Giang Vũ Phi bất giác vui mừng khôn xiết vì tình yêu của cô dành cho anh đã không còn.
Nếu không trái tim cô sẽ bị anh ta giày vò đến chết.
Giang Vũ Phi cũng cười mỉm chỉ đáp: “Nguyễn Thiên Lăng, để người vợ kết tóc của mình bao che chuyện này, anh đúng là… loại đàn ông đại bại!”
Nói xong, không quan tâm đến sắc mặt u ám của anh, cô quay người bỏ đi một cách tao nhã.
Nhìn dáng vẻ không chút lưu luyến của cô, vẻ mặt anh có chút phức tạp, dáng vẻ bây giờ của người phụ nữ này hình như còn khiến anh thấy ghét hơn dáng vẻ trước đây.
Giang Vũ Phi đi vào phòng khách sạn, không thay đồ mà nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngủ đến nửa đêm, cô nằm mơ thấy Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt quấn lấy nhau trước mặt cô. Cô mơ thấy sắc mặt anh lạnh lùng vô tình bảo cô cút đi.
Giọng nói của anh còn giá lạnh hơn cái lạnh của mùa đông, khiến trái tim cô như rơi xuống dòng sông băng.
Cô lại mơ thấy trong lúc giằng co với anh, cô bị anh bất cẩn đẩy xuống cầu thang, tiếp theo đó là cơn đau thấu tim từ bụng cô.
Cô đau đến nỗi toàn thân tê liệt, cảm giác thân thể đột nhiên nóng lên, như thể được đặt vào giữa hai luồng khí nóng và lạnh, khó chịu đến mức cô muốn chết đi.
Trong cơn mơ vùng vẫy đau khổ, Giang Vũ Phi mở trừng mắt tỉnh dậy.
Trong bụng vẫn còn rất đau, thân dưới một dòng nóng hổi trào ra, đặc sệt. Cô thầm kêu lên, sao kinh nguyệt lại đến vào lúc này.
Nhưng trong đầu cô vẫn còn thấp thoáng cảnh tượng trong mơ, mặc dù trong người rất khó chịu, cô cũng không muốn động đậy chút nào.
Mở to cặp mắt đau thương, cô nghĩ đến kiếp trước cô một lòng yêu Nguyễn Thiên Lăng, đến cuối cùng lại nhận lấy hậu quả như thế, cô thật không can tâm.
Nếu nói trong lòng cô không hận thì là nói dối.
Hận anh ta vô tình, càng hận anh ta đã mang đến cho cô nỗi đau!
Nếu anh chỉ làm tổn hại đến mỗi mình cô thì cô cũng không đến nỗi hận như vậy.
Nhưng chỉ vì anh ta, đứa con được mong đợi từ lâu đã không còn. Đứa con đã thành hình, bác sĩ nói là con gái, chỉ còn ba bốn tháng nữa là cô có thể nhìn thấy mặt con.
Vậy mà con gái của cô vì anh ta mà mất đi…
Có một người ba vô tình như vậy, nó cũng đau lòng lắm.
Có phải vì ba của nó quá vô tình, nên nó không muốn xuất hiện trên cõi đời này?
Từ khi được tái sinh, Giang Vũ Phi vẫn một mực giữ cho trái tim mình lạnh lùng. Cô đau khổ nén bi thương trong lòng mình, không để bản thân mình sụp đổ.
Thế nhưng đêm nay không biết tại sao, cô không thể nén nỗi đau trong lòng mình nữa.
Cô cũng là con người, cô không thể làm được chỉ cần nhắm mắt là hết tình hết nghĩa, không oán không hận.
Nguyễn Thiên Lăng là một vết sẹo trong tận sâu đáy lòng của cô không thể đụng vào, nếu không trái tim cô sẽ rất đau.
Vậy mà giấc mơ đêm nay đã xé toạc miệng vết thương đã đóng vảy đó, một lần nữa lại khiến cô đau như máu tươi chảy ròng ròng.
Từ khóe mắt của Giang Vũ Phi hai dòng lệ tuôn trào, cũng không biết là trái tim quá đau hay do bụng cô quá đau nữa.
Để không làm dơ tấm drap giường, cô chỉ còn biết đứng dậy đi vào nhà tắm tìm cách xử lý.
Ngồi trên bồn cầu, cô đau đến nỗi trước mắt như tối sầm, không còn muốn đứng dậy.
Bình thường kỳ kinh nguyệt đến cô đâu có đau đến vậy. Đây là lần kinh nguyệt đầu tiên sau khi tái sinh, không hiểu sao lại đau đến nỗi cô muốn chết đi sống lại.
Giang Vũ Phi vốn nghĩ chỉ cần nhịn một chút sẽ hết, sau đó cô cũng chịu hết nổi, gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn yêu cầu đem một bịch băng vệ sinh, lại yêu cầu thêm mấy viên thuốc để uống.
Trằn trọc đến hơn 3 giờ sáng cô vẫn không thể ngủ được, toàn thân đổ mồ hôi từng chập, sắc mặt không cần nhìn là cô cũng biết là đang trắng bệch.
Thật không dễ gì chịu đựng đến khi trời sáng, cô cố gượng dậy rồi rời khỏi khách sạn, đón xe đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tình trạng của cô có chút nghiêm trọng, rất hiếm khi có bệnh nhân nào đau bụng kinh mà lại đau đến mức như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
113 chương
37 chương
63 chương
240 chương
60 chương
120 chương