Từ đầu đến giờ Giang Vũ Phi không có bất kì phản ứng nào, tâm trí cô tập trung vào trang mạng, xem anh như không khí.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến đằng sau cô, cúi đầu ghé vào tai cô, cố ý cười nói: “Tôi ra ngoài một lát, dự định là đêm nay không về.”
Giang Vũ Phi lạnh nhạt nhìn anh một cái, người đàn ông này thật ấu trĩ!
Anh ta mong muốn cô ghen tuông giận dỗi sao?
Chiêu này xem ra hèn kém quá.
“Ừm, tôi sẽ nói với thím Lý, để thím ấy khóa cửa.” - Giang Vũ Phi lạnh lùng gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng ngạc nhiên, sau đó anh tức giận âm thầm nghiến răng. Hừ, làm bộ làm tịch! Đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang khó chịu chết đi được!
“Em yêu, nếu em không muốn anh ra ngoài, vậy thì hôm nay anh sẽ không đi nữa.” - Anh đến gần cô, mỉm cười âu yếm.
Giang Vũ Phi chau mày, đáy mắt ánh lên chút chán ghét, cô không thích anh gọi cô là em yêu.
“Không phải anh có hẹn sao? Đi nhanh đi, đừng để em yêu của anh chờ đợi sốt ruột!” - Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “em yêu”, giọng điệu mỉa mai và thái độ chán ghét với anh không chút giấu giếm.
Nguyễn Thiên Lăng hơi sa sầm sắc mặt, biểu cảm thật sự khó coi.
Xưa nay toàn là anh khiến cho người khác xem sắc mặt của mình, có người phụ nữ nào mà không nghĩ cách để lấy lòng anh chứ?
Người phụ nữ này không biết tốt xấu, đã vậy còn dám nói chuyện với anh bằng cái giọng đó!
Cứ xem như mấy ngày nay thái độ của anh đối với cô đã thay đổi đôi chút, nhưng cũng không khoan dung đến mức cô có thể chọc giận anh.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, quay người bỏ đi thẳng.
Trong nhà không còn bóng dáng của anh, Giang Vũ Phi cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm hẳn.
Là cô cố tình chọc tức để anh ta bỏ đi, mục đích là để anh ta bỏ đi cho sớm. Đương nhiên, nếu anh ta đi luôn không trở về càng tốt.
Quả nhiên Giang Vũ Phi có hiểu đôi chút về tính khí Nguyễn Thiên Lăng, cô làm cho anh bẽ bàng, đúng là anh đã bỏ đi mấy ngày không về.
Nếu như là ngày trước, chắc chắn cô sẽ đau khổ buồn bã mất mấy ngày.
Bây giờ tất nhiên cô sẽ không vì anh mà có chút đau khổ nào.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng về nhà, Giang Vũ Phi đang lên mạng.
Cổ phiếu mà cô đang quan tâm gần đây cứ liên tục rớt giá, có nhiều người bắt đầu bán tháo cổ phiếu, sợ rằng chút vốn cũng khó lấy lại.
Mà Tất thị cũng có nhiều tin xấu, ví dụ như lỗ vốn, xuất hiện vấn đề về chất lượng sản phẩm...
Giang Vũ Phi đã chuẩn bị tất cả, đợi đến hôm nay là mua cổ phiểu.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa bước vào phòng ngủ, cô vừa mới giao dịch xong, cô mua khá nhiều cổ phiếu. Nguyễn Thiên Lăng là cao thủ trong lĩnh vực này, nhìn thoáng qua anh cũng biết cô vừa mới làm gì.
Đáy mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, anh không nén nổi tò mò hỏi cô: “Cô mua cái này để làm gì?”
Cổ phiếu Tất thị đang liên tục rớt giá, người khác còn sợ không bán được, ngược lại cô còn chi tiền đi mua nó.
Giang Vũ Phi đột nhiên nghe thấy tiếng của anh, giật nảy mình.
Cô quay đầu nhìn anh, dù sao cũng bị anh phát hiện rồi, không còn gì để giấu giếm nữa.
“Tôi thấy bây giờ giá đang rẻ nên định mua nhiều một chút, biết đâu sau này nó lên giá.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng lóe sáng, anh đến gần nhìn mức giao dịch của cô, lúc nhìn cô sắc mặt anh rất thâm thúy: “Có phải cô biết được chuyện gì không?”
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt nghi hoặc: “Tôi thì biết được chuyện gì?”
Người đàn ông nhếch môi như cười như không: “Giang Vũ Phi, xưa nay cô đâu có đụng vô mấy thứ này? Tại sao mới ra tay mà cô mua cả mấy triệu? Đây không giống tác phong của cô!”
Giang Vũ Phi ung dung cười đáp: “Anh tưởng là anh hiểu tôi lắm sao? Lâu nay tôi không đụng vô mấy thứ này là vì thời cơ chưa đến. Lúc này cổ phiếu Tất thị đang đi xuống, là thời cơ tốt để mua nó. Cơ hội tốt như vậy, tôi nhất định phải nắm bắt.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
113 chương
37 chương
63 chương
240 chương
60 chương
120 chương