Giang Vũ Phi không có lý do để từ chối, vậy là ngày nào cũng mang cơm cho anh.
Cứ như vậy được ba ngày, hôm đó cô đợi Nguyễn Thiên Lăng ăn xong cơm, cầm hộp cơm đi xuống đưa cho tài xế: “Anh về trước đi, tôi muốn đi dạo một lát.”
“Thiếu phu nhân, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi!”
“Không cần đâu! Tôi muốn đi bộ một lát.” - Giang Vũ Phi nói xong, xoay người đi thẳng.
Mấy hôm nay cô đều có cảm giác tinh thần bất an, lúc nào cũng cảm thấy như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Khách sạn của ba dượng đã được khai trương, đương nhiên là Nguyễn Thiên Lăng không có đi cắt băng khánh thành, cô cũng không đi tham dự lễ khai trương, chỉ tặng một số quà.
Thái độ của Nguyễn Thiên Lăng đối với cô đột nhiên thay đổi, sự lạnh lùng vô tình biến mất, anh bắt đầu trở nên yêu chiều cô.
Cô lại không hoàn toàn cho rằng anh yêu cô.
Cảm giác anh mang đến như thể là, như thể là…
“Á…” - Giang Vũ Phi đang suy nghĩ chuyện của mình, bất ngờ bị tạt chất lỏng lên người, cô hoảng sợ biến sắc.
Cô nghiêng đầu kinh ngạc nhìn qua thì đối diện với vẻ mặt gian ác của Tất Thế Xương.
Trong tay ông ta đang cầm một cái chai đựng nước khoáng cỡ lớn, bên trong vẫn còn một nửa chất lỏng chưa đổ hết.
Tất Thế Xương vẻ mặt dữ tợn, không nói một lời nào, ông ta lại tạt toàn bộ chất lỏng trong chai vào người cô.
Giang Vũ Phi tránh né theo phản xạ một cách có điều kiện, vậy mà vẫn bị trúng một ít.
Một mùi hăng hắc rất quen thuộc.
Đây là xăng!
Trong đầu Giang Vũ Phi trong chốc lát lóe lên vô số những ý nghĩ không hay, cô lập tức thất kinh, đột nhiên hét lên thất thanh rồi nhanh chân bỏ chạy.
Mái tóc quá dài lập tức bị người đàn ông sau lưng chộp lấy, Tất Thế Xương túm lấy cô dùng sức quật mạnh về phía sau, người cô chẳng mấy chốc đã bị ngã xuống đất.
Lòng bàn tay trắng hồng bị chà sát vào mặt đường sần sùi, cảm giác thật đau rát.
“Muốn chạy hả? Hôm nay sẽ là ngày tận số của mày, tao xem mày còn chạy đường nào được!” - Tất Thế Xương lấy ra một cái hộp quẹt, nhìn cô cười hung tợn.
Giang Vũ Phi đã hiểu rõ ý đồ của ông ta, máu trong người như bị đông cứng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cắt không còn giọt máu.
Cô hít một hơi sâu, giọng run rẩy hỏi ông ta: “Sao ông lại đối xử với tôi như vậy?”
“Câu này mày phải về hỏi lại chồng mày! Hắn đã hủy hoại mọi thứ của tao, vậy thì tao sẽ hủy hoại người hắn yêu thương nhất!”
Giang Vũ Phi khép hờ đôi mắt, có cái gì đó thoáng lóe lên trong đầu cô.
Bây giờ cô đang ở trên con phố vắng người, cả buổi vẫn chưa có một bóng người đi qua, muốn kêu cứu mạng cũng không có tác dụng gì.
Cô chống lòng bàn tay xuống mặt đường, hơi dùng sức, cơn đau rát trong lòng bàn tay làm cho cô bình tĩnh lại đôi chút.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì? Nguyễn Thiên Lăng hủy hoại của ông những gì mà lại khiến ông đến mức muốn thiêu chết tôi như vậy?”
“Ha ha, mày cứ giả vờ đi! Hắn vì mày mà hủy hoại tâm huyết cả đời tôi, tao không đụng vào hắn được thì nghĩ tao không làm gì được mày sao?” - Vừa nói Tất Thế Xương vừa ấn hộp quẹt, một ngọn lửa mồi bén lên.
Toàn thân Giang Vũ Phi nổi da gà sợ hãi!
Cô kinh hãi nhìn chằm chằm vào cái hộp quẹt, rất sợ nó sẽ rơi trúng người cô.
“Tên họ Tất kia, có thiêu chết tôi thì ông cũng sống không yên!”
“Từ lâu tao đã không muốn sống nữa, sống mà như vậy chi bằng chết đi! Tuy nhiên, trước khi chết tao cũng phải kéo theo một đứa lót lưng, tao phải làm cho Nguyễn Thiên Lăng đau đớn không muốn sống nữa!”
Tất Thế Xương nghiến răng nói một cách đầy thù hận, đôi mắt ác độc của ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Phi, những thớ thịt trên mặt co rúm lại, ánh mắt lạnh lẽo, giơ cái hộp quẹt lên định ném vào người cô.
Đúng lúc Giang Vũ Phi nghĩ rằng mình khó mà tránh khỏi tại họa này thì đột nhiên một bóng người xông đến, dùng sức mạnh đè Tất Thế Xương xuống đường.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
113 chương
37 chương
63 chương
240 chương
60 chương
120 chương