Thê Khống

Chương 138 : Thiếu

Editor: minhngocvt20 Phương Tông Khác mang theo Sở Nguyệt ẩn thân ở một điền trang, hắn lấy một khối ngọc bội thô chưa mài dũa đeo bên hông bán đi lấy tiền mặt làm ăn sinh sống. Sở Nguyệt không biết làm việc nhà nông, việc nhà người ta, Phương Tông Khác ở Phương gia cũng không phải sống an nhàn sung sướng? Hai người vì ăn một miếng cơm, mặt mày dính toàn tro bụi, thậm chí cháy y phục, phỏng tay. Cuối cùng thức ăn làm được cũng thường xuyên cháy đen như mực, khó có thể nuốt trôi. Cho dù là như vậy, hai người cũng ăn được rất vui vẻ. Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thế gian này cũng chỉ còn lại ngọt ngào, làm sao còn để ý đến thức ăn rốt cuộc là cái gì cơ chứ. Cứ như vậy gập ghềnh qua một tháng, Sở Hành Trắc cuối cùng cũng tìm được đến đây. Hắn nhìn hai người thở hổn hển chui ra từ phòng bếp, nhịn lại nhịn, tát vào mặt Sở Nguyệt một cái. Sở Nguyệt trực tiếp ngã xuống đất, làm lật cái bàn gỗ. “Ngài đừng đánh nàng! Đều là lỗi của ta! Là ta rắp tâm bất lương lừa gạt nàng! Ngài hãy đánh chết ta, đừng đánh nàng!” Trong lòng Phương Tông Khác hiểu rõ dù gì Sở Nguyệt cũng là nữ nhi của Sở Hành Trắc, hổ dữ không ăn thịt con. Kết quả xấu nhất của hai người bọn họ bất quá là hắn chết, nàng bị mang về. Sở Hành Trắc lúc này mới nhìn đến Phương Tông Khác, hắn quan sát Phương Tông Khác từ trên xuống dưới hai lần, chợt cười nói: “Còn tưởng là thần thánh phương nào dám lừa gạt nữ nhi của Bổn vương, thì ra chỉ là một tên tiểu tử thô kệch!” Hắn chợt thu lại nụ cười, “Hiện tại biết sai lầm chưa? Chẳng lẽ ngươi không để ý chút nào đến cha mẹ trong nhà sao?” Sắc mặt Phương Tông Khác thoáng chút trắng bệch, hắn cứng ngắc quỳ xuống, cúi thấp đầu. Sở Hành Trắc đi đến trước mặt Phương Tông Khác, từ trên cao nhìn xuống, “Nói ngươi bụng dạ khó lường còn ngu xuẩn? Ngươi biết rõ Nguyệt nhi của Bổn vương đi theo ngươi chỉ có thể chịu khổ, ngươi biết rõ hai người các ngươi không được chết tử tế! Ngươi mang nàng đi, vừa hại nàng, cũng là hại chính ngươi, càng liên lụy thêm người vô tội.” “Phụ vương, là con muốn đi cùng hắn……” Sở Nguyệt đỏ mắt nhìn Sở Hành Trắc, trong mắt mơ hồ là cầu khẩn. Sở Hành Trắc nhìn Sở Nguyệt một cái, đè áp hết lửa giận xuống, hắn đứng ở trong sân không nói gì, ánh mắt quét qua phòng ốc thô sơ còn không bằng phòng chứa củi ở Vệ vương phủ. Tô Khảm vội vàng mang ghế tới cho Sở Hành Trắc. Sở Hành Trắc ngồi trên ghế, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tông Khác, hỏa khí trong lòng từ từ tăng lên, một tên tiểu tử choai choai lại dám lừa gạt nữ nhi của hắn! Hắn càng nghĩ càng giận, lại đứng dậy, đạp vào đầu vai của Phương Tông Khác một cước. “Không muốn!” Sở Nguyệt bò dậy, ngăn cản trước người Phương Tông Khác. “Tránh ra!” Sở Nguyệt cố chấp lắc đầu. Sở Hành Trắc lướt qua Sở Nguyệt, nhìn thật sâu Phương Tông Khác: “Để cho nữ nhân che chắn ở trước người ngươi mùi vị dễ chịu hơn sao?” Hai tay Phương Tông Khác rủ xuống bên người lặng yên không tiếng động nắm chặt lại thành quyền. “Có phải trong lòng ngươi hận Bổn Vương ỷ thế hiếp người không?” Sở Hành Trắc cười lạnh, “Nhưng Bổn vương có bản lãnh như vậy! Nếu ngươi là người có tiền đồ, leo lên vị trí cao hơn Bổn vương, đến lúc đó Bổn vương sẽ giao nữ nhi cho ngươi.” Phương Tông Khác có chút mịt mờ ngẩng đầu nhìn hắn. Quốc vương khai quốc của Đại Liêu ta bất quá xuất thân là thổ phỉ, so với ngươi như thế nào? Phương Tông Khác không biết trả lời như thế nào, Sở Hành Trắc cũng không muốn hắn trả lời, nói tiếp: “Ngươi muốn cưới Nguyệt nhi sao? Được, đợi tới lúc ngươi xông ra trời đất một phen, cưới hỏi đàng hoàng mang nàng trở về, chứ không phải cứ như vậy để cho nàng cả đời phải mang tiếng không trinh, không đức, mang tiếng xấu bất hiếu!” Sở Hành Trắc đứng dậy, không để ý đến Sở Nguyệt giãy dụa, bắt nàng lại, mang nàng ra bên ngoài. Hai hàng thị vệ xuôi tay đứng trong sân động tác chỉnh tề đi theo sau. Phương Tông Khác quỳ thật lâu, chợt bò dậy đuổi theo. “Vương gia!” Phương Tông Khác quỳ xuống trước mặt Sở Hành Trắc, “Phương Tông Khác nguyện ý thề trung thành với Vương gia!” Sở Hành Trắc ngược lại sửng sốt một chút, “Ngươi ngược lại nghĩ đến thật tốt, có bao nhiêu người mơ ước được làm việc bên cạnh Bổn vương. Ngươi ư? Đã mười lăm chưa?” “Sắp mười lăm……..Nhưng ta có quyết tâm! Trung thành không hề thay đổi!” Sở Hành Trắc vừa định cự tuyệt, tay áo lại bị kéo, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy Sở Nguyệt khóc hồng đôi mắt. “….Được.” Bên cạnh Sở Hành Trắc không thiếu người, sẽ để cho Phương Tông Khác làm tiểu thị vệ trước, theo vào Vương phủ. Thẩm Văn Nhàn nghe nói Sở Nguyệt trở lại, nàng vội vàng đi Vệ vương phủ thăm nàng. Là bạn thân nơi khuê phòng, nàng biết chuyện tình của Sở Nguyệt và Phương Tông Khác. Nghe Sở Nguyệt kể toàn bộ chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lúc này Thẩm Văn Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời dần tối, Thẩm Văn Nhàn mới cáo từ đi về, lúc ra khỏi phủ trùng hợp gặp được Sở Hành Trắc về nhà. Cho đến lúc nàng đã đi xa, ánh mắt của Sở Hành Trắc vẫn chưa dời đi. “Đó là người nào vậy?” “Hồi bẩm Vương gia, là nhị nữ nhi của Thẩm đại nhân.” Tô Khảm vội vàng nói. Sở Hành Trắc gật đầu một cái, “Là một mỹ nhân.” Mâu quang Tô Khảm lóe lóe. Sở Hành Trắc thích rượu ngon người đẹp là chuyện cả thiên hạ đều biết. Vì vậy, ở ngày thứ hai Thẩm Văn Nhàn bị Diệp Tiêu cự tuyệt, trên đường về nhà bị Tô Khảm phái người cướp. Nàng khóc quá huyên náo lợi hại, Tô Khảm trực tiếp bỏ thuốc mê bất tỉnh. Ngày đó Sở Hành Trắc cùng đồng liêu uống rượu, không say lại có hơi men. Thấy Thẩm Văn Nhàn nhã nhặn lịch sự nằm ở trên giường của hắn, xinh đẹp không thể tả, chỉ nghĩ là Thẩm gia biết được ý tứ của hắn nên đem người tới. Những năm này, quan lại đưa mỹ nhân cho Sở Hành Trắc thật sự là quá nhiều, vô luận là sưu tầm mỹ nhân ở dân gian, còn là nữ nhi của mình. Nhưng không nghĩ đến ngày thứ hai Thẩm Văn Nhàn tìm đến cái chết, làm cho Sở Hành Trắc nhức đầu, thậm chí còn tát Sở Hành Trắc một cái. Lúc này Sở Hành Trắc mới nghe Tô Khảm bẩm báo sự việc, hắn nhướng mí mắt, nhìn Tô Khảm một cái. Tô Khảm cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất liên tiếp nhận sai. Hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Văn Nhàn phản ứng lớn như vậy! Những năm này nữ nhân hầu hạ vương gia cũng không có một ai như vậy! Sở Hành Trắc đang có một đống chuyện công, hắn mặc dù yêu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân trong phủ đông đảo, cũng không đến nỗi tốn tâm tư trên người một Thẩm Văn Nhàn. Hắn khoát khoát tay, tùy ý nói: “Đi hỏi ý của nàng, nguyện ý thì đi Thẩm gia hạ sính, không nguyện ý liền đem nàng trở về, lại đưa một phần đồ cưới.” “Này…..” Tô Khảm muốn nói lại thôi. Hắn nhắm mắt nói: “Vương gia, không thể đưa trở về được! Nhìn dáng vẻ muốn sống muốn chết của nàng, đưa trở về chính là kết thù với Cẩm Hi vương!” Sở Hành Trắc dừng bút viết chữ, “Nàng và Cẩm Hi vương có quan hệ gì?” “Trưởng tỷ nàng là Cẩm Hi vương phi……….” Tô Khảm nâng tay áo lên lau mồ hôi, hắn cảm giác mình lúc này giống như đã gây ra họa. “Ba” một tiếng, Sở Hành Trắc bỏ bút trong tay xuống, đá một cước vào lồng ngực của Tô Khảm, mắng: “Cẩu vật được chuyện thì ít bại chuyện có thừa!” “Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!” Cẩm Hi vương hàng năm ở đất phong, ngày giờ ở lại Hoàng thành cũng không nhiều. Hắn luôn luôn là phái trung lập, không tham dự vào hai phái tranh đấu của Vệ vương và Trưởng công chúa, nhưng trong tay của hắn cũng có binh mã. Nếu nổi lên bất hòa với hắn, khiến cho Cẩm Hi vương đứng về phe của Trưởng công chúa hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Sở Hành Trắc suy nghĩ một chút, nói: “Đem chuyện lừa gạt xuống, về phần nữ nhân kia, lặng lẽ mua một biệt viện, giấu người đi. Nhớ, nàng tạm thời vẫn không thể chết, ngày khác có lẽ còn có chỗ hữu dụng. Ngươi nếu còn làm không tốt……..” “Dạ dạ dạ……..Thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực!” Qua hai tháng, Thẩm Văn Nhàn mang thai. Lúc này nàng cả ngày tìm chết, cũng không muốn ăn cơm, hết sức yếu ớt. Sau khi biết mình có thai càng thêm huyên náo, mấy lần dùng đồ vật đụng bụng, luôn miệng nói sẽ không sinh đứa bé này. Tô Khảm để cho đại phu khám bệnh, nói thân thể nàng quá yếu, nếu đẻ non sẽ rất dễ dàng mất mạng. Tô Khảm không thể làm gì khác hơn là phái người ngay đêm trông chừng Thẩm Văn Nhàn. Chuyện này vẫn để Sở Nguyệt biết được, nàng đi cầu xin Sở Hành Trắc thả người, Sở Hành Trắc lại không thể nói cho nàng biết quan hệ trong đó, chẳng qua là khiển trách nàng. Nàng khổ cầu Sở Hành Trắc, để cho nàng đi gặp Thẩm Văn Nhàn một lần, ít nhất có thể trấn an nàng một chút. Sở Hành Trắc không nhịn được phất phất tay, ngược lại đúng. Ngay sau đó, Sở Hành Trắc bắt đầu phát động cung biến, trước tiên hắn đem cả gia quyến của Vệ vương phủ mang đi, mai danh ẩn tích ở Khương Bình. Mục đích của Sở Hành Trắc là giết chết Sở Hoài Xuyên, thế nhưng Lục Vô Nghiên là một người ngoài ý muốn. Bộ dáng của Lục Vô Nghiên có mấy phần tương tự với Sở Hoài Xuyên, Lục Vô Nghiên lại cố ý gạt Sở Hành Trắc, lúc ấy Sở Hành Trắc bị bao vậy tứ phía, trong lòng hốt hoảng, nghĩ ra kế, liền bắt Lục Vô Nghiên giả mạo Sở Hoài Xuyên đi. Đợi đến lúc đã trốn ra ngoài hoàng cung. Nhìn Lục Vô Nghiên hết sức tỉnh táo, sắc mặt Sở Hành Trắc chìm xuống. Tô Khảm dè dặt nói: “Vương gia, theo thuộc hạ thấy, Lục Vô Nghiên cũng như nhau, không bằng bắt hắn uy hiếp trưởng công chúa…..” Sở Hành Trắc cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng Sở Ánh Tư sẽ dùng hoàng quyền đổi lấy con trai của bà ta sao?” Toàn bộ thân tín im lặng không lên tiếng, không biết nên làm cái gì bây giờ, dù sao kết quả cung biến hôm nay Vệ vương thua. Những người này khó tránh khỏi có ít nhiều ý định khác. Sở Hành Trắc suy nghĩ thật lâu, bình tĩnh nói: “Sở Ánh Tư không dùng hoàng quyền đổi lấy con trai bà ta, nhưng chưa chắc sẽ không // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3470739.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3470739.png" data-pagespeed-url-hash=3093688165 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>