Ánh mắt Giang Vũ Phi thấp thỏm không yên, anh bỏ quần áo cô ra, lấy ngón tay nâng cằm cô lên. “Cô sợ cái gì? Chúng ta không phải vợ chồng sao? Tôi không như thế này mới là có lỗi với cô ấy chứ. Nhan Duyệt có là gì trong mắt cô, mà cô còn nghĩ cho cô ấy?” “Anh đối với tôi như vậy đều là vì cô ta sao?” “Ơ, tôi là vì cô chứ! Không phải cô trách tôi lén đi với người phụ nữ khác sau lưng cô sao? Vậy thì tôi thay đổi, tôi trở về làm chồng cô là được chứ gì?” - Nguyễn Thiên Lăng nói chuyện hời hợt hơn, làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm. Giang Vũ Phi hối hận rồi, cô không nên chọc giận anh. Anh và Nhan Duyệt có như thế nào thì cô cũng không nên quản, hôm nay thật sự rảnh rỗi mới đi quản chuyện của họ. “Nguyễn Thiên Lăng, tôi không muốn anh làm chồng tôi nữa, tôi muốn ly hôn!” “Cô ly hôn đi, có bản lĩnh thì ly hôn với tôi đi!” - Anh ta ánh mắt ác liệt, nói chuyện như đang mỉa mai cô. Anh đang mỉa mai cô, luôn làm ầm ĩ lên muốn ly hôn với anh, nhưng chưa có lần nào thành công. Giang Vũ Phi cũng không muốn như vậy. Lúc kết hôn dễ dàng như vậy, cô nào nghĩ đến ly hôn còn khó hơn lên trời. “Sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh!” - Cô oán hận nói, trong mắt hiện lên sự bất cần, coi thường cái chết. Thật giống như anh là một ác ma khiến người khác căm ghét mà trốn tránh không kịp, dù cho biết phía trước nguy hiểm trùng trùng, cô cũng sẽ kiên quyết trốn chạy. Mục đích cũng chỉ vì thoát khỏi anh. Đôi môi mỏng của anh nhếch lên một cách đểu cáng, ánh mắt có tia sáng thăm thẳm hiện lên. Anh xé rách một mảnh áo, trói cô lại. Giang Vũ Phi hoảng sợ mở to hai mắt, giãy giụa vô ích. “Giang Vũ Phi, trước lúc cô trốn đi, tôi sẽ bẻ gãy xương của cô. Để cho cô biết, chọc giận tôi là sẽ sống không bằng chết ra sao.” - Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói. Giang Vũ Phi toàn thân trấn động, sắc mặt trắng bệch, trong mắt như có gì đó vỡ vụn. --- Cô sợ hãi, cũng không biết là đến từ sự xâm nhập của anh, hay là sự uy hiếp của anh. Anh đang tận hưởng dáng vẻ của cô trong giờ này phút này, bởi vì cuối cùng anh cũng phá bỏ được sự lạnh lùng, tự cao tự đại của cô. Ngoài cửa, thím Lý lo sợ đến độ đi vòng vòng. Không nghe được gì từ bên trong, cũng không biết thiếu gia làm gì thiếu phu nhân. Nghĩ đến dáng vẻ thiếu phu nhân cầu cứu bà, bà liền cảm thấy cô rất đáng thương, có lòng muốn giúp cô nhưng lại sợ thiếu gia uy hiếp. Trước tiên cứ xem tình hình thế nào đã rồi tính tiếp. Họ dù sao cũng là vợ chồng, thiếu gia sẽ không làm gì thiếu phu nhân đâu. Một trận cuồng phong gió bão, Nguyễn Thiên Lăng chấm dứt sự trừng phạt đối với Giang Vũ Phi. Anh đứng dậy, lạnh lùng sửa sang lại quần áo, cởi trói trên cổ tay cho cô. Giang Vũ Phi vung tay tát vào mặt anh, anh nghiêng mặt tránh đi, ngón tay cô chỉ kịp sượt qua mặt anh. Nếu không phải không còn sức lực, cú tát này nhất định sẽ đánh trúng. “Còn có sức lực?” - Nguyễn Thiên Lăng vẹo nắm cằm cô, mặt ngằm ngằm khiến người khác khiếp sợ. Giang Vũ Phi cắn chặt môi, trong mắt hừng hực ngọn lửa căm hận. “Còn có sức lực sao? Vậy chúng ta làm lại lần nữa!” “Cút ra ngoài, cút!” - Cô dùng sức rút tay về, tiện tay vớ được cái gì đều ném vào anh. Gối đầu, đồng hồ báo thức, ly, sách, còn có một số đồ trang trí… Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày tránh đi, một lát sau thì Giang Vũ Phi ngừng công kích. Bên người cô không có thứ gì có thể tấn công anh. Người cũng mệt mỏi thở hổn hển, tay rã rời chống lên giường, nửa thân trên mềm nhũn dựa vào đầu giường. Anh ta nhếch miệng, từ tốn chỉnh lại quần áo, khôi phục lại dáng vẻ chỉnh tề.