Thê Hiền Phu Quý
Chương 18
Có thể là bởi vì bên cạnh ngủ nhiều hơn một người, cũng không biết là khẩn trương hay thế nào, Sơn Tảo mơ mơ màng màng không dám ngủ, Chử Vân Sơn lại ngủ rất say sưa, thậm chí lúc nửa đêm còn lật người đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực mình.
Sáng sớm Chử Vân Sơn còn tỉnh lại trước, vừa mới thanh tỉnh hắn liền bị động tác của mình làm cho sợ hết hồn, bàn tay hắn…giống như là để ở chỗ không nên để rồi.
Nhân lúc Sơn Tảo còn chưa tỉnh, Chử Vân Sơn cẩn thận rút tay của mình về, động tác hắn rất nhẹ, mặc áo quần xuống giường, quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ điềm tĩnh của Sơn Tảo một lúc lâu, trên tay còn lưu lại cảm xúc mềm mại của nàng…
Không thể lại còn đòi hỏi, trên mặt Chử Vân Sơn thoáng qua một tia thẹn thùng, rất nhanh đã ra khỏi cửa. Chờ sau khi hắn đi khỏi, Sơn Tảo mới chậm rãi mở mắt.
Hô------
Sơn Tảo thở dài một hơi, hắn cuối cùng cũng ra ngoài, thiếu chút nữa là không giả bộ được rồi. Thật ra thì ngay lúc hắn mặc quần áo nàng đã tỉnh, chẳng qua cảm thấy ngượng ngùng, không biết làm sao để đối mặt với hắn.
Sơn Tảo chầm chậm ngồi dậy, mặc quần áo xếp chăn, ra khỏi cửa, Chử Vân Sơn đã nấu nước nóng ở dưới bếp. Sơn Tảo cúi đầu cầm chậu gỗ đi ra vườn múc nước, Chử Vân Sơn thêm cho nàng chút nước nóng, Sơn Tảo giương mắt nhìn xuống Chử Vân Sơn, sắc mặt Chử Vân Sơn trầm tĩnh khiến cho nàng có chút không biết nên cư xử như thế nào.
Đợi nàng rửa mặt xong, Chử Vân Sơn đã đứng trước bếp chọn lựa thức ăn, Sơn Tảo đi tới, nhẹ nói, “Để cho muội.”
Chử Vân Sơn gật đầu, lại nhìn mặt trời bên ngoài một chút, sau đó nói với Sơn Tảo đang bận việc, “Hôm nay ta muốn vào núi, ngày mai muốn lên trấn trên một chuyến.”
Tay Sơn Tảo vẫn không ngừng, hỏi, “Đi trấn trên làm gì?”
“Mua vài món đồ, nàng cũng đừng đi, cũng không biết tình hình hiện tại ở trấn như thế nào, nàng có gì muốn mua cứ nói.” Chử Vân Sơn ngồi trong sân đêm mũi tên bằng thiếc đặt trên khối đá lớn thêm chút nước mà mài nhọn, lúc này Sơn Tảo mới biết dấu vết hư hại trên khối đá kia là vì sao rồi, chắc chắn là do Chử Vân Sơn dùng nó làm đá mài để mài dụng cụ.
“Muội không thiếu cái gì hết, đồ trong nhà thì huynh cứ xem rồi mua thôi.” Sơn Tảo lắc đầu, hiện tại đồ dùng cần thiết của nàng và dụng cụ trong nhà cơ bản đều đã có.
Chử Vân Sơn khẽ ngẩng đầu quan sát nàng một lát, “Sợi dây buộc tóc kia của nàng đâu, sao mua mà không thấy nàng dùng?”
Sơn Tảo khẽ cười, “Tóc muội còn chưa buộc được đuôi sam đấy.”
“Là nương tử, về sau nàng cũng không cần buộc đuôi sam.” Chử Vân Sơn giống như tùy ý mà nói, rất nhanh lại cúi đầu cất đồ trên tay mình.
Nương tử…tay Sơn Tảo khẽ run một chút, có chút xấu hổ quay mặt, nhỏ giọng nói, “Muội hiểu rồi.”
Hai người ăn điểm tâm, Chử Vân Sơn mang theo Đại Mao mào trong núi, Sơn Tảo trước tiên quét dọn một phen trong sân, sau đó đem chiếc áo da mà vài ngày trước Chử Vân Sơn vẫn dùng để làm chăn đắp giặt sạch sẽ, lại đem chiếu ra phơi nắng. Chờ làm xong tất cả, Sơn Tảo mới dùng đồ may vá mới mua, tìm chút vải, chuẩn bị làm cho Chử Vân Sơn một đôi giày.
Khi Chử Vân Sơn quay về đã là xế chiều, đầu hắn đầy mồ hôi, Sơn Tảo vội đưa nước tới, liếc nhìn đại khái, thu hoạch hôm nay của hắn thật đúng là không tệ, Chử Vân Sơn tiến hành xử lý con mồi thật tốt, chuẩn bị ngày mai vào trấn.
