Thê Hiền Phu Quý
Chương 43
“Nói bậy gì đấy!” Sơn Tảo đau lòng mà nói.
Hạ Thảo cúi thấp đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, trên gương mặt mất mác vẫn lộ nụ cười kiên quyết, “Phu nhân không thích nghe, nô tỳ liền không nói. Nhị gia, phu nhân, chúng ta hiện tại nếu tiện đường, còn kịp thời gian tới trấn tiếp theo trước khi trời tối.”
Nói xong, nàng liền đi trước ra ngoài, từ đầu tới cuối, cũng không hề nhìn qua Chử Lương một cái.
Trong mắt Chử Lương có sự đau đớn đến co rúm người, nhưng cái gì cũng không nói.
Chử Vân Sơn đều nhìn thấy được, nhưng cũng chi có thể lắc đầu, vẫn là nên nhanh chóng trở về thôi.
Chui vào xe ngựa, Sơn Tảo ngồi trên xe, nhìn Hạ Thảo bình tĩnh tự cường, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót.
Thật vất vả đến được trấn Bạch Vân, đang chuân rbij tìm một quán ăn chút cơm rồi trở về thôn, chỗ còn ngồi chưa nóng, Huyện lệnh đại nhân đã tới rồi.
“Chử nhị gia, Chử phu nhân!” Huyện lệnh vừa bước vào tiệm liền nhiệt tình chào hỏi.
Chử Vân Sơn vội vàng đứng dậy đáp lễ, “Hầu đại nhân!”
Hầu huyện lệnh khom người làm lễ “Chử nhị gia cùng phu nhân mới vừa trở lại từ kinh thành nhỉ, đoạn đường này thật là cực khổ rồi, không biết Hẫu mỗ có vinh hạnh được thay cho nhị gia cùng phu nhân đón gió tẩy trần hay không đây?”
“Hầu đại nhân khách khí, lại nói hai chúng ta còn là huynh đệ khác họ!” Chử Vân Sơn cười ha ha nói.
Hầu huyện lệnh khoát tay liên tiếp, “Không dám, không dám. Nhị gia là bào đệ của Ninh hầu, Hầu mỗ nào có phúc phận có thể làm huynh đệ của Nhị gia. Không biết Hầu gia có tốt không?”
Chử Vân Sơn gật đầu, “Đại ca rất tốt, đã khiến đại nhân phí tâm.”
Hầu huyện lệnh vội cười, “Không dám, không dám, Nhị gia và phu nhân trên đường cũng vát vả rồi, Hầu mỗ có chút rượu nhát, kính xin nể mặt!”
Trong sự nhiệt tình mời khách của Hầu huyện lệhuyenemootj nhóm bốn người của Chử Vân Sơn không thể làm gì khác hơn là đến phủ đệ của của Hầu huyện lệnh ở phía sau huyện nha.
Phủ đệ của Hầu huyện lệnh ở trấn Bạch Vân cũng coi như là nhất nhì, nhưng đã nhìn thấy hoàng cung và hầu phủ thì cho dù là nhất nhì cũng không có giá trị để nhắc tới.
Hầu huyện lệnh mở hai bàn yến tiệc, ngoại viên gồm hắn, Chử Vân Sơn và Chử Lương. Nội viện là Hầu phu nhân cùng với Sơn Tảo và Hạ Thảo.
Hầu huyện lệnh lăn lộn quan trường đã lau, am hiểu sâu sắc dòng nước ngầm của nó, Chử Vân Sơn chính là bào đệ của Ninh hầu, Chử Lương ban đầu là người hộ tống thánh chỉ, hôm nay mặc dù là người làm của Chử Vân Sơn, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để nhìn ra Ninh hầu đối với đệ đệ này thương yêu cỡ nào.
“Chử huynh, theo ý của ngu đệ, huynh nên trú ngụ ở trên trấn đi, phòng ốc việ cgif cũng có thể giải quyết tốt, thôn Bạch Vân ở sâu trong núi, thường ngày khó tránh khỏi có nhiều bất tiện, huynh ở trên trấn, ngu đệ cũng có thể hết sức mà chăm nom một hai chuyện.”
