Thề Hẹn Với Quân
Chương 6
Trong lúc hôn mê, Khúc Kiều chỉ cảm thấy mình như đang nằm trên mây, trôi đi bồng bềnh. Mơ hồ, chuyện cũ chợt hiện lên…Thân là yêu tinh, nàng không cần ngủ, đương nhiên cũng chưa từng nằm mơ, càng không biết bản thân có đang nằm mơ không …
Không biết là bao lâu trước kia, lôi dẫn Thiên hỏa, thiêu cháy toàn bộ ngọn núi. Trùng thú chim tước còn có cơ hội chạy trốn, nhưng cỏ cây lại không có năng lực đó. Nàng đứng bên dưới bản thể, nhìn tất cả nhánh cây cành lá đều bị ngọn lửa bén lên đỏ rực, sáng rực chói mắt. Lúc đó nàng vừa mới tu thành hình người, chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, nàng không biết có thể làm gì, thậm chí còn không biết rơi lệ. Nàng cứ thế ngơ ngác nhìn, chờ đợi kết cục cuối cùng.
Ngọn lửa mang theo đau đớn khiến cho nàng dần dần không thể nào đứng yên. Lúc nàng đương cuộn người ngồi rạp xuống có người đi tới phía sau nàng. Bóng dáng cao to in xuống dưới dẫn tới cảm giác quỷ dị mà lạnh lùng. Nàng quay đầu nhìn, lại bị ánh lửa rực rỡ làm lóa mắt, không thể thấy rõ dung mạo người nọ.
“Ngay cả chút lửa này cũng không đối phó nổi sao?” Đây là câu nói đầu tiên người nọ nói với nàng, mang theo ý cười khó nén, người nọ giơ tay khẽ phất một cái, thoáng chốc khắp núi lửa tắt khói tan, chỉ để lại một không gian tĩnh lặng.
“Hôm nay bổn tọa thấy vui, cái mạng này, bổn tọa thưởng cho ngươi.” Người nọ nói xong, xoay người đi luôn.
Nàng sực tỉnh lại, vội vàng đứng dậy kêu lên với y: “Đa tạ … ta …”
Nàng chưa kịp nói xong, người nọ đã dừng bước quay lại hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn báo ân?”
Nàng không dám nói vâng, chỉ sợ sệt gật nhẹ đầu.
Ngữ khí người nọ mang theo vẻ khinh miệt, giễu cợt đáp lại: “Ngươi vô dụng như vậy, lấy gì báo ân?”
“Ta sẽ cố gắng tu luyện …” Nàng cực kỳ nghiêm túc nói.
Sau khi người nọ nghe xong, thoáng im lặng rồi mới nói: “Cũng được, xem xem ngươi có thể làm được gì. Ngươi cứ dốc lòng tu luyện, đợi bổn tọa nghĩ xem muốn ngươi hồi báo thế nào sẽ tự trở lại tìm ngươi.” Y cười khẽ một tiếng, nói tiếp, “Cây trên núi nhiều lắm, chỉ sợ bổn tọa không nhớ nổi ngươi, đặt cho ngươi một cái tên vậy.” Y nói tới đây, nhìn gốc cây dâu cháy sém bám đầy tro bụi, “Khúc trực cao kiều, đúng là một cái cây đẹp … Đặt tên ngươi là “Khúc Kiều” đi.”
“Khúc Kiều…” Nàng nhớ kỹ hai chữ này, chợt thấy trong lòng an ổn không còn lo sợ hoài nghi.
Người nọ mỉm cười, dặn dò: “Nhận lấy tên họ này, ngươi chính là người của bổn tọa. Nhớ kỹ.”
Tiếng nói vừa dứt, người nọ đã bay lên, nhanh nhẹn rời đi.
Nàng kinh ngạc đứng ở đó, lặp đi lặp lại tên của mình, đem tất cả khắc sâu vào lòng …
Đúng vậy, nàng luôn luôn nhớ, nàng đang đợi một người, trả lại cho y một mối ân tình, đã đợi rất lâu rồi …
Suy nghĩ của nàng theo ký ức xa xôi dần lắng lại, dần dần bị nỗi phiền muộn chôn vùi. Đúng lúc ấy, cảm giác lạnh lẽo ập vào trán khiến nàng giật mình tỉnh lại.
