Ban đêm không biết tuyết ngừng rơi từ lúc nào, tuyết lạnh lẽo đọng trên cành cây mảnh mai ào ào rơi xuống, đỉnh tháp màu đỏ của nhà thờ phía xa kia hơi trắng xám. Triệu Khải Bình mở mắt ra, ánh đèn rực rỡ của chiếc đèn chùm lớn đã tắt từ lâu, nhưng căn phòng không hề tối tăm, có lẽ là vì tuyết ngoài cửa sổ. Theo cách bố cục, có lẽ căn phòng cậu ở là phòng ngủ thứ hai trong ngôi nhà lớn lúc bấy giờ, nhưng căn nhà này đã từng có quá nhiều người ở, mỗi hộ được chia một phòng ngủ, mọi người dùng chung một phòng bếp, sinh sống trong một không gian nhỏ hẹp. Việc phá dỡ căn nhà và các vách ngăn đã làm mọi thứ trở nên bừa bộn, Đàm Tông Minh nói anh đã phải mất rất nhiều công sức để sửa lại căn nhà. Việc phục chế bố cục của căn nhà không khó lắm, khó khăn nhất chính là đồ đạc trong nhà, bởi vì vật dụng đã bị hư hỏng một nửa, có rất ít đồ có thể khôi phục lại được. Hiện tại những món đồ nội thất kiểu phương Tây cũ kỹ này đều được Đàm Tông Minh kiên nhẫn mua lại từng chút một. Thứ duy nhất trong căn nhà vẫn giữ được hình dáng ban đầu chính là sàn nhà vẫn phát ra tiếng cót két khi bước lên, Đàm Tông Minh nói cái này được gọi là “Tiếng vang của lịch sử”. Anh vốn định thay toàn bộ sàn trong nhà cũ thành gỗ hương mới, nhưng ông cụ kiên quyết không đồng ý: “Không nghe được thanh âm này thì đi lên có ý nghĩa gì nữa.” Triệu Khải Bình nghe âm thanh rửa mặt kết thúc, cậu đứng trước gương chỉnh sửa lại mái tóc, nhưng những hàng chữ nhỏ ẩn đằng sau hoa văn của tấm gương đã thu hút sự chú ý của cậu. Nét chữ trên tường trông giống như một đứa trẻ lấy đá khắc lên, xiêu vẹo như bắp cải bị trồng hư trong đất. Đôi mắt của Triệu Khải Bình rất tốt, nhìn kỹ vào mặt tường, phía trên viết: “Anh cả muốn đánh rất nhiều, tiếc là không đủ thời gian, anh ba thì mang đến một cây chổi, qua loa đánh mười cái, sau khi chị biết được thực sự rất tức giận, không cho phép bọn họ buổi tối…” Dòng cuối cùng hơi mờ nhìn không rõ, Triệu Khải Bình lau nước trên tường, chỉ mơ hồ nhìn thấy ba chữ cuối cùng- “Ăn gà quay.” Triệu Khải Bình bật cười, không biết đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai bị anh cả đánh nên trong lòng vô cùng tức giận viết ra mấy dòng chữ này, không được phép ăn gà quay quả thực là một hình phạt nặng nha. Cửa vang lên mấy tiếng, là giọng nói vui vẻ của chị Đàm: “Bác sĩ Triệu, cậu dậy chưa?” “Dậy rồi, chị chờ một chút.” Triệu Khải Bình nhanh chóng sửa sang dáng vẻ, đi ra khỏi phòng tắm, mở cửa cho chị Đàm. “Vốn dĩ muốn để bác sĩ Triệu ngủ thêm một lát nữa, nhưng đột nhiên có hai người khách đến nhà, ông cụ nói muốn dùng bữa sớm nên cậu Đàm kêu tôi lên gọi cậu.” Chị Đàm cười dịu dàng, dẫn Triệu Khải Bình đi xuống lầu: “Một cô gái và một chàng trai đã đứng bên ngoài cửa từ sáng sớm, suýt chút nữa dọa chị sợ muốn chết.” “Là họ hàng của ông cụ sao?” Triệu Khải Bình hơi tò mò. “Chắc không phải đâu, nhìn dáng vẻ của cậu Đàm thấy không giống người thân. Hình như có liên quan đến chủ nhân trước đây của căn nhà này.” Giọng chị Đàm nhẹ hơn: “Nhưng dáng vẻ không tệ, vẫn là tuổi trẻ tốt.” Triệu Khải Bình đi xuống lầu, trên bàn đã ngồi đầy người khiến cậu có chút ngượng ngùng, hóa ra người nhà họ Đàm dậy sớm như vậy. Đàm Tông Minh chừa lại vị trí bên cạnh anh cho cậu, Triệu Khải Bình chào ông cụ rồi mới ngồi xuống. Tâm trạng của ông cụ rất tốt, nhưng có lẽ lại quên mất cậu, ông nhìn chằm chằm cậu nửa phút