng đơn độc giữa phòng và nói điều đó. Với Ainsley, vài điều thì thầm với chàng, nó chỉ có thể là sự thật. “Vậy thì tại sao nàng lại đi?” chàng hỏi. “Vì có những thứ em cần phải làm. Những chuyện quan trọng. Em sẽ yêu cầu chàng phải hợp tác với em, nhưng em biết là chàng không thể rời bỏ lũ ngựa, và chàng ở bên em sẽ có nhiều chuyện phức tạp.” “Những chuyện gì?” “Cameron...” Cameron khoanh tay và tiến về phía cửa sổ. Ngoài bãi quây Angelo đang cho con ngựa anh ta cưỡi chạy nước kiệu bước nhỏ, chậm lại từ phi nước đại. Chàng cảm thấy nàng tiến đến sau chàng rồi một cái chạm khẽ khàng lên vai chàng. “Cái đêm sáu năm trước trong tư phòng của chàng,” giọng nàng dịu dàng. “Khi chàng quyến rũ em đến phát cuồng, và em đã từ chối chàng...” “Ta nhớ.” Con ngựa đang chạy khá tốt, Angelo đang cưỡi như hòa làm một với con ngựa. “Có chuyện gì?” “Em đã từ chối chàng bởi vì em không muốn phản bội John, chồng em. Và giờ em sẽ không phản bội chàng. Em sẽ trở lại, Cameron. Em hứa.” Cameron quay lại và kéo nàng vào lòng. Họ đứng bên nhau, nhuốn tràn trong ánh nắng. Chàng cảm thấy Ainsley thả lỏng, yên tâm là chàng sẽ ngừng việc phản đối nàng. Nhưng Cameron còn lâu mới nhân nhượng. “Ta không muốn nàng quay lại vì nàng cảm thấy có trách nhiệm với ta, bé yêu,” chàng nói. “Đó là lời thề hôn nhân chết tiệt - nó khiến nàng phải làm gì đó cho người mà nàng lẽ ra nên chạy trốn khỏi hắn. Trở lại với ta vì nàng muốn thế, không phải vì nàng nghĩ là nàng phải làm thế. Nàng hiểu ta chứ?” Ainsley nhìn lên chàng, đôi mắt nàng bí ẩn. “Em nghĩ là em hiểu chàng, Cameron.” Cameron muốn nghe nhiều hơn là vài từ trần trụi thế, nhưng chàng không thể quyết định điều gì. Chàng hôn nàng, tan ra trong hơi ấm của nàng, và rồi chàng để nàng đi. +_+ Angelo đi với nàng. Cameron khăng khăng như vậy. Cameron nói là chàng tin Ainsley nhưng chẳng thể biết được những gã ngốc nào nàng sẽ gặp phải trong chuyến đi. Một cô hầu và một anh chạy việc là không đủ để bảo vệ nàng. Angelo, chàng biết, sẽ không để điều gì xấu xảy ra với nàng. Vậy nên Angelo sẽ đi, không có bàn cãi gì hết. Khi họ ghé qua Windsor, Angelo đã về thăm gia đình trên chiếc nhà thuyền đang lững lờ theo dòng nước gần Kênh Kennet và Kênh Avon. Ainsley đã gửi theo Angelo nhiều lương thực và quần áo, đồ chơi cho các cháu trai và cháu gái của anh ta, và thế là tống khứ anh ta luôn. Ở Windsor nàng cảm thấy thật lạnh giá, ẩm ướt, và thật cô đơn. Cameron yêu thương của em, Nữ hoàng gần như quẫn trí mất rồi và hầu như cả ngày không thể tự đi đứng gì được. Bà có chút khuây khỏa khi em ở đây và hoàn toàn trông cậy vào em. Em cũng vui khi đến đây, vì những cận thần khác, trong khi rầu rĩ vì nỗi đau buồn của nữ hoàng, lại không mấy thương tiếc cho Mr. Brown. Họ kiên nhẫn với những lời tán dương của Lệnh Bà và cả những cuộc nói chuyện của bà về việc xây lăng tẩm và đài tưởng niệm cho ông ta. Trong suy nghĩ của họ thì Mr. Brown chỉ là một người hầu, và chẳng ai biết gì hơn về ông ấy hết. Ông ấy xứng đáng được an táng trang trọng, đúng vậy, nhưng không có gì hơn. Vì họ quên mất rằng Mr. Brown là một người bạn chân thành của nữ hoàng sau cái chết của chồng bà, khi trái tim bà tan vỡ, và bà giấu mình tránh xa thế giới. Chính Mr. Brown đã vực bà trở lại với trách nhiệm của một nữ hoàng và trao cho bà thêm ý chí để tiếp tục. Ông ấy xứng đáng được tưởng nhớ vì việc đó. Em ngờ rằng, bất chấp những lời đồn đại ác