Thê Hiền Phu Quý
Chương 14
Trên đường về chỉ có hai người yên lặng đi, Sơn Tảo đi ở phía sau, thỉnh thoảng vụng trộm nghiêng mắt nhìn Chử Vân Sơn đi ở phía trước, trong lòng như có chú nai con đang chạy loạn.
Chử Vân Sơn quay đầu lại nhìn, thấy Sơn Tảo cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhỏ nhắn của nàng, Chử Vân Sơn càng xem càng thuận mắt. Đảo mắt qua, hắn nhìn đôi giày vải trên chân Sơn Tảo vài giây, chỉ là một đôi giày màu đen bình thường mà thôi, lòng Chử Vân Sơn có chút nóng ran, hắn nhớ tới đôi chân nhỏ cùng làn da trắng non mềm mại của Sơn Tảo hôm nay lộ ra khi mang giày vỏ, chân của nữ nhân thật nhỏ, không trách được người xưa cũng thích “kim liên ba tấc”.
Đi tới đi lui, Sơn Tảo đột nhiên “ai nha” một tiếng, Chử Vân Sơn vội quay đầu gấp gáp hỏi, “sao vậy?”
Sơn Tảo ảo não quay đầu lại, nhìn thôn nhỏ dưới chân núi đã cách khá xa, buồn bực nói, “Quên mua bồn tắm rồi.”
Bồn tắm…
Trong đầu Chử Vân Sơn xuất hiện một bức tranh, Sơn Tảo trần truồng ngồi trong bồn tắm nóng hổi, chậm rãi múc nước dội lên thân thể, lũ lũ nước theo cơ thể trắng noãn của nàng chảy xuống, ánh sáng lấp lánh của từng giọt từng giọt như thủy châu, khiến cho đường cong của nàng càng thêm lộ ra vẻ mềm mại hấp dẫn…
Cũng không dám nghĩ nhiều, Chử Vân Sơn đỏ mặt lên, chính mình sao lại thế này? Cũng không phải là một tiểu tử mới lớn, còn có thể xúc động như vậy.
Hắn đè nén những suy nghĩ đang lan ra trong trái tim, khàn giọng nói, “Hôm nào mua cũng được, nếu không trước ta sẽ làm cho nàng một cái chậu lớn dùng tạm.”
Sơn Tảo có chút buồn buồn nói, “ đã nhiều ngày muội cũng chưa được tắm thật thoải mái.”
Chử Vân Sơn suy nghĩ một chút, “Nếu không nàng cứ đến hậu viện để tắm ? Ta sẽ nấu thêm nước cho nàng.”
“Không tốt lắm đâu, hậu viện nhiều muỗi lắm, muội không muốn!” Sơn Tảo vừa nghĩ tới phải tắm ngoài trời liền kiên quyết cự tuyệt.
Chử Vân Sơn vui vẻ, “Cũng không phải để nàng trực tiếp tắm ở hậu viện, đem thùng tăm vào trong nhà xí mới làm đó, như vậy nước cũng theo đó mà chảy xuống, trở về ta sẽ nấu nước cho nàng”
Lúc này Sơn Tảo mới biết mình nghĩ sai, nàng cười ngọt ngào một tiếng, “Cám ơn huynh, Chử đại ca.”
Chử Vân Sơn gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Sau khi về đến nhà Chử Vân Sơn mang lương thực để vào hầm trữ, Sơn Tảo cũng đem đồ của mình cất đi, sau đó lấy ra miếng vải bố nàng dùng để bó ngực làm thành áo lót, để những thứ kia vào chậu gỗ, chờ Chử Vân Sơn nấu nước.