Lại đến buổi tối khó xử, may là Sơn Tảo cũng không mè nheo, đến lúc nên lên giường thì lên giường, tối nay nàng có chút tự giác, khi lên giường tự động đem vị trí phía ngoài để lại cho Chử Vân Sơn. Chử Vân Sơn khóa chặt cửa vào nhà, sau khi nhìn thấy khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút, hắn ngồi xuống giường, thân thể Sơn Tảo hơi run, lại rụt vào bên trong thêm một chút, cả người nhanh chóng kề sát tường, thân hình Chử Vân Sơn cao lớn, cởi quần áo chui vào trong chăn, chăn liền có vẻ hơi nhỏ một chút.
Sơn Tảo bởi vì ngượng ngùng vốn dĩ đưa lưng về phía Chử Vân Sơn mà ngủ, kết quả Chử Vân Sơn vừa mới lên giường, bàn tay liền đưa qua, một hơi kéo nàng qua phía mình, đem nàng lật lại ôm vào trong ngực. Sơn Tảo sợ đến cứng cả người, lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện, tối nay coi như là đêm động phòng hoa chúc đi…
Sớm muộn gì đều có chuyện này, chết sớm hay muộn cũng là chết!
Nghĩ vậy, Sơn Tảo dứt khoát buông lỏng mình, để cho mình mềm nhũn nằm ở tỏng ngực Chử Vân Sơn
Trong lòng Chử Vân Sơn không nhịn được kinh ngạc, mới vừa còn toàn thân Sơn Tảo cứng ngắc vì sao lại đột nhiên liền mềm nhũn, hơn nữa, đáng chết! nàng còn đang mềm mại dính gắt gao trên người hắn!
Chử Vân Sơn không nhịn được có chút miệng đắng, lưỡi khô, lòng bàn tay cũng nóng lên, tư vị mềm mại của bộ ngực Sơn Tảo giống như còn lưu lại trên tay hắn. Hiện tại, hai bàn tay hắn, một đặt trên lưng của Sơn Tảo, một khoát lên trên tay của nàng, càm giác mềm mại trơn láng khiến Chử Vân Sơn cảm thấy cho dù cách một lớp y phục cũng không thể ngăn được ý nghĩ muốn nàng trong lòng của hắn.
Hô hấp của hắn có chút gấp, nhiệt độ thân thể cũng ngày càng cao, nhịp tim thùm thùm thùm, không khí nhất thời có chút ái muội. giống như bị Chử Vân Sơn ảnh hưởng, thân thể Sơn Tảo cũng khẽ run lên, giống như sắp có chuyện gì sắp xảy ra, nàng có chút e ngại, có chút khẩn trương, còn có chút nhè nhẹ mong đợi.
Chử Vân Sơn cảm giác lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, mình tại sao lại như vậy chứ! Nàng là nương tử của mình, mình nghĩ muốn làm gì chẳng lẽ không thể làm hay sao?
Hắn khẽ nghiêng đầu, cái trán trơn bóng cùng vài sợi tóc mang theo hương thơm chui vào trong mũi hắn, trên người nàng có một loại mùi thơm lúc nào cũng quấy nhiễu lý trí của hắn.
Trong lòng Chử Vân Sơn giống như có ngàn vạn con mèo muốn bắt chuột, một chút ngứa, lại không dám làm ra động tác gì, nhịn nửa ngày, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn chợt lật người, đem Sơn Tảo đè dưới người mình.
Một hồi trời đất quay cuồng, Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn trên người mình, lòng khẩn trương, gương mặt nàng ửng hồng, thân thể cũng không dám lộn xộn.
“Huynh, huynh, huynh…”
“Gọi ta là tướng công!” Chử Vân Sơn thở hổn hển, trầm giọng nói.
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, giọng lắp bắp nhỏ như con muỗi, “Tướng, tướng, công…”
“Không nghe được!” con mắt Chử Vân Sơn lóe lóe sáng, giống như ánh mắt Hùng ưng đang nhìn con mồi.
Sơn Tảo cắn môi, vừa thẹn vừa cáu, Chử Vân Sơn lại cứ nhìn chằm chằm nàng, loại ánh mắt này thật khiến cho nàng không chỗ giấu thân.
“Tướng, tướng công…”
Cũng là Sơn Tảo bo qua, đỏ mặt đem thanh âm đề cao hơn một chút, Chử Vân Sơn có chút hài lòng, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt nàng, âm thanh thô cát vang lên.
“Về sau nàng chính là nương tử của ta, ta chính là nam nhân của nàng!”
Dứt lời, còn không đợi Sơn Tảo trả lời, Chử Vân Sơn đã tìm được môi của nàng trực tiếp cúi đầu.
Hạp!
Thanh âm răng chạm răng, rất nhanh---- ---
“A!”
Sơn Tảo hề hề kêu thảm một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn lúng túng ngẩng đầu lên, có chút vội hỏi, “Nàng không sao chứ? Bị thương rồi hả?” nói xong, đau lòng sờ lên vết rách trên môi nàng.