Nàng vừa tỉnh, giác quan cũng thức tỉnh theo.
Đau đớn, như lửa thiêu thân, khiến cho nàng không nhịn được rên lên một tiếng, Nàng nhăn mặt nhíu mày, khẽ cắn môi, cố gắng chịu đựng.
“Khúc Kiều.”
Tiếng gọi khẽ khàng, dịu dàng giống như mưa xuân, tựa như cảnh trong mơ lồng vào nhau. Nàng thoáng giật mình, ngẩng đầu lên, sau đó ngượng ngừng rụt rè che lấp đi cảm giác đau đớn trong nháy mắt, để lại cho nàng cơ thể cứng đờ.
Người gọi tên nàng, đương nhiên là Mục Vũ. Hắn thấy nàng tỉnh lại bèn hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không?”
Khúc Kiều không trả lời, không có lòng nào mà trả lời, vào giây phút này, tâm tư của nàng đều đặt trên tư thế của hai người họ: đầu nàng ngả vào vai hắn, người được ôm trọn trong khuỷu tay hắn. Hắn gấp đầu gối lên, vừa đủ để đỡ lấy hông nàng, vô cùng thoải mái – bọn họ dùng tư thế này ngồi bên đầm nước, hơn nữa dường như đã ngồi được một lúc rồi …
Mục Vũ thấy nàng ngơ ngác, chỉ cho rằng nàng vẫn còn đang khó chịu. Hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán nàng, cầm lấy chiếc khăn ướt chườm mát rồi xoay người nhúng vào trong đầm nước, vắt khô xong lại tiếp tục đắp lên.
Hơi lạnh khiến cho lòng Khúc Kiều dần yên ổn lại. Nàng nhẫn nhịn cảm giác lúng túng, khẽ nói: “Cám ơn.”
Mục Vũ nghe vậy, cười nhẹ, sau lại dò hỏi: “Ăn cái gì mà thành ra như vậy?”
Khúc Kiều nhớ lại mọi chuyện dưới chân núi, không khỏi chột dạ. Nàng lảng tránh ánh mắt hắn, đáp: “Cũng không có gì … ở dưới chân núi gặp được một cô nương rất tốt bụng, cho ta uống một bát cháo …”
Mục Vũ bất đắc dĩ cười than: “Thích ăn tới vậy cơ à?”
Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát cũng không trả lời được.
Mục Vũ cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Lần sau xuống núi, nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ đi theo hộ vệ.”
Khúc Kiều khẽ gật đầu, coi như đã đồng ý. Vào lúc này, đau đớn trên người đã tan biến đi nhiều, nàng cử động cánh tay, thấy không còn gì đáng lo nữa, luống cuống ngồi dậy. Nàng vội vàng đứng lên, khăn ướt trên trán cũng theo đó rơi xuống, nàng bối rối giơ tay ra đỡ. Mục Vũ thấy thế, khẽ thở dài, giơ tay lên, khăn ướt đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Xin lỗi…” Khúc Kiều thoáng đỏ mặt, giải thích, “Ta, ta muốn uống một ngụm nước …” Dứt lời, nàng không đợi Mục Vũ đáp lại mà cứ thế cúi xuống bên đầm nước, vốc nước lên uống.
Nước thấm vào họng, vị ngọt lan ra tới tận xương cốt. Khúc Kiều uống một lát, thở dài thỏa mãn, lúc này mới cảm thấy tốt hẳn lên. Biến hóa của nàng, đều lưu lại trong mắt Mục Vũ.
Hắn không nói lời nào, chỉ mỉm cười. Phát hiện ánh mắt của hắn, Khúc
Kiều quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, nàng lại thấy lúng túng, muốn tránh né đi, Mục Vũ lại cầm túi lương khô bên cạnh lên, cười nói với nàng: “Vất vả cho cô phải kiếm tìm. Đa tạ.”
Thấy túi lương khô,
Khúc Kiều không khỏi chột dạ. Nàng cúi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:
“Cậu đã đuổi kịp người đang chờ mình chưa?”
Vấn đề bất chợt này khiến cho Mục Vũ thoáng ngơ ngẩn, nhất thời không thể đáp lại.
