Tuy nhiên, cô vẫn phải có sự chuẩn bị, như vậy mới có thể ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng mà  không chút e dè. Cô dự định tìm việc làm, mỗi ngày đều ru rú ở trong nhà không làm gì cả thật chẳng có ý nghĩa gì. Đi tìm một công việc gì đó, ít  nhất sau khi ly hôn cô vẫn có thể tự nuôi sống mình. Giang Vũ Phi nói làm là làm ngay, cô viết một bản sơ yếu lý lịch, đăng nộp lên mạng, sau đó thì ngồi chờ tin tức. --- Ngày 13 tháng 10, hôm đó là sinh nhật Nguyễn Thiên Lăng. Cả bọn Đông Phương Dục dự định mừng sinh nhật cho anh, địa điểm được tổ chức ở “Dạ Hoàng”. Giang Vũ Phi cũng phải tham gia, những ngày quan trọng như vậy, người làm vợ như cô không thể vắng mặt được. Sau khi ăn sáng xong, cô cùng người nhà chúc mừng sinh nhật cho anh. Cho đến tối bảy giờ hơn, Nguyễn Thiên Lăng lái xe đưa cô đến Dạ Hoàng cùng những người bạn của anh đón sinh nhật. Đến Dạ Hoàng, một nơi xưa nay vẫn xa hoa làm người ta chìm trong mê đắm. Giang Vũ Phi ôm cánh tay của anh, dưới sự dẫn dắt thông thuộc đường lối của anh, đi về phía phòng VIP mà Đông Phương Dục đã đặt trước. “Dự là lát nữa sẽ uống rất nhiều rượu, nếu như em uống không được thì giữa chừng kêu tài xế đưa em về.” - Nguyễn Thiên Lăng bỗng quay sang nói với cô. Giang Vũ Phi nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ: “Em biết rồi!” Được anh nói câu này, cô yên tâm rất nhiều, cũng không sợ bị bọn kia kéo lại ép rượu cả đêm. “Anh Lăng!” - Vẫn chưa đi đến phòng VIP đã thấy Đông Phương Dục đứng ở giữa đường ngăn họ lại. Nhìn thấy hai người, anh ta vội bước lên ngăn cản họ bước tới, ánh mắt hình như có chút kì lạ. “Sao vậy?” - Nguyễn Thiên Lăng nhướng mày hỏi anh ta. Đông Phương Dục thoáng nhìn Giang Vũ Phi một cái, cười hí hí với cô: “Chị dâu, chị có thể ở đây đợi tụi em chút xíu, em muốn nói vài câu với anh Lăng.” Giang Vũ Phi buông cánh tay của Nguyễn Thiên Lăng, nở một nụ cười nhẹ: “Không sao! Hai người cứ tự nhiên.” “Cám ơn chị dâu!” - Đông Phương Dục cười với cô một cái rồi kéo Nguyễn Thiên Lăng qua một bên. Họ không đi xa lắm, nhưng khi Đông Phương Dục vừa lên tiếng là đã nói thứ ngôn ngữ mà Giang Vũ Phi không thể hiểu được, cô biết một chút tiếng Anh nhưng rõ ràng anh ta không phải đang nói tiếng Anh. Vừa nghe anh ta nói xong, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng có sự thay đổi lớn. Anh gần như nắm chặt lấy cổ áo của Đông Phương Dục, run giọng hỏi: “Anh nói cái gì?” Giang Vũ Phi tỉ mỉ quan sát hai người, trong lòng đầy nghi vấn, Đông Phương Dục rốt cuộc đã nói gì với anh. Vì đây là lần đầu tiên Giang Vũ Phi nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng mất hết thần thái như vậy. Đông Phương Dục kéo tay anh xuống, vẻ nghiêm trọng lại nói anh thêm một lần nữa bằng thứ ngôn ngữ lạ. Nguyễn Thiên Lăng mở to mắt, đôi mắt đen bóng ánh lên tia sáng vừa nóng bỏng vừa đầy vẻ phức tạp. “Anh Lăng, anh đừng kích động, điều này là thật! Bây giờ anh xem… chi bằng anh để chị dâu về trước!” - Đông Phương Dục nén giọng trầm xuống, ngôn ngữ sử dụng trở lại như thường ngày. Nguyễn Thiên Lăng hít thở một hơi sâu, xoay người bước đến trước mặt Giang Vũ Phi, kéo tay cô đi ra ngoài: “Hôm nay anh có việc, bây giờ em đón xe về trước!” Bước chân anh sải rất rộng, Giang Vũ Phi chạy lon ton đuổi theo sau lưng anh, cô không hiểu hỏi anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Thiên Lăng càng nắm chặt cổ tay cô, không đáp. Tuy nhiên, sự căng thẳng trên người anh và cái dáng vẻ vội vã của anh, cùng với tâm trạng nôn nóng hiện qua ánh mắt cũng đã tiết lộ một chút thông tin. Chuyện anh gặp phải, hình như không phải chuyện xấu, thậm chí đó là một chuyện tốt khiến người ta phấn khích. Nếu như đã là một chuyện tốt như vậy, tại sao lại không muốn cho cô biết? Đi đến khúc quanh, Giang Vũ Phi chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cô ngoái đầu nhìn lại.