rồi mới hỏi: “Tông Minh, sao cháu dậy muộn vậy?” Đàm Tông Minh vỗ nhẹ vào tay ông cụ, để ông tập trung vào mình. Từ trước đến nay anh luôn nói chuyện nhẹ nhàng với ông cụ, giờ lại càng giống như đang dỗ một đứa trẻ: “Ông ơi, cháu ở đây. Hôm nay cháu không dậy muộn, là bác sĩ Tiểu Triệu dậy muộn.” Anh nhìn Triệu Khải Bình, khóe môi cong lên: “Là bác sĩ Tiểu Triệu ngủ nướng, không phải cháu.” Dưới gầm bàn, Triệu Khải Bình đá vào chân Đàm Tông Minh một cái, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười khoan dung. Chủ tịch Đàm, quen thì quen, những tôi vẫn cần thể diện đấy. Chàng trai ngồi đối diện Triệu Khải Bình ngạc nhiên “A” một tiếng: “Người này là bác sĩ gia đình ở đây à?” Triệu Khải Bình lắc đầu: “Không phải. Tôi được coi là…” Ánh mắt liếc nhìn Đàm Tông Minh, nói tiếp: “Chuyên gia tư vấn sức khỏe.” Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của chàng trai, Triệu Khải Bình nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Tôi thu phí đắt lắm đấy, dựa theo phí tư vấn tâm lý để thu tiền.” Chàng trai bỗng hiểu ra, cô gái bên cạnh bất lực nâng trán. Đôi bạn trẻ tự giới thiệu mình tại bàn ăn. Chàng trai tên là Lý Nguyên, cô gái tên là Minh Chỉ. Triệu Khải Bình nói đùa: “Chẳng lẽ dựa vào câu ‘Nguyên hữu chỉ hề Lễ hữu lan’ để đặt tên à?” Chàng trai lại gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là câu này, anh lợi hại quá!” Từ nhỏ chàng trai đã lớn lên ở nước ngoài, ngoại trừ người trong nhà, hầu như không ai biết mối liên hệ giữa tên của cậu và cô gái, ngay cả bản thân cậu cũng là do sau này ông cố vô tình nhắc đến chuyện này mới biết được, lúc ấy cậu còn cảm thấy rất lãng mạn, cho rằng đây chắc hẳn là duyên phận nào đó. “Đừng ngạc nhiên nữa, yên lặng ăn cơm đi.” Cô gái tên Minh Chỉ nhỏ giọng thì thầm, chàng trai cười xấu hổ. Tâm tư Triệu Khải Bình vô cùng nhạy cảm, lập tức hiểu được cảm giác vi diệu lúc ban đầu đến từ đâu. Trong lời nói và cử chỉ của chàng trai và cô gái này thỉnh thoảng sẽ toát ra sự thân mật mập mờ, rõ ràng là một cặp đôi trẻ mới bắt đầu yêu nhau, nhưng tên của họ lại có mối quan hệ như vậy, dường như đều có liên quan đến vị chủ nhân họ Minh ban đầu của ngôi nhà cũ này. Vậy thì sự thật chỉ có một- Có lẽ hai đứa trẻ này có chút quan hệ huyết thống, nhưng hai người lại trở thành một cặp, vì vậy biểu hiện mới không được tự nhiên khi ở trước mặt mọi người. Nhưng đây đều là việc của người ta, không liên quan gì đến Triệu Khải Bình. Ở trên bàn ăn này, có lẽ cậu là người không liên quan gì đến chuyện này nhất, nghe chuyện bát quái còn không quan trọng bằng việc ăn hoành thánh thịt. Mọi việc còn lại cứ để Đàm Tông Minh lo là được. Đàm Tông Minh đẩy chiếc bánh trứng gà đến trước mặt hai người trẻ tuổi, cười nói: “Nếm thử tay nghề của chị Đàm đi, chị ấy dậy sớm chưng đấy.” Khi Lý Nguyên và Minh Chỉ mỗi người ăn một miếng, anh mới như thờ ơ nhắc đến: “Hai người đều là con cháu của nhà họ Minh sao?” Cả hai không hẹn mà cùng gật đầu. Đàm Tông Minh nói tiếp: “Mấy năm nay tôi và ông cụ đều chú ý đến tin tức của nhà họ Minh, thế hệ cha mẹ của hai người đều đã ra nước ngoài, tôi nghĩ tùy tiện đến quấy rầy có vẻ không thích hợp lắm, hơn nữa bên này cũng có rất nhiều chuyện, cho nên sau đó cũng dần mất tin tức. Hôm nay hai người có thể đến đây, tôi rất vui mừng, ông cụ cũng đã mong chờ hai người đến rất lâu rồi.” Cô gái đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền chú. Từ nhỏ cháu đã từng nghe ông bà nói rằng gia đình chúng cháu từng có một ngôi nhà lớn rất đẹp ở Thượng Hải, nơi đó chứa đựng nhiều kỷ niệm quý giá của họ. Lần này hiếm có cơ hội được về nước, nên hai người chúng cháu thật sự muốn đến nhìn ngôi nhà cũ này một chút.” Chàng trai nói thêm: “Chúng cháu cũng không ngờ trong nhà lại có người khác sống…” Bị cô gái trừng mắt nhìn, giọng của cậu ấy nhỏ dần. Đàm Tông Minh mỉm cười: “Tôi không cảm thấy bị quấy rầy gì đâu, hai người không cần phải để ý quá. Tôi nói tôi rất vui khi gặp hai người là sự thật. Căn nhà này vốn là của gia đình hai người, ông cụ luôn khuyên răn tôi rằng, chúng tôi chỉ là khách thuê nhà, sau này người ta đến lấy lại thì phải trả về cho chủ cũ.” Anh dừng lại một chút, quyết định nói với hai đứa trẻ về tình hình của ngôi nhà cũ: “Tôi nghĩ cần phải nói với hai người một số việc. Thực ra, ngôi nhà cũ này sắp bị phá bỏ, giấy tờ nhà đất tạm thời đăng ký bằng tên của ông cụ, có thể hai người không hiểu hoàn cảnh trong nước, nhưng việc phá dỡ ngôi nhà cũ này có thể sẽ được đền bù một khoản tiền không ít, tôi cần phải nói rõ cho hai người hiểu điều này. Cũng vì số tiền này mà một số người trước đây từng sống trong những ngôi nhà này cũng hy vọng có thể kiếm được một chút từ đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm thương lượng với bọn họ. Vấn đề bây giờ là, nếu ngôi nhà cũ này thực sự bị phá bỏ, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho nhà họ Minh, vì vậy tôi hy vọng có thể liên lạc với phụ huynh của hai người.” Lời Đàm Tông Minh vừa nói khiến hai đứa trẻ lớn lên ở nước ngoài choáng váng. Bọn họ chỉ nghe được việc sắp phá dỡ ngôi nhà cũ. “Tại sao lại phá bỏ, không thể giữ lại sao ạ? Làm phòng trưng bày cũng được mà?” Ai có thể chấp nhận sự thật rằng ngôi nhà cũ mà mình chạy từ ngàn dặm xa xôi về để xem lại sắp trở thành phế tích? “Rất tiếc, tôi đã cố gắng tranh thủ rất nhiều, nhưng ngôi nhà cũ này vẫn không đạt tiêu chuẩn để thành nơi ở của danh nhân hoặc làm phòng triển lãm.” Đàm Tông Minh nói chậm lại, cố gắng hết sức để hai đứa trẻ nghe hiểu: “Bọn họ nói, ngoại trừ những hồ sơ sau giải phóng, rất khó để thu thập tư liệu về nhà họ Minh trước chiến tranh, đồng thời hầu hết hồ sơ của một số người lớn tuổi của nhà họ Minh đều đã nằm dưới đất, có quá nhiều ghi chép giả mạo, thực sự rất khó để xác định tính chân thực.” Triệu Khải Bình vẫn luôn im lặng lại ngẩng đầu lên nhìn Đàm Tông Minh. Với năng lực của Đàm Tông Minh, nếu anh thực sự muốn giữ lại ngôi nhà cũ này, chưa chắc không có cách nào, nhưng hơn nửa năm quen biết nhau đã làm cho Triệu Khải Bình có hiểu biết mới về con cá sấu lớn trong giới tài chính ở Thượng Hải: Đàm Tông Minh là một người sống theo thời đại, anh sẽ không cậy thế làm bừa. Việc phá dỡ ngôi nhà cũ liên quan đến việc cải tạo toàn bộ khu văn hóa lịch sử gần đó, nhà cũ của người khác bị phá bỏ, còn nhà cũ của anh lại không thể phá bỏ, làm như vậy quá hống hách. Lãnh đạo phụ trách xây dựng đô thị cũng đã nói chuyện với Đàm Tông Minh, nếu không phải bất đắc dĩ thì bọn họ cũng không muốn phá hủy căn nhà này, mong chủ tịch Đàm và ông cụ có thể thông cảm cho sự khó khăn trong công việc của bọn họ. Người ta khó khăn thì đòi Đàm Tông Minh phải bao dung khắp nơi, nhưng ai có thể thông cảm cho những khó khăn của Đàm Tông Minh? So với những rắc rối vụn vặt trong