Rượu qua ba tuần, Hầu huyện lệnh tự giác cùng với Chử Vân Sơn thân cận hơn rất nhiều, lại bắt đầu xưng huynh gọi đệ. Nếu là Chử Vân Sơn lúc trước, điều này thật sự sẽ rất buồn cười. Ban đầu, trước khi Chử Vân Sơn nhận được thánh chỉ, Hầu huyện lệnh nhât định tự nhận mình là đại ca, hôm nay khi hắn từ Kinh thành trở lại, vị đại ca này lại trở thành ngu đệ rồi.
“ Ta vốn là nông phu thôn dã, đã có thói quen với cuộc sống như thế rồi, đa tạ đại nhân quan tâm, ta vẫn là nên trở về thôi.”
Hầu huyện lệnh lại tiếp tục khuyên can, Chử Vân Sơn vẫn không biến sắc mà cản trở về, Hầu huyện lệnh đành phải thôi.
Đường này không thông, tự nhiên sẽ có đường khác. Ánh mắt Hầu huyện lệnh xoay động, nhanh chóng hình thành nhiều ý định khác. Hắn rất muốn dựa vào gốc cây đại thụ Ninh hầu này, hắn thật sự không muốn tiếp tục làm huyện lệnh ở cái thành trấn nhỏ này nữa, trước đó vài ngày tin tức Ninh Hầu muốn cưới tiểu thiếp mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng hắn vẫn để phu nhân đến tặng lễ, quả thật canh trước nhà Tể Tướng cũng là quan tam phẩm, phu nhân hắn liền ngay cả cửa cũng không thể vào đã bị người ta ngăn cản quay trở về.
“Lần trước thấy được Chử đại nhân chính là lúc Chử huynh nhận được thánh chỉ, Chử đại nhân là anh hùng hào kiệt, bên cạnh không có người chăm sóc làm sao có thể được, hạ quan có một muội muội, mặc dù không phải là bào muội cùng mẹ, nhưng lại rất tốt, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, năm nay 17, gia mẫu đau lòng, không bỏ được nên vẫn chưa đính gả cho người. Hạ quan nhìn thế nào, cũng cảm thấy tiểu muội của hạ quan cùng với Chử đại nhân chính là trời sinh một đôi đấy.”
Chử Vân Sơn có thể từ từ lung lạc,Chử Lượng này chính là cánh tay đắc lực của Ninh Hầu, bất kể thế nào , hôm nay hắn dù sử dụng hết tất cả vốn liếng, coi như không lung lạc được cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho hai vị này.
Chử Vân Sơn sờ sờ lỗ mũi cười, vị Hầu huyện lệnh này thật có ý tứ, đối với hắn tự xưng ngu đệ, đối với Chử Lương lại tự xưng hạ quan, hiện tại trên người Chử Lương không hề có một chức quan chức tước nào, thật không biết nên nói Hầu huyện lệnh này quá thông minh hay là quá ngu xuẩn? Còn dùng thứ muội của mình làm nhân tình, nên để Chử Lương tự mình giải quyết thôi, hắn chỉ cần ngồi xem chuyện vui là được rồi.
Trên mặt Chử Lương vẫn duy trì nụ cười như trước, “Đại nhân thật là biết nói đùa, ta cũng chỉ là một cái nô tài, sao xứng với tiểu thư. Cảm tạ đại nhân ưu ái, ta mời đại nhân một ly!”
Trong lòng Hầu huyện lệnh thở dài ão não, ai chẳng biết ngươi là nô tài, nhưng nô tài cũng chia cấp bậc đó, nếu không phải nhìn dáng vẻ của người còn ra dáng con người, muội tử của ta còn lâu mới đến được phiên ngươi đấy.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hầu huyện lệnh lại không chút nào từ chối cùng Chử Lương nâng rượu. Dù thế nào hắn cũng không vội, còn có thời gian, có thể từ từ vậy.
Bữa tiệc được một nửa, Hầu huyện lệnh vỗ vỗ tay, từ phía sau bình phong đi ra ba bị tuyệt sắc giai nhân, thẹn thùng e lệ bước tới hành lễ với bọn hắn.
Sắc mặt Chử Vân Sơn và Chử Lương hơi tối lại, Hầu huyện lệnh chợt tỉnh, cười nói, “Ba vị này đều là những diệu nhân, gia thế trong sạch, đối với nhạc khí cũng rất có thành tựu, thường ngày mệt mỏi, nghe một chút điệu hát dân gian liền có thể giải lao, chẳng phải rất êm tai sao?”
