Còn cô thì phải làm vợ anh ta cả đời, sinh con đẻ cái cho anh, chỉ cần nghĩ đến đó thôi cô đã cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cô quyết không thể cả đời làm vợ anh ta được, càng tuyệt đối không sinh con cho anh ta. Rốt cuộc là phải làm sao mới có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ta? Giang Vũ Phi nghĩ sao cũng không ra cách, cô quyết định thay quần áo ra ngoài dạo mát. Nguyễn Thiên Lăng ở nhà, cô không muốn ở nhà đối mặt với anh ta. Đi tới trung tâm mua sắm, Giang Vũ Phi dạo một vòng không có chủ đích, cô mua hai cái áo với mức giá phải chăng, đang định ra về thì thấy Nguyễn Thiên Lăng đang ôm một cô gái lựa đá quý. Mới có bao nhiêu thời gian đâu mà anh ta đã dẫn người con gái khác đi trung tâm mua sắm rồi, Giang Vũ Phi bất giác cười nhạt. “Nguyễn thiếu gia, anh xem dây chuyền này có đẹp không?" - Cô gái nũng nịu hỏi anh. “Cục cưng, em đeo gì cũng đẹp hết!” - Nguyễn Thiên Lăng lộ nụ cười mê hồn, cô gái nhìn anh đắm đuối, giọng nói càng trở nên nhõng nhẽo thêm bội phần. Cô ta hôn lên má anh một cái, thẹn thùng nói: “Vậy người ta lấy sợi này, còn cái lắc này nữa, người ta cũng muốn nữa.” Giang Vũ Phi cố tình đi qua đó nhìn, dây chuyền và dây lắc đều có giá hơn sáu con số, Nguyễn Thiên Lăng thật vung tay quá trán. Cô quan sát kĩ người phụ nữ bên cạnh anh, cảm thấy choáng váng. Nhớ kiếp trước, có một hôm có bắt gặp Nguyễn Thiên Lăng đi dạo phố cùng một cô gái, chính là cô gái này. Lúc đó nhìn thấy bọn họ, cô đau khổ bước đến kêu Nguyễn Thiên Lăng cùng cô về nhà, cô gái này lại ôm lấy cánh tay anh, dương dương tự đắc cười nhạo cô. Còn nói với cô là: “Nguyễn phu nhân, Nguyễn thiếu gia hiện giờ đang hẹn hò với tôi, cô đừng làm phiền chúng tôi có được không? Tuy cô là vợ của Nguyễn thiếu gia, nhưng tôi cũng là người phụ nữ của anh ấy. Thường ngày thời gian Nguyễn thiếu gia dành cho tôi đã rất ít, ngay cả chút thời gian này cô cũng muốn cướp luôn sao?” Lúc đó, nghe những lời cô ta suýt chút nữa cô đã chết vì tức. Cô ta chỉ là một trong số những người đàn bà bên ngoài của Nguyễn Thiên Lăng, có tư cách gì mà nói chuyện với cô như vậy, lại còn nói với giọng kẻ cả hùng hồn. Điều khiến cô càng thêm tức tối là Nguyễn Thiên Lăng không nể mặt cô chút nào mà kêu cô đi về, không được làm phiền anh. Lúc đó, cô ta càng được nước giễu cợt cô, khiến cô cảm giác thật xấu hổ, nhục nhã. Nghĩ đến lần bị sỉ nhục đó, ánh mắt Giang Vũ Phi hơi đanh lại. Lúc này, Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy cô, có chút bối rối, đôi mày khẽ chau. Trước khi anh kịp nói gì, Giang Vũ Phi đã lịch sự mỉm cười. “Nguyễn tiên sinh, thật trùng hợp! Không ngờ lại gặp anh ở đây?” Trong mắt Nguyễn Thiên Lăng ánh lên vẻ ngờ vực, sao cô ta lại nói câu đó. Cô gái bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng cũng nhìn sang cô, Giang Vũ Phi cũng cười thân thiện với cô ta: “Thiết nghĩ cô chính là Nguyễn phu nhân rồi, hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi, lúc trước chúng ta có từng gặp qua chưa nhỉ?” Kim Bối Nhi nghe cô gọi mình là Nguyễn phu nhân, đôi mắt sáng lên, khuôn mặt phút chốc tỏ ra đắc ý. “Vị tiểu thư này, chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.” - Cô ta cố tình không chỉnh lời Giang Vũ Phi, muốn mọi người lầm tưởng mình là vợ của anh. Phải biết rằng, danh hiệu Nguyễn phu nhân là thứ hư vinh mà rất nhiều cô gái nằm mơ còn chưa chắc được. Giang Vũ Phi cười thầm trong lòng, nụ cười trên môi càng trở nên chân thành: “Nguyễn phu nhân, Nguyễn tiên sinh đối với cô thật tốt, bận bao nhiêu việc như vậy mà anh ấy vẫn gác lại để đi mua trang sức với cô.” Mấy cô phục vụ bán trang sức cũng nhìn Kim Bối Nhi với ánh mắt hâm mộ, khách hàng xung quanh cũng chú ý đến họ. Dưới con mắt ngưỡng mộ của mọi người, hư vinh trong lòng Kim Bối Nhi càng ngày càng lớn.