ý, và bất chấp những là thư đã từng bị Mrs. Chase tống tiền, thì nữ hoàng và Mr. Brown đã từng là tình nhân. Một cặp đôi có thể thân tình mà không cần đến quan hệ thể xác - dù chàng sẽ nghĩ là chẳng thể nào tin được điều đó, Cam của em. Nhưng đó có thể là sự thật. Điều mà em cảm thấy về chàng thật mãnh liệt, dù chàng có đang đứng ở ngay cạnh em hay sống ở cách xa ngàn dặm. Em không cần phải đang chạm vào chàng mà vẫn có thể cảm giác như chàng đang ở bên em. Nữ hoàng và em hiếm khi ra ngoài, và em khao khát nhìn những cánh đồng ngút ngàn từ khung cửa sổ, ước gì mình đang ở Waterbury với chàng. Ở đây, lũ cừu lang thang khắp đồng cỏ xanh mướt và những búp nghệ tây vàng tươi đang đâm chồi báo hiệu mùa xuân. Em tưởng tượng là Waterbury hẳn cũng trông thế này, tất cả mờ ảo và êm đềm trong sương sớm. Điều không vui là em không được trông thấy mùa xuân nhiều vì em ngồi hầu hết thời gian sau khung cửa kín rèm và chẳng có gì khác để làm ngoài việc đọc sách cho Lệnh Bà nghe, hoặc là thêu thùa, hoặc có lẽ là chơi piano. Ít nhất em cũng có thời gian để làm mấy cái gối dùng trong phòng khách nhà chúng ta, màu sắc rất sáng sủa và tươi tắn. Em thích hình dungchúng sẽ trông như thế nào trong ngôi nhà của chúng ta. Em sẽ viết thường xuyên khi có thể, nhưng nói thật là em chẳng có mấy thời gian riêng tư cho bản thân. Nữ hoàng đang rất khó tính và cần tất cả mọi người ở bên cạnh bà. Nhưng mỗi khi em cởi đồ chuẩn bị đi ngủ, em lại nghĩ tới chàng. Em hình dung những ngón tay chàng cởi đồ cho em, giống như là chàng đang hớn hở mở món quà Giáng sinh vậy. Em náo nức kể cả lúc này khi em nghĩ tới nó, và em sẽ kết thúc trước khi em hoàn toàn đắm chìm vào nó mất. Xin hãy gửi lời thăm hỏi của em tới mọi người, và cả những người huấn luyện của chàng, và các cậu bé ở trại ngựa, và lũ ngựa, và McNab nữa. Em nhớ mọi người rất nhiều! Yêu chàng rất nhiều, chồng yêu quý của em, Của chàng, Ainsley *_* “Giờ thì, em yêu quý, ta sẽ nói chuyện với em về cuộc hôn nhân đáng tiếc của em với nhà Mackenzie.” Nữ hoàng hẳn đang cảm thấy khá hơn rồi, Ainsley nghĩ, nếu bà đang chuyển sang chuyện bỏ trốn của mình. Ainsley vẫn giữ mắt trên đống đồ thêu của nàng, những bông hoa violet màu xanh trên nền vải kem sữa. Nàng đang trang hoàng lại phòng khách ở Waterbury với màu xanh và vàng, làm tươi sáng nó lên từ cách bài trí của Cameron “ngôi nhà vẫn y nguyên như khi ta mua nó.” Bà nói giống như thể là mình đã cưới tất cả bọn họ vậy. Mà có lẽ thế thật. “Cha họ là một kẻ cục súc,” Victoria nói thẳng thừng. “Ta biết gã công tước, và hắn quả thực là tồi tệ. Táo rụng chẳng bao giờ quá xa cái cây, em hiểu ý ta mà. Kết hôn với một tên Mackenzie là không thể nào đối với một quý cô trẻ tuổi thượng lưu, đặc biệt là một người có thân thế tốt như em.” Isabella và Beth cũng là những quý cô trẻ tuổi thượng lưu đó thôi, Ainsley không đồng tình. Nữ hoàng, tuy vậy, chẳng hề đả động gì tới họ. “Lord Cameron và em đang tìm cách xoay xở được khá tốt,” Ainsley nói. “Ngài sẽ gặp bọn em ở Ascot, tất nhiên là thế, vì em hình dung được là chàng sẽ thắng danh hiệu Thousand Guineas Stake ở giải Newmarket với con ngựa cái non mới của chàng. Ngài nên chọn cược cho nó. Con gái của Chance là một tay đua sáng giá.” Nữ hoàng trưng ra một cái nhìn gay gắt với nàng. “Đừng có thay đổi đề tài. Em đã chạy trốn. Em nên tự lấy làm hổ thẹn với bản thân. Và ta thấy mừng thay cho bà mẹ yêu quý tội