“Còn nữa, trước kia anh thực sự đã nói với cô ta những lời này sao? Anh hy vọng cô ta có thể cả đời làm con dâu của Nguyễn gia sao?”
“Duyệt Duyệt, đừng nghe cô ta nói mò. Anh không có...”
“Anh dám thề là không có không?” - Giang Vũ Phi đột nhiên sa sầm nét mặt, lạnh giọng hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng bị nghẹn trong cổ họng, không nói năng gì được. Mặt tối sầm lại nhìn chằm chằm cô, tay nắm chặt. Giang Vũ Phi gần như cho rằng anh sẽ không nhịn được mà cho cô một đấm.
Lúc này thái độ của anh đã nói lên tất cả.
Nhan Duyệt đau lòng lùi lại phía sau rồi quay mình rời đi.
“Duyệt Duyệt!” - Nguyễn Thiên Lăng vội níu lấy tay cô ta, nắm chặt không buông.
“Em đừng trúng kế ly gián của cô ta, anh đối với em thế nào chẳng lẽ em còn không rõ sao?”
Nhan Duyệt chợt tỉnh táo lại. Đúng thế, người anh yêu nhất là cô ta. Cô ta sẽ không tin anh sẽ thay lòng đổi dạ.
Anh nói với Giang Vũ Phi những lời đó cũng là trong tình trạng anh tưởng cô ta đã chết.
Bây giờ cô ta sống lại, lòng anh tự nhiên hướng về cô ta.
Chỉ là, trong lòng cô ta vẫn thấy không thoải mái. Tại sao khi Giang Vũ Phi đề ra việc ly hôn anh còn do dự như vậy?
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô ta đã nghĩ thông suốt nên cũng yên tâm được phần nào.
Anh lại nhìn về phía Giang Vũ Phi, lạnh lùng nói: “Nếu cô đã thích làm con dâu Nguyễn gia như thế thì hưởng thụ cho tốt mấy ngày này đi. Tôi e rằng, rất nhanh chóng cô sẽ không còn cơ hội nữa!”
Giang Vũ Phi hất cằm lên, thần sắc lạnh lùng và cao ngạo chưa từng có.
Cô đứng thẳng, không thèm nhìn tới, nói: “Vị trí con dâu Nguyễn gia tôi sớm đã không muốn làm! Anh đừng quên là do anh mãi không chịu buông tay nên tôi mới chịu đựng cho tới hôm nay. Nguyễn Thiên Lăng... có lúc, làm đàn ông đừng nên đáng khinh như vậy!”
“…” - Biểu hiện của Nguyễn Thiên Lăng càng trở nên trầm mặc đáng sợ.
Thế nhưng không hiểu sao trong lòng anh không hề tức giận.
Giang Vũ Phi lúc này cho người ta một cảm giác cao cao tại thượng. Giống như trên người cô tỏa ra hào quang, loại hào quang khiến cho người khác không dám khinh thường.
Cô như vậy là xa lạ, nhưng đồng thời cũng khiến người ta nhìn bằng một con mắt khác.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, trong mắt lộ ra sự phức tạp khó hiểu sâu xa.
Mục đích đã đạt được, Giang Vũ Phi nhếch miệng đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại, cũng ngăn cách với cặp nam nữ kia.
Cô ngồi ở trên giường, mệt mỏi dựa vào đầu giường, trong lòng vẫn không thoải mái.
Nhìn thấy Nhan Duyệt đã không thoải mái, nhìn đến Nguyễn Thiên Lăng cũng vậy.
Nhìn hai người họ ở bên nhau càng khó chịu.
Cuộc hôn nhân chết tiệt này, rốt cuộc phải đến lúc nào cô mới có thể thoát ra được?
Trong lòng Giang Vũ Phi rất bực bội vì để tâm trạng không được tốt, cô liền mở xem phim, còn đặc biệt xem loại hài nhất.
Cô muốn vui vẻ, tuyệt đối không thể để họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Bất giác đã đến buổi chiều, người làm đến gõ cửa gọi cô xuống nhà ăn cơm.
“Tôi tới ngay!” - Cô tắt máy tính, chỉnh lại quần áo rồi mở cửa đi xuống lầu.
Trước bàn ăn, tất cả mọi người đều vừa mới ngồi vào bàn.
Ông nội và ba chồng cũng đã trở về mà Nhan Duyệt vẫn còn đây!
Cô ta đang ngồi ở phía bên tay phải Nguyễn Thiên Lăng, vị trí đó bình thường là của Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt liếc mắt, cười như không có chuyện gì tiến đến chào ông nội. Ông lão hiền từ nói với cô: “Vũ Phi à, đến đây ngồi cạnh ông nội. Trước mặt ông có cá kho ngon lắm... không phải cháu thích ăn món này sao? Qua đây ăn với ông.”
Giang Vũ Phi lòng thấy ấm áp, ông nội đang giải vây cho cô.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
242 chương
62 chương
26 chương
122 chương