“Cũng chảy máu…”
Chử Vân Sơn có chst ảo não, nhìn điểm đỏ trên đầu ngón tay, trên mặt nổi lên mảng đỏ ửng khả nghi, “Ta, ta nhất thời không có chú ý, cho nên…”
Sơn Tảo cảm giác mình nên uất ức, nhưng nhìn Chử Vân Sơn lần đầu tiên có dáng vẻ như vậy, không khỏi có chút buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn, thái độ cũng có chút quái dị.
Chử Vân Sơn lại nghĩ Sơn Tảo bị thương nặng, trực tiếp muốn đưa táy vén môi lên nhìn, Sơn Tảo quay đầu, sờ sờ da môi bị rách của mình, nhỏ giọng nói, “Không sao.”
Chử Vân Sơn tay chống gối đầu, cảm giác nóng ran cra người cũng không biết đi đâu, hắn nhìn chừng Sơn Tảo, lẩm bẩm làu bàu, lại giống như oán trách nói, “nữ nhân thật mềm, đụng nhẹ như vậy cũng không thể.”
Từ trước đến nay, người chững chạc như Chử Vân Sơn rất khó có được thần sắc như vậy, Sơn Tảo liền mềm nhũn, lại nghe được những lời này của hắn, không nhịn được mà bật cười hì hì thành tiếng.
Màu đỏ sậm khả nghi trên mặt Chử Vân Sơn càng ngày càng sâu, giả bộ ho một tiếng lật người xuống khỏi người Sơn Tảo, nằm ngửa ở trên giường, Sơn Tảo nằm bên cạnh, nhìn gò má Chử Vân Sơn, ánh trăng len qua cửa sổ vào nhà, lỗ mũi Chử Vân Sơn cao thẳng, đôi môi kiên nghị đầy đặn từ ánh mắt khắc sâu vào lòng Sơn Tảo.
Chử Vân Sơn cảm nhận được ánh mắt của Sơn Tảo, nghiêng mặt, thấy nàng có chút si ngốc nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút kích động. Nhìn gương mặt hồng hồng cùng môi có chút sưng của nàng, Chử Vân Sơn khẽ cười một cái, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, tiến đến ngậm đầu môi hồng của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương trên đó, ngay sau đó lui về.
“Như vậy sẽ mau tốt lên.”
Hắn lần nữa đem Sơn Tảo ôm vào trong ngực, khẳng định chắc chắn.
Sơn Tảo ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi hắn, “Làm sao huynh biết?”
Chử Vân Sơn ngắm mắt lại, rất nghiêm chỉnh mà nói, “Đại Mao đều xử lý vết thương như vậy.”
“Xấu xa!” Sơn Tảo nũng nịu, đưa tay vỗ xuống Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn bắt được tay nàng, nắm ở trong tay mình, nhẹ giọng dụ dỗ, “Được rồi, được rồi, không còn sớm, ngủ đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm vào thành đấy.”
Sơn Tảo kiều kiều hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem đầu tựa vào bên cạnh cổ hắn, nhắm mắt lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười ngọt ngào.
Hôm sau, trời chưa sáng Chử Vân Sơn sẽ phải xuống núi rồi, Sơn Tảo đi theo, đem bánh bột mỳ chuẩn bị ở ngày hôm trước cùng nước uống đầy đủ cho hắn, Chử Vân Sơn phân phó mấy câu, sờ sờ đầu Đại Mao, sau đó xuống núi.
Sơn Tảo có chút bịn rịn, đưa đến bên ngoài viện, Chử Vân Sơn nhìn kỹ miệng của nàng, gật đầu một cái, “Cũng may, vết thương không quá nghiêm trọng, ở nhà đợi, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Sơn Tảo sửa y phục cho hắn, “yên tâm, huynh đi sớm về sớm, đi đường cẩn thận.”
Chử Vân Sơn trong lòng suy nghĩ, đi đến gần nàng hôn lên mặt nàng một cái, lại có chút tâm tư xấu, “Chờ ta trở lại.”
Sơn Tảo sớm đã thẹn thùng đến hồng cả mặt, Chử Vân Sơn đi xuống một đoạn thật xa vẫn nhìn thấy Sơn Tảo đứng ngay cửa viện nhìn hắn. Nhìn thấy Chử Vân Sơn quay đầu lại, Sơn Tảo phất tay, “Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm!”
Cũng không biết Chử Vân Sơn có nghe thấy hay không, chỉ thấy bước chân hắn rất nhanh, mấy cái đã rẽ ngoặt qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng nữa rồi.
Trong lòng Chử Vân Sơn ấm áp, có nương tử ở nhà thật tốt, về sau có người đưa cũng có người chờ mình về nhà, càng nghĩ càng thấy ước gì mình có thể mọc thêm 2 cái đùi để trực tiếp bay lên trấn mà thôi.
Ngày nay Sơn Tảo cũng có chút gian nan, Chử Vân Sơn không có ở nhà, nàng có chút mệt mỏi không có tinh thần, tùy tiện ăn một chút thức ăn còn thừa lại của ngày hôm trước, đem công việc trong nhà làm xong, an vị ngồi trong sân làm giày cho Chử Vân Sơn, vừa lúc chú ý khi nào thì hắn trở lại.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
48 chương
11 chương
43 chương
103 chương
26 chương