nghiệp của em vì đã không còn sống. Em hẳn sẽ làm trái tim bà tan vỡ.” Trong khi Ainsley chẳng hề biết về mẹ nàng, nàng từ chối tin rằng bà Jeanette McBride sẽ để tâm đến việc trông mong con gái duy nhất của bà kết hôn hạnh phúc, nếu mà có một chút bất thường đi chăng nữa. “Những điều đã làm thì sự đã rồi,” Ainsley nói. “Nước chảy qua cầu. Em phải làm điều tốt nhất thôi.” Nàng cau mày ngượng ngùng khi những lời rập khuôn thoát khỏi môi nàng, nhưng tất cả những lời khuôn sáo đó đều ẩn chứa hạt nhân của sự thật. “Ta đa nghe về chuyến đi của em tới Châu Âu,” nữ hoàng tiếp tục. “Những hộp đêm và sòng bài hàng đêm. Anh trai và chị dâu của em đã phải giấu mặt đi vì xấu hổ.” Ainsley khá là nghi ngờ chuyện đó. Patrick, vì tất cả sự coi trọng của anh ấy trong việc trung thực, có thể hiểu là một chút thoải mái vì lợi ích hiện tại và lặp lại. Thêm vào đó, Patrick có tư tưởng thoáng hơn là vẻ mặt khắc khổ của anh ấy. Như nàng nói với Cameron, Patrick và Rona nhất định là không ngủ riêng. “Và cũng không hẳn là những việc đã làm thì sự đã rồi,” Victoria nói. “Việc hôn nhân có thể gạt sang một bên. Ta chắc rằng Lord Cameron đã lừa em tin vào việc kết hôn với anh ta là hợp pháp. Anh ta biết là em sẽ không để anh ta quyến rũ em cho tới khi em có một chiếc nhẫn trên ngón tay em.” Ainsley quyết định giữ im lặng thực tế là Cameron đã quyến rũ nàng rất lâu trước khi chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay nàng. “Lệnh Bà, Lord Cameron không kẻ diễn vai phản diện. Chúng em đã có một giấy phép. Em đã thấy nó. Và một vị cha xứ, và các nhân chứng.” “Thuê diễn viên và giấy tờ giả mạo. Ta đã yêu cầu gửi những giấy tờ cho Hart Mackenzie, hướng dẫn hắn về thủ tục pháp lý để làm rõ cuộc hôn nhân là vô hiệu.” Ainsley hình dung phản ứng của Hart Mackenzie khi nhận được những hướng dẫn đó. Việc nữ hoàng độc đoán cho rằng bà có thể lạnh lùng can thiệp vào cuộc sống của Ainsley và rằng Ainsley sẽ đơn giản là phục tùng, đã khiến cho nàng mất hết bình tĩnh. “Sao ngài dám?” nàng thấp giọng nhưng lại đầy phẫn nộ. Victoria trợn tròn mắt, nhưng Ainsley không chùn bước, dũng cảm đương đầu nói chuyện phải trái với Nữ hoàng của nước Anh, Hoàng đế của Anh quốc. “Sau tất cả những gì thần đã làm cho ngài. Thần đã mạo hiểm mọi thứ để lấy lại những bức thư cho ngài, vì thần tôn trọng ngài và không muốn thấy ngài phải hổ thẹn. Lord Cameron đã giúp đỡ - ngài có biết chưa? Chàng đã đưa tiền để thần chuộc lại những bức thư đó và ngài đã không phải chi trả một đồng nào.” “Ngươi nói với hắn ư?” Lời thì thầm của nữ hoàng cắt ngang căn phòng, khiến các nữ cận thần khác quay lại nhìn. “Theo như ngươi nói, Ainsley Douglas, là Cameron Mackenzie, tất cả mọi người, biết về những bức thư của ta?” “Nếu không nhờ chàng, ngài khó lòng mà có lại chúng.” Victoria nhìn nàng đầy oán hận. “Ngu ngốc nhà ngươi. Lord Cameron sẽ kể với công tước, và những bản sao chép sẽ bị phát tán lúc này rồi.” “Cameron không nói với ai hết. Thần đã yêu cầu chàng giữ bí mật, và chàng đã đồng ý.” “Đừng có nực cười như vậy. Hắn là Mackenzie. Hắn không đáng tin.” “Chàng hoàn toàn đáng tin cậy,” Ainsley nói. “Nhưng nếu ngài thành công trong việc hủy bỏ hôn nhân của chúng thần, ngài có nghĩ Lord Cameron sẽ công bố những điều chàng biết không?” Ainsley không thực sự tin Cameron sẽ dùng mấy tin đồn nhảm nhí để trả thù, nhưng nghĩ lại, ai mà biết được Cameron sẽ làm gì? Nàng nhớ lại cái