Giang Vũ Phi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cong môi cười đắc ý: “Thật ngại quá, kinh nguyệt của tôi vẫn chưa hết, cho nên khiến anh thất vọng rồi.”
Lần này đến lượt Nguyễn Thiên Lăng ngạc nhiên.
Anh khựng người lại một chút, đột nhiên ôm lấy eo cô, xoay người mấy bước đi đến trước mép giường, để cô đứng thẳng người mà đổ ập xuống.
Giang Vũ Phi chống đỡ nhưng thân hình săn chắc của anh đè lên người cô, suýt chút nữa cô bị ngạt thở.
“Không sao, không thể đụng vào bên dưới, đụng vào chỗ khác là được…” - Ánh mắt của anh dừng lại trên môi cô, Giang Vũ Phi thêm lần nữa biến sắc. Lần này anh lại thắng, nhìn thấy cô nghẹn họng, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Ông nội nói không sai, cô của hiện tại tuy luôn luôn khiến anh hận đến nghiến răng, nhưng cuộc sống bây giờ so với trước kia, đích thị là có màu sắc hơn rất nhiều.
Nếu như kiếp này đã an bày lòng như con nước thì chi bằng hãy làm cho cuộc sống thêm chút lạc thú, chí ít cũng làm cho đời người dài đằng đẵng bớt nhàm chán.
Giang Vũ Phi tức nghẹn họng, hạ thấp giọng nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ. Nếu như anh chịu không được, có thể đi tìm người phụ nữ khác.”
“Không có người phụ nữ khác nào cả! Em quên lời tôi nói rồi sao? Tôi đã nói, tôi sẽ không đi bao gái nữa, những cô gái bên ngoài đều bị tôi bỏ rơi hết rồi.” - Nguyễn Thiên Lăng cười nói.
Giang Vũ Phi giật mình sửng sốt, cô cứ tưởng anh chỉ nói chơi chơi thôi, ai ngờ anh lại làm thật.
“Có phải rất cảm động phải không?” - Anh nựng chiếc cằm của cô, như thể sắp sửa dán lên môi cô.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở nóng hổi phả ra mỗi khi anh nói chuyện táp vào miệng cô.
Giang Vũ Phi có thể tỏ ra ung dung điềm đạm với anh, nhưng rốt cuộc chuyện trai gái cô lại rất vụng về.
Mỗi lần anh đến gần cô, cô đều cảm thấy nỗi hoang mang không đáng có, tim đập càng nhanh, mất đi vẻ bình tĩnh.
Bản thân mình như vậy, cô cảm thấy rất đáng ghét!
Cô nghiêng đầu né qua một bên, chau mày tức giận nói: “Anh không có qua lại với bọn họ thì liên quan gì đến tôi? Nguyễn Thiên Lăng, chúng ta trước sau gì cũng ly hôn, anh hãy tỏ ra hào sảng một chút, nhanh chóng ly hôn với tôi đi!”
Ly hôn, ly hôn!
Người phụ nữ này mở miệng ra là đòi ly hôn, anh khiến cô chán ghét đến như vậy sao?
Nguyễn Thiên Lăng thầm nghiến răng, tay bóp chặt cằm của cô, nghiêng đầu cô qua lại bên này, hôn mạnh lên cánh môi cô.
Miệng lưỡi của cô không phải rất lợi hại sao? Vậy thì anh sẽ giúp cô làm tắc nghẽn nó!
Anh có được kinh nghiệm phong phú là nhờ phụ nữ qua tay anh nhiều. Đương nhiên anh biết cách làm sao mới có thể khiến bọn họ quy phục.
Phụ nữ bẩm sinh nhạy cảm với chuyện quan hệ nam nữ, hơn nữa họ lại không có cách nào tách biệt tình yêu và tình dục.
Cho dù có là người phụ nữ lý trí cách mấy, họ vẫn có tình cảm với người đàn ông mà họ đã quan hệ.
Ngoại trừ những trường hợp không tự nguyện mà bị hãm hại.
Còn nữa, phụ nữ thường hay trung thành với hôn nhân.
Họ có hôn thú chính thức, lại là đôi vợ chồng trong thực tế, anh tuyệt đối không tin là cô không có cảm giác gì với anh.
Tuy đã không thắng nổi cô về mặt tranh cãi, vậy thì trong hành động anh phải khiến cô khuất phục!
Nguyễn Thiên Lăng hôn lấy đôi môi mềm mại của cô, trong lòng nghĩ như vậy, hành động càng thâm nhập sâu hơn.
Anh rất ít khi hôn ai đó, có những người phụ nữ xưa nay anh chưa từng hôn.
Tuy nhiên anh lại không thấy chán khi hôn cô, môi miệng của cô đem lại cho anh một cảm giác sạch sẽ êm ái.
Trong lúc hôn cô, ít ra anh có cảm giác, không phải thứ cảm giác vô vị nhạt nhẽo.
Giang Vũ Phi ú ớ giãy giụa, tay dùng sức đấm mạnh vào người anh.
Trong lòng cô rất ghét anh, nhưng thân thể cô lại hoàn toàn không xua đuổi cái tiếp cận của anh.
Cô ghét nhất là anh đụng vào người cô, như vậy chỉ khiến không cách nào điều khiển được mình, sẽ khiến cô mất đi sự bình thản.
Không biết là anh hôn cô đã bao lâu, khi anh buông ra, cô thở hổn hển từng hơi thở mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
113 chương
37 chương
63 chương
240 chương
60 chương
120 chương