Giang Vũ Phi đã từng gặp anh ta, ngay cả mấy người còn lại trong phòng VIP cô cũng đều đã gặp qua. Ngày cưới của cô và Nguyễn Thiên Lăng, cả đám bọn họ có đến dự, lại còn đại náo đêm động phòng. Ấn tượng của cô đối với Đông Phương Dục rất sâu sắc, vì anh ta là người quậy nhất trong đám người đó. Cảm giác của Giang Vũ Phi đối với anh ta thật nhạt nhòa, cô mỉm cười nhẹ xem như là đáp lễ. Nguyễn Thiên Lăng dắt cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, đôi chân dài gác lên bàn trà, cơ thể lười biếng ngả dựa về phía sau, tư thế vô cùng thoải mái. Anh mỉm cười nói với tất cả mọi người có mặt: “Bây giờ chơi một trò chơi, mọi người cảm thấy sao?” Đám “phú nhị đại, phú tam đại” vừa có tiền vừa có quyền này, suốt ngày ăn no chẳng có việc làm, là những người chuyên đi tìm chuyện để giải trí. Nghe lời đề nghị của anh, tất nhiên mọi người hò hét tán thành. “Anh tính chơi trò gì?” - Đông Phương Dục hỏi anh. Nguyễn Thiên Lăng cười nói: “Chơi đơn giản một chút, đếm bảy thì thế nào, người nào đếm sai thì phạt uống một ly.” Đếm bảy là trò chơi một đám người bắt đầu từ lúc đếm, cho đến số 7 hoặc bội số của số 7 thì không được nói ra. Nếu không cẩn thận kêu lên thì bị phạt uống rượu. Trò chơi này thực ra rất đơn giản, mọi người đã chơi đến ngán rồi. Nhưng Nguyễn Thiên Lăng muốn chơi, những người khác cũng chỉ biết chiều theo anh. “Anh Lăng, như vậy là không công bằng! Em học dốt toán, nếu như em cứ đếm sai hoài thì sao?” - Một tên con trai vẻ cục mịch than trời. Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lia một lượt qua Giang Vũ Phi, rồi mới dừng lại trên người hắn ta: “Có thể cho người uống thay cậu.” Những người hôm nay đến đây đa số đều đem theo bạn gái. Bọn đàn ông nghe xong rất phấn khởi, lần này chơi trò chơi được xem phụ nữ uống rượu, so với tự mình uống vui hơn nhiều. Nhìn ánh mắt vừa nãy của Nguyễn Thiên Lăng, cô đã có linh cảm không tốt. Bây giờ nghe anh nói vậy, Giang Vũ Phi đã đoán đươc dụng ý của anh, là anh định để cô uống rượu thay anh đây mà. “Mọi người chơi đi, tôi muốn đi về trước.” -  Không đợi anh lên tiếng, cô đã nhỏ giọng cướp lời anh. Nguyễn Thiên Lăng giơ cao cánh tay, đôi tay săn chắc ôm vòng qua người cô, để cô dựa hẳn vào lòng anh. Hành động của anh trông có vẻ âu yếm, chỉ có cô là hiểu anh dùng sức mạnh để nói, cô có muốn đi cũng không được. Nguyễn Thiên Lăng cười dịu dàng với cô: “Một lát nữa em uống rượu giúp anh, anh còn phải lái xe.” Quả nhiên là có dự tính như vậy! Giang Vũ Phi cười khẽ khàng: “Anh cứ uống với bọn họ, để em lái xe.” Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô bật cười: “Em lái xe... em có bằng lái xe sao?” Giang Vũ Phi hơi khựng lại, suýt chút nữa cô quên mất, đến lúc này cô vẫn chưa thi bằng lái xe. “Em không biết uống rượu.” - Điều cô nói cũng là sự thật. “Không sao! Uống say vẫn còn có anh đây.” - Nguyễn Thiên Lăng đã quyết định chủ ý là để cô uống rượu. Cô nghi ngờ anh mượn cơ hội này trả thù cô, tên đàn ông nhỏ mọn. Nhưng muốn cô ngoan ngoãn uống rượu là không thể nào. “Em không được khỏe, thật tình rất muốn về nhà, anh cứ ở lại chơi.” - Giang Vũ Phi đứng dậy muốn rời khỏi, cánh tay anh nhẹ nhàng dùng sức, cô chưa kịp đứng lên đã bị kéo trở lại chỗ ngồi. Đông Phương Dục nhìn thấy, cười hí hí nói với cô: “Chị dâu không được đi, anh Lăng không dễ gì dẫn chị ra đây chơi một lần, dù gì cũng phải chơi hết mình với mọi người rồi về.” Mấy người kia cùng hùa theo anh ta, đều không cho cô đi, bọn này thích nhất là trong lúc náo loạn gây loạn, càng thích kéo nhiều người xuống nước càng tốt. Giang Vũ Phi khó xử trong lòng, ngoài mặt vẫn cười khách sáo: “Các vị, mọi người cứ vui chơi, tôi có chút việc phải về trước.” “Anh Lăng, chị dâu không nể mặt tụi em cho lắm?” “Đúng rồi! Anh kêu chị ở lại đi, không dễ gì chị ra đây chơi.”