nhìn của chàng khi chàng nhìn nàng rời Waterbury: đau đớn, trống rỗng và giận dữ. Victoria, mặt khác, tin vào điều đó. “Vậy là tối hậu thư?” “Đúng thế. Đó dường như là thứ duy nhất mà ai đó hiểu được.” Ainsley bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này - cung đình, mấy chuyện đồn đại, quẩn quanh mấy chuyện bí mật lẫn chuyện ngồi lê đôi mách. Nàng đã luôn là kẻ ngoài cuộc đứng nhìn, không phải là ái nữ của quý ông nào hết, được nữ hoàng thuê vì cảm tình với mẹ Ainsley. Ainsley chưa bao giờ quan trọng đến mức được mua chuộc vì lợi ích nào đó hay là bị tống tiền; nàng chỉ nhìn họ làm những việc như thế với nhau. Không ai chú ý lắm tới Ainsley hết. Giờ đây, là vợ của một chàng Mackenzie tai tiếng và quyền lực, kế thừa tước hiệu công tước, Ainsley có thể bị lợi dụng, hoặc nàng có thể bị nguy hiểm. Nàng thích bị nguy hiểm hơn. “Như vậy, thần tin rằng thần vẫn sẽ ràng buộc hôn nhân với Lord Cameron,” Ainsley kết thúc. Nữ hoàng nhìn nàng chằm chằm, nhưng Ainsley thấy Victoria đang nhìn nàng khác đi: không phải là một kẻ nịnh đầm chỉ biết loanh quanh với mấy việc lặt vặt, mà là một phụ nữ biết tính toán. “Ông chồng yêu quý tội nghiệp của ngươi hẳn sẽ lăn lộn dưới mồ,” Victoria nói. “Mr. Douglas là một người đàn ông đang kính.” “Người chồng yêu quý tội nghiệp của thần rất hào hiệp, và thần tin rằng ông sẽ muốn thấy thần hạnh phúc.” John đã tử tế cho tới lúc chết, và Ainsley đã luôn luôn rất, rất vui sướng vì đã ở bên ông. Nữ hoàng tiếp tục đánh giá nàng với đôi mắt lạnh lùng. “Ta sẽ vờ như chưa bao giờ nghe thấy chuyện này. Cuộc nói chuyện này chưa bao giờ diễn ra hết.” Bà nhấc đống đồ thêu thùa trên đùi lên. “Nếu ngươi không quá hỗn xược, Ainsley. Ta định nói với ngươi là anh trai ngươi sẽ tới. Ta đã thu xếp để hắn đón ngươi về nhà và chờ đợi thông báo hủy bỏ hôn nhân của ngươi, nhưng giờ thì, tất nhiên rồi, ngươi có thể làm bất cứ gì ngươi muốn. Chúng ta không còn gì nữa. Nhưng có một chuyện, cô em, là ngươi nhớ lưu ý, rằng những người làm ra chiếc giường của họ thì phải nằm trên nó.” Trời, họ đã có đủ những câu ngạn ngữ cổ cho hôm nay rồi. Nhưng chừng nào còn trên giường của Cameron Mackenzie, chừng ấy Ainsley còn hạnh phúc nằm ở đó. Ainsley đút đồ thêu của nàng vào trong giỏ. “Anh Patrick ở đây ư? Vậy thần xin phép lui?” “Đi đi. Cho gọi Beatrice tới đây. Ta không tin là chúng ta sẽ còn gặp lại ngươi nữa.” Ainsley đứng dậy và nhún chào, thấy nhẹ nhõm hơn là mất tinh thần vì bị thất sủng. Như có thôi thúc, nàng cúi xuống và hôn phớt lên má nữ hoàng. “Thần hy vọng người sẽ thấy hãnh diện vì thần, một ngày nào đó,” nàng nói. “Và thần đảm bảo với người, những bí mật của người sẽ an toàn với thần.” Victoria chớp chớp mắt ngạc nhiên. Ainsley thấy cái nhìn của nữ hoàng khi nàng đi thẳng ra khỏi phòng. Tiếng lạch cạch của cánh cửa mà người hầu đóng lại phía sau nàng như một dấu hiệu kết thúc cuộc đời cũ của Ainsley. Patrick McBride đợi ở cuối hành lang không xa, trông không được thoải mái và một chút tái đi giữa khung cảnh tráng lệ của Windsor. Ainsley thả giỏ thêu của nàng xuống, và chạy dọc hành lang dài về phía anh trai, vòng tay mở rộng. Nụ cười của Patrick khi anh đón nàng đáng giá hơn mọi lời chê trách của nữ hoàng. “Em rất mừng được gặp anh,” Ainsley nói, mỉm cười với khuôn mặt thân yêu của anh trai. “Em cần một đội quân tội phạm, Pat, và anh, anh trai vô cùng đáng kính của em, sẽ là hoàn hảo.”