Chử Vân Sơn đem nước nấu xong, dùng chậu gỗ múc thêm nước lạnh để ở hậu viện, Sơn Tảo cầm khăn tay, tay ôm chậu gỗ đựng quần áo đi vào. Chử Vân Sơn nhìn nàng đóng kín cửa, liền đi vào nhà bếp nấu nước, cứ như vậy tới lui hai ba lần, Sơn Tảo mới nói đã đủ không cần nấu thêm nữa, Chử Vân Sơn vẫn cứ trước sau như một ở tiền viện múc nước lạnh trong vạc mà tắm.
Mệt mỏi một ngày, Sơn Tảo chỉ cảm thấy đau lưng, sau khi tắm xong liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp ở trên kháng, Chử Vân Sơn đi làm một chút cơm canh, băm thịt cá, sau khi cho Đại Mao ăn xong mới vào phòng đánh thức Sơn Tảo, Sơn Tảo mơ mơ màng màng nhìn một chút, lúc này lại lắc đầu biểu thị mình không ăn.
Chử Vân Sơn cũng không khuyên, tự mình ăn cơm, sau đó chơi một lúc lâu với Đại Mao trong sân mới vào nhà ngủ.
Sơn Tảo ngủ rất mơ hồ, nàng cảm thấy hôm nay bên hông thật sự rất đau, đến nửa đêm, Sơn Tảo đột nhiên thức tỉnh, cảm thấy giữa hai chân có chút dính dính ướt ướt.
Chết!
Sơn Tảo vội vàng đưa tay sờ xuống phía ga giường cũng chăn ở phía sau lưng, quả nhiên, ngón tay chạm đến một vết trên giường, đầu ngón tay truyền đến chút cảm giác là lạ.
Nàng không dám gây ra động tác quá mạnh, duy trì tư thế nghiêng người, từ từ vén chăn lên, bụng nóng lên, cơ thể nàng cứng lại, cảm giác này thật giống như quá khứ. Sơn Tảo thật sự là khóc không ra nước mắt, cho dù trong phòng đen thui không nhìn thấy gì nhưng nàng khẳng định trên ga giường và chăn đều dính phải.
Chử Vân Sơn lật người, “Sao vậy?”
Giọng nói của hắn còn mang theo nồng đậm buồn ngủ, thâm âm có chút khàn khàn.
“Không có gì, huynh ngủ tiếp đi.” Sơn Tảo nhỏ giọng nói, sau đó từ từ bước xuống giường.
Chử Vân Sơn nhìn hành động kỳ quạc của nàng, lo lắng, hắn định ngồi dạy, “Nàng phải đi ra ngoài?”
Lúc này Sơn Tảo ngồi không dám ngồi, nằm không dám nằm, động cũng không dám động, quan trọng nhất là bây giờ nàng làm sao để giải quyết cái chuyện phiền toái này!
Nàng nhớ tới trong nhà còn có chút giấy nháp, trước tiên lót lên sẽ khá hơn một chút, nghĩ tới đây, nàng vội vàng đứng dậy, bụng có chút quặn đau, Sơn Tảo không muốn để Chử Vân Sơn biết loại chuyện mắc cỡ này, hơn nữa Chử Vân Sơn đang ngồi dậy nhìn nàng, nàng cũng không thể đi ra ngoài, lập tức giọng điệu không tránh khỏi có chút nóng nảy.
“Muội không sao, huynh mau ngủ đi.”
Lúc này Chử Vân Sơn đã tỉnh táo không ít, thấy Sơn Tảo có chút khác thường, trong lòng hắn cũng nóng nảy, đưa bàn tay lên chuẩn bị kéo Sơn Tảo, “Nàng đang muốn đi đâu?”
“Đi nhà xí!” Sơn Tảo vội vã ra ngoài, thoát khỏi tay của Chử Vân Sơn bước nhanh ra bên ngoài.
Đẩy cửa ra, ánh trăng chiếu ở trên người Sơn Tảo, Chử Vân Sơn nhìn thấy trên người Sơn Tảo có chút không đúng, sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng đứng dậy tra xét trên sàn giường.