Khúc Kiều nhìn cái bóng in trên mặt nước của mình, nói: “Vào lúc ta gặp cậu, cậu nói có người đang chờ cậu cho nên cậu không thể chết được, phải cố gắng đuổi kịp mới được…” Nàng dừng lại một chút, lặp lại tiếng vừa rồi,
“Đuổi kịp không?”
Mục Vũ trầm mặc một lát, lúc mở miệng, mặc dù miệng cười nhưng giọng nói lại nhuốm vẻ cô đơn: “Dĩ nhiên là đuổi kịp.”
“Người kia là đồng môn của cậu phải không?” Khúc Kiều hỏi.
“Ừ.” Mục Vũ gật đầu, đáp một tiếng.
“Là một cô nương?” Khúc Kiều lại hỏi tiếp.
Nói tới đây, Mục Vũ không trả lời nữa, hỏi ngược lại: “Sao lại đột nhiên hỏi những thứ này? Chẳng lẽ là vì ở dưới chân núi đã gặp được người nào?”
Bị hắn đoán được, Khúc Kiều chột dạ, làm gì còn có can đảm hỏi tiếp. Nàng đưa tay khuấy nước, định rời đề tài đi, lại nghe Mục Vũ nói tiếp: “Đúng rồi, bây giờ chiến sự đã tạm ngừng, hẳn sẽ có người tới thu dọn chiến trường. Đệ tử dưới trướng chân quân rất đông đảo, không biết là bằng hữu phái nào …”
Nghe tới đây, Khúc Kiều bỏ đi hết thảy ý định giấu diếm, bỏ xuống chút lòng riêng nho nhỏ kia. Nàng ngẩng đầu lên, nói: “Hỏa Thần giáo.”
Tim Mục Vũ đập mạnh nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi, hắn cười một tiếng, đáp: “Trùng hợp vậy sao.”
Khúc Kiều nhìn hắn, chân thành nói: “Bọn họ đang hạ trại dưới chân núi, cách đây không xa, lúc này còn chưa đi đâu.”
Mục Vũ đáp lại rất khẽ: “Ừm.”
Thấy hắn như vậy, Khúc Kiều thoáng thấy kỳ lạ, “Cậu … không xuống núi gặp sao?”
Mục Vũ lắc đầu một cái, đáp: “Không cần.”
“Tại sao? Trùng hợp thế nào họ lại tới, không gặp không phải rất đáng tiếc sao?”
Giọng nói Khúc Kiều chứa đựng vẻ khẩn trương, lại hàm chứa chút trách cứ khiến Mục Vũ bật cười. Hắn kể lướt qua chút chuyện cũ: “Hôm đó, ta cùng với đồng môn phụng mệnh hộ tống người bị thương rời đi, lại gặp phải ma vật vây khốn. Sau khi khổ chiến phá được vòng vây, ta xin được ở lại cản phía sau. Đáng tiếc đạo hạnh ta không đủ, tới nửa canh giờ cũng không cầm cự nổi … Nếu bị ma vật đuổi theo, những đồng môn của ta nhất định sẽ phải chết. Lòng nghĩ tới đó, không thể nào nhắm mắt. Sau đó, cô nương đã cứu ta.”
“Cho nên cậu nói muốn đuổi kịp, là vì cứu trợ đồng môn?”
“Ừ. Ta phải đi, cho dù là châu chấu đá xe. May mà đuổi kịp …” Mục Vũ nói tiếp, “Ma vật một lòng truy kích, phòng bị sơ sẩy, huống hồ ta lại ở trong tối, vài phen cố gắng đã có thể rối loạn trận tuyến của bọn chúng, kéo dài chút thời gian. Sau này một vài phái khác tới chi viện, cuối cùng cũng bức lui ma vật.” Hắn nói tới đây, vui vẻ hẳn lên, “Đồng môn đã vô sự, chiến cuộc cũng tạm dừng, ta liền quay lại thực hiện lời hứa khi trước. Từ trước ta đã nói, chuyện đồng ý với cô nương, một khắc ta cũng không dám quên. Cho nên, từ đó tới nay, ta ẩn dạng, chưa từng đi gặp bất kỳ đồng môn nào. Đối với bọn họ mà nói, ta đã sớm chết rồi.”