….
Phía bên này, Chử Vân Sơn và Chử Lương đối mặt với sự nhiệt tình vô cùng của Hầu huyện lệnh.
Trong nội viện, Sơn Tảo cũng là như đang ngồi trên đống lửa.
Hầu phu nhân chính là quý phụ ngày đó nàng cùng Chử Vân Sơn gặp trong tiệm vải, lúc này Hầu phu nhân đnag dịu dàng hiền thục cùng các nàng nói chuyện.
“Nữ nhân mang thai thân thể rất dễ hư tổn, phu nhân nếm thử một chút cá hấp, thịt cá mịn màng lại rất thơm. Hơn nữa, ăn cá đối với đứa bé cũng rất tốt, năm đó lúc ta mang thai đại ca nhi, có lúc còn ăn hết một chén cá đấy.”
Sơn Tảo cười cười, “được, ta nếm một chút.”
Nàng vừa dứt lời, Hạ Thảo đã dùng một đôi đũa sạch gắp một chút bỏ vào chén mình, lựa xương, dùng một đôi đũa khác nếm một chút mới đem cá bỏ vào chén của Sơn Tảo.
“Phu nhân có thể dùng rồi.” Sơn Tảo vụng trộm nghiêng mắt nhìn Hầu phu nhân, nhưng không như dự liệu nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc tái xanh, Hầu phu nhân đang mỉm cười tự tại, giống như không hề nhìn thấy hành động nếm thức ăn của Hạ Thảo.
Sơn Tảo không khỏi nghĩ tới An Dương công chúa.
“Ta so với phu nhân lớn hơn một chút, liền kêu phu nhân một tiếng muội muội vậy. Muội muội bây giờ là phụ nữ mang thai, có một số việc phải có thời gian chuẩn bị trước, Chử nhị gia hiện tại chính là tuổi trẻ cường tráng, muội muội nên sớm tìm cho nhị gia một người phân ưu mới phải nha.”
Hầu phu nhân mang ý sâu xa nói với Sơn Tảo, nói xong còn nhìn Hạ Thảo phía sau một cái.
Khi Sơn Tảo đi kinh thành cái gì cũng không mang theo, không cần phải nói, nha đầu này nhất định là Ninh hầu phủ chuẩn bị, nói không chừng chính là vị công chúa trong phủ Ninh hầu kia chuẩn bị, là một nha đầu thông phòng, vị công chúa kia thật có lòng đấy.
“Việc nhà rất ít, một mình ta cũng có thể.” Sơn Tảo không hiểu Hầu phu nhân có ý gì, cho là Hầu phu nhân lo lắng nàng mang thai không ai làm việc nhà, vội giải thích.
Hạ Thảo nghe được thầm vui, phu nhân của mình như thế nào, nàng rõ ràng nhất, nhưng mà, nhìn đoạn đối thoại ông nói gà bà nói vịt trước mặt, trong lòng nàng cũng đã mau cười đến nghiêng ngã.
“Muội muội thật là thẳng thắng, ta đang nói, chính là thông phòng.” Hầu phu nhân bình tĩnh nói tiếp.
Sơn Tảo nháy nháy mắt, “Thông phòng là cái gì?”
Có nhiều chuyện Sơn Tảo biết không nhiều lắm, mơ hồ nghe Chử Vân Sơn nói Xuân Mai giống như đắc tội Chử Vân Sơn, vì chuyện này mà nàng vẫn ucngf Chử Vân Sơn nói, hiện tại đang ở nhà đại ca không nên khinh thường mọi chuyện, mọi việc đều cần cho đại ca và đại tẩu mặt mũi, không cần tùy ý trừng phạt người làm của Hầu phủ.
Trước mặt nàng Chử Vân Sơn đều đáp ứng, đảo mắt nên làm gì đều làm. Nàng luôn lấy Chử Vân Sơn làm trời, Chử Vân Sơn muốn hồ đồ, nàng cũng không có biện pháo, lúc ấy chỉ nghĩ nếu Ninh hầu và An Dương công chúa mất hứng, nàng phải đi nhận lỗi là được rồi. Hoàn toàn không nghĩ tới những phương diện khác đâu.