Quả nhiên, trên giường có một vết máu rõ rệt, Chử Vân Sơn đưa tay sờ xuống, trên giường còn lưu lại độ ấm của Sơn Tảo, vết máu trên ga giường đã khô cứng, lòng Chử Vân Sơn chợt hoảng lên, Sơn Tảo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn vội vã chạy đi, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Sơn Tảo ở trong nhà vệ sinh tìm giấy nháp, trong lòng thở phào một cái, lần trước may áo quần còn dư lại chút vải, có thể dùng làm một cái băng vệ sinh, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng tạm giấy nháp thôi vậy.
Nghĩ tới đây Sơn Tảo không tránh khỏi có chút oán giận chính mình, sao lại có thể quên mất loại chuyện này chứ, hiện tại không hay rồi, tối nay cũng không biết có qua được hay không, còn phải ngủ một cách cẩn thận. Lại nghĩ đến vết máu trên ga giường và chăn, Sơn Tảo lại càng thêm buồn bực, ngày mai làm sao để giải thích với Chử Vân Sơn đây?
Nói mình tháo mền để giặt? nếu hắn không cẩn thận mà nhìn thấy thì thế nào? Nói chân bị thương? Nhưng mà trên đùi không có vết thương đâu! Nói thân thể mình không thoải mái? Ai lại không thoải mái đến chảy máu chứ…
Sơn Tảo phiền não muốn hét lớn, không được, ngày mai nên dụ Chử Vân Sơn vào núi săn thú, chờ hắn trở về chăn cùng ga giường nàng cũng đã giặt xong rồi, cứ như vậy đem chuyện này giấu kín đi.
Nàng cũng không biết nàng ở nhà xí ngồi bao lâu, cho đến khi nàng cảm thấy bụng đã hết đau mới đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài nàng liền bị hù sợ.
Chử Vân Sơn đang đứng là cửa nhà xí, nét mặt khẩn trương nhìn nàng.
“Huynh, huynh phải dùng nhà xí ? Sao lại không lên tiếng gọi muội?”
Sơn Tảo bị giật mình, vội vàng tránh qua một bên. Chử Vân Sơn vẫn đứng yên, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên đưa tay kéo nàng qua.
Sơn Tảo vội dùng tay che phía sau mình, trên áo quần có dính máu, cũng không thể để cho Chử Vân Sơn nhìn thấy.
May mà động tác nàng mau lẹ, ánh mắt Chử Vân Sơn cũng rất sắc bén, quét qua quét lại liền thấy rõ ở nơi nào có vấn đề.
“Nàng bị thương?” mặc dù rất buồn bực tại sao Sơn Tảo lại để tay chỗ đó, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng bị thương!
“Chuyện khi nào? Tại sao lại không nói sớm? Nàng cảm thấy nơi nào không thoải mái?”
Chử Vân Sơn cau mày, sắc mặt Sơn Tảo có chút tái nhợt, còn có chút kinh hoảng, rốt cuộc là nàng bị sao?
Mới nói đã tới rồi! Trong lòng Sơn Tảo cảm thán, nàng mới vừa rồi còn nghĩ làm sao để gạt Chử Vân Sơn, vậy mà lúc này Chử Vân Sơn đã phát hiện rồi.
“Muội không sao, thật sự không có sao!”
Sơn Tảo lần nữa giải thích nhưng Chử Vân Sơn vẫn không có tin.
“Nàng cũng chảy máu rồi, sao lại không có việc gì! Nàng cuối cùng là bị sao?”
Chử Vân Sơn có chút tức giận, cô nương này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ? Coi như bị thương ở nơi khó mở miệng, nhưng chính là bị thương đó, thân thể của nàng nàng rõ nhất, nếu bị thương nghiêm trọng hắn lúc này liên xuống núi tìm đại phu, cố tình nàng lại cứ trái không sao phải cũng không có sao, thật sự là muốn tức chết người mà.