Khúc Kiều cực kỳ kinh ngạc, thốt: “Sao lại phải như vậy?”
Dù sao cũng là chuyện ủy thân nơi người, đều là đồng môn, thân như tay chân, chỉ sợ bọn họ biết, sẽ lại lấn cấn.” Mục Vũ cười đáp.
“Đã thân như tay chân thì càng không thể như vậy được.” Khúc Kiều cau mày nói, “Sinh ly tử biệt, sẽ khổ sở biết bao?”
Mục Vũ nhìn nàng, ngữ điệu chậm lại, nghiêm túc đáp: “Ta đã hứa với cô nương.”
Khúc Kiều thở dài một tiếng, sầu khổ nói: “Ta chỉ nói giỡn thôi mà …”
Mục Vũ im lặng trong chốc lát, nói: “Ta biết mình bị thương nặng thế nào, cũng biết cô đã ban cho ta ân huệ lớn tới nhường nào, bất kỳ điều kiện gì cô nói ra đều không có gì là quá cả, cho dù trêu đùa ta cũng không sao. Cho dù tất cả chỉ là đùa giỡn, nhưng kẻ đồng ý với những đùa giỡn này là ta, rất nghiêm túc.”
Khúc Kiều kinh ngạc nhìn hắn, đối mặt với sự chấp nhất lại kiên định như vậy, nàng cũng không biết nên nói mình là vui vẻ hay là khổ sở …
Thấy mặt nàng nặng nề, Mục Vũ nhìn nàng, mỉm cười: “Nói tóm lại, không cần suy nghĩ cho ta. Không cần ta báo ân cũng được nhưng đừng để ta đi gặp đồng môn sẽ làm khó ta lắm.”
Khúc Kiều cũng không biết nên nói gì nữa, nàng cúi đầu, tay khuấy nước, khuấy cho tới khi cái bóng cũng dập dềnh theo sóng nước.
Mục Vũ đợi một lát cũng không thấy nàng có cử động nào khác. Hắn bất đắc dĩ mỉm cười, không mở miệng nữa. Chờ một lát, hắn lấy một cái bánh ngọt trong túi lương khô ra ăn.
Nghe thấy tiếng nhai nuốt, Khúc Kiều ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn.
Mục Vũ thấy thế, cười đáp lại. Sau đó, hắn chợt nghĩ ra cái gì, đưa một nửa chiếc bánh ngọt trong tay tới trước mặt nàng, hỏi: “Nếm thử một chút không?”
Câu nói này, quá ngoài dự đoán, khiến lòng Khúc Kiều cực kỳ phức tạp.
Mục Vũ vẫn cười như trước, nói với nàng: “Không muốn sao? Vậy thì thôi.”
Hắn dứt lời, thu tay về luôn, bỏ hết nửa chiếc bánh ngọt còn lại vào trong miệng.
Lúc này Khúc Kiều mới hoàn toàn hiểu rõ, những áy náy, tiếc hận, tự trách, phiền muộn … vừa rồi, tất cả những tâm tình đó đều như lá vàng bị gió thu cuốn đi mất hút, trong đầu trong lòng chỉ còn lại một câu than vãn:
Xấu tính!!!
~
Tác giả:
Đầu tiên, tôi có lời muốn nói với mọi người, không cần đoán làm chi, người nọ trong ký ức của Khúc Kiều chính là Lệnh chủ đại gia. Nào, mọi người mau vỗ tay hoan nghênh ngài.
[lệnh chủ: hahaha mua hahaha…]
Sự xuất hiện của lệnh chủ dẫn phát một suy nghĩ: Tại sao cải trắng Cức
Thiên Phủ nuôi cuối cùng lại rơi vào tay đệ tử Cửu Nhạc vậy?
[lệnh chủ: đúng là tức chết bổn tọa mà!!!]
[Hoàn Trạch: …]
[Lâm Xuyên: có chỗ nào đó không đúng …]
[Phương Thanh: = =?]
[Thương Hàn: = =# ta cũng thấy thế?]
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
40 chương
52 chương
68 chương
12 chương
77 chương
72 chương