Hầu phu nhân thật sự bị chèn đến nghẹn họng, đối mặt với người chậm lụt như vậy nàng có thể làm sao, hôm nay là vì bọn họ tẩy trần, nàng khó mà nói rõ, ai biết Sơn Tảo đối với loại chuyện như vậy có thái độ gì, Nghĩ như vậy, trong lòng nàng khó tránh có chút kiêu ngạo, một thôn phụ thôi, chuyện như vậy làm sao có thể hiểu.
“Không đè cập tới cái này nữa, muội muội mau nếm thử món ăn đi, mùi vị đều rất ngon.”
…
Trong buổi tiệc, mọi người đều theo đuổi tâm tư của mình, mệt nhất chính là Chử Lương, cũng không biết Hầu huyện lệnh kia làm cái gì, cứ níu lấy hắn không thả, may mà hắn rất có kinh nghiệm, coi như cũng có thể ứng phó.
Ăn cơm xong, không để ý phu thê Hầu huyện lệnh ra sức giữ lại, Chử Vân Sơn vẫn quyết định trực tiếp đi về nhà.
Ngồi trên xe ngựa, Sơn Tảo sờ sờ cái bụng nhô ra, đột nhiên cảm thán một tiếng, “Mệt quá đi!”
Hạ Thảo bật cười hì hì, Chử Vân Sơn và Chử Lương tự nhiên cũng nghe thấy được, Chử Lương bất đắc dĩ than thở, “phu nhân nói đúng, thật sự rất mệt mỏi đó.”
Khi trở lại thôn Bạch Vân, trăng cũng đã treo cao rồi, sao trời chi chít cả bầu trời đêm, Sơn Tảo mê luyến ngửa đầu nhìn sao, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, “Có thể tính là về nhà rồi.”
Chử Vân Sơn đi theo cũng ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, ôm bả vai Sơn Tảo, “Lần này thật sự là tự tại rồi.”
“Đúng vậy nha.” Sơn Tảo cao hứng nói, nhưng khi nhìn Hạ Thảo và Chử Lương bận rộn dọn dpej trước sau, lại nhíu mày, “Hai người bọn họ làm sao vậy? Ở không vậy sao?”
Chử Lương rất nhuần nhuyễn kéo xe, đem buộc vào gốc cây, nghe vậy cười nói, “Phu nhân không cần lo lắng, lần trước tới, bên trái nhà đã được dọn dpej qua, tối này để Hạ Thảo ở bên trong nhà kia, ta ở ngoài một đêm là được.”
“Làm sao ngươi có thể qua đêm ở ngoài?” Sơn Tảo tò mò hỏi.
Chử Lương nhất thời cứng họng, hắn cũng không thể nói thẳng hắn chuẩn bị ở trong bếp một đêm được.
“Cũng không thể ở bên ngoài cả đêm được, nhà chúng ta ba gian phòng, gian giữa là nhà chính, phòng của chúng ta bên phải, Chử Lương, tối nay ngươi ở bên phòng bên trái đi, nhà chính có cái giường để cho Hạ Thảo, trước cứ như vậy. Mấy ngày nữa tìm trưởng thôn, thương lượng nên làm nhà như thế nào vậy.” Chử Vân Sơn hai ba lời liền chỉ huy.
Nhà chính sạch sẽ, bây giờ thời tiết cũng không quá lạnh, ở cũng không tệ, phòng bên trái vốn là để trống, chứa chút đồ lẫn lộn mà thôi, nhưng mà lâu không có người ở, bụi bậm nhiều, mùi vị cũng có chút khó chịu.
Chử Lương suy nghĩ một chút, “Liền nghe theo nhị gia.”
Hắn nhanh chóng tháo xe ngựa, bưng một chiếc giường đến nhà chính cho Hạ Thảo, mà Hạ Thảo sau khi nghe Chử Vân Sơn an bài, đã rất tự giác đi thu dọn phòng bên trái rồi.
Sơn Tảo không khỏi có chút buồn bực, “Nếu hai người bọn họ thành thân, vậy cũng không cần phải buồn bực.” trực tiếp đem phòng bên trái dọn dpej sạch sẽ là có thể ở rồi.
Động tác Chử Lương có chút dừng lại, Hạ Thảo ôm chăn sắc mặt trắng nhợt, bước nhanh đi. Chử Lương khẽ ngẩng đầu lên, nhìn qua bóng dáng của Hạ Thảo, không biết đang suy nghĩ gì.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
116 chương
486 chương
21 chương