Chảy máu…
Mặt Sơn Tảo đở ửng, nàng xoay mặt, có chút xấu hổ nói, “Muội thật sự không có sao, trở về ngủ thôi.”
Chử Vân Sơn không hiểu tại sao nàng lại đỏ mặt,chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác khó hiểu, buồn buồn, lại có chút phiền não.
“Thôi, ngủ đi.”
Chử Vân Sơn hơi có chút như đưa đám. Mình vô cùng lo lắng cho nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì, mà nàng cái gì cũng không nói, còn bảo hắn phải tin nữa…
Sơn Tảo bất ngờ nhìn Chử Vân Sơn xoay người đi vào nhà, hắn lại lại thay đổi thái độ bất chợt vậy hả? Nhưng chỉ cần hắn không hỏi tới nữa là tốt rồi, chuyện mắc cỡ như vậy nàng cũng không có cách nào cùng một nam nhân giải thích.
Ngày hôm sau Sơn Tảo liền phát hiện ra có cái gì đó không đúng, Chử Vân Sơn không nói chuyện với nàng, chẳng những không nói chuyện với nàng, còn lãng tránh nàng. Sơn Tảo cẩn thận suy nghĩ một chút, trừ việc tối qua nàng không cùng với Chử Vân Sơn nói rõ ràng, những việc khác cũng không khiến cho hắn có cảm giác khó chịu.
Hơn nữa hôm qua khi trở lại hai người vẫn còn rất tốt, chắc là chuyện hôm qua rồi. Nhưng mà…chuyện như vậy làm sao nàng có thể mở miệng nói chứ!
Sơn Tảo vừa ăn cơm, vừa nhìn Chử Vân Sơn đang yên lặng nhai nuốt, đã hai ngày hắn không cùng nàng nói chuyện, thỉnh thoảng gặp phải tình huống không thể không nói thì nói xong liền lập tức rời đi, giống như nói thêm vài nàng vài lời cũng là chuyện rất đáng ghét.
Ai…Sơn Tảo suy nghĩ một chút, gắp một gắp thức ăn cho Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn dừng một chút, vùi đầu tiếp tục ăn, cũng không lên tiếng.
Sơn Tảo bất đắc dĩ, thôi, chuyện như vậy về sau hắn nhất định cũng sẽ biết, cần gì phải cùng với hắn không vui. Nếu hắn muốn biết, nàng cũng nói thôi, với lại có lẽ nói xong cũng tránh được sau này hắn không vì chuyện này mà lại cùng nàng tức giận.
“Khụ…Chử đại ca, lát nữa phiền huynh rửa chén, muội có chút không thoải mái.” Sơn Tảo giống như đnag tùy ý nói, vụng trộm nghiêng mắt nhìn Chử Vân Sơn một cái.
Chử Vân Sơn ngừng động tác, sau đó gật đầu một cái, không lên tiếng.
Ách…người này thật sự là khó phục vụ mà.
Sơn Tảo cắn căn môi, chớp mắt một cái, tiếp tục thán, “Ai, làm nữ nhân thật sự không tốt, muội muốn làm nam nhân hơn. Làm nam nhân mỗi tháng đều sẽ không tới cái kia, thật là lưng đau, bụng đau, cả người cũng đau, khó chịu muốn chết thôi.”
Chử Vân Sơn dựng lỗ tai lên nghe, nhưng Sơn Tảo cũng không nói thêm gì nữa, Chử Vân Sơn có chút nghi ngờ, cái kia? Cái nào? Là bị bệnh gì, còn mỗi tháng đều sẽ bị đau? Nam nhân không có nữ nhân có? Còn đau toàn thân? Còn có thể chảy máu?
Chử Vân Sơn yên lặng đem nhưng triệu chứng này nhớ kỹ, chuẩn bị lát nữa xuống núi hỏi trong thôn một chút.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
116 chương
486 chương
21 chương