cuộc sống của mình, những vấn đề mà Đàm Tông Minh phải đối mặt thực sự rất lớn. Anh có thể phân tích sự việc một cách cặn kẽ, giải quyết tất cả một cách ổn thỏa, quả thực đây chính là một loại khả năng được tạo ra bởi tài năng và kinh nghiệm. Mặc dù bên ngoài Triệu Khải Bình không nói gì, nhưng trong lòng cậu đã sớm đứng về phía Đàm Tông Minh. Chỉ cần nghĩ đến việc nếu ngôi nhà cũ xinh đẹp như vậy bị phá bỏ, bài đồng dao trên tường chỉ có thể vĩnh viễn chôn vùi trong cát bụi của lịch sử, trong lòng Triệu Khải Bình khó tránh khỏi hơi ngậm ngùi. Nhiều thập kỷ trước, có lẽ vào một buổi sáng tuyết rơi như thế này, đứa trẻ bị người anh cả dạy dỗ, trong lòng cảm thấy không phục nên đã bí mật để lại bài đồng dao ngây ngô trên tường. Liệu sau này anh cả và anh ba của cậu bé có phát hiện ra rằng họ đã được em trai mình cho vào bài hát hay không? Đêm đó người chị có thật sự để đám anh trai xấu xa dám đánh người, còn không được ăn món ngon như trong lời bài hát hay không? Trái tim của trẻ con luôn là thứ đầu tiên bị bỏ lại trong quá khứ. Triệu Khải Bình ăn sáng xong thì muốn ra về, tự giác nhường không gian cho nhà họ Đàm và con cháu nhà họ Minh ngồi lại bàn bạc về quyền sở hữu ngôi nhà cũ. Nhưng chưa kịp nói câu “Tạm biệt” thì ông cụ đột nhiên gọi cậu lại: “Bác sĩ Triệu, cậu ngồi xuống đi.” Triệu Khải Bình hơi bất ngờ, vậy mà ông cụ lại có thể nhận ra cậu. Mọi người đều bàng hoàng trước sự tỉnh táo đột ngột của ông cụ. Ông lại vẫy tay với Đàm Tông Minh: “Tông Minh, cháu cũng ngồi xuống đi.” Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình nhìn nhau, rồi mỗi người đi đến ghế sô pha trước mặt ông ngồi xuống. Còn lại đôi bạn trẻ không hiểu chuyện gì đang ngồi ngoan ngoãn trong góc. “Bác sĩ Triệu, có phải ông già rồi nên hồ đồ không?” Ông cụ nhìn Triệu Khải Bình hỏi. Triệu Khải Bình giật mình, sắp xếp lại lời nói cho tốt rồi cười nói: “Ông ơi, ông không có hồ đồ. Suy giảm trí nhớ khi về già là chuyện bình thường.” “Vậy tại sao Tông Minh lại nói dối ông? Tại sao lại muốn phá bỏ ngôi nhà này?” Đôi mắt đục ngầu của ông lập tức trở nên sắc bén: “Thật sự coi ông đã chết rồi à?” Triệu Khải Bình không nói nên lời, Đàm Tông Minh muốn kéo tay ông nhưng lại bị ông gạt ra. Lông mày của Đàm Tông Minh lập tức cau lại, giọng điệu trở nên có chút bất lực: “Ông ơi, cháu không có quyền quyết định chuyện có phá dỡ hay không.” Ông cụ vỗ tay vịn, tức giận nói: “Ông nói không phá là không được phá, ông không cho phép!” Đàm Tông Minh nắm chặt cổ tay ông, tránh để ông tự làm mình bị thương. Mọi người đều cho rằng ông sắp nổi cơn thịnh nộ, nhưng ông lại trầm mặc lạ thường, ánh mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ thạch anh trên tường. Đồng hồ thạch anh kêu tích tắc, đổ chuông vào đúng chín giờ. Từng tiếng này đến tiếng khác. Cả người ông cụ mềm nhũn ra, nắm chặt tay Đàm Tông Minh, chậm rãi gằn từng chữ: “Thời gian sắp tới rồi, Tông Minh, cháu thật sự không đi tiễn cha mẹ cháu sao?” Đàm Tông Minh gật đầu, mỉm cười: “Vâng, cháu không đi. Cháu đi rồi chỉ còn lại một mình ông lẻ loi.” Tuyết rơi không lạnh nhưng tuyết tan lạnh. Triệu Khải Bình hắt hơi ngay khi vừa ra khỏi nhà, Đàm Tông Minh khoác vai cậu, bảo cậu đợi một lát rồi quay người đi vào nhà. Bầu trời giống như bức tranh sơn dầu trắng xám chưa khô hẳn, gió lạnh luồn vào góc áo khoác. Triệu Khải Bình nhón chân đi trên bậc thềm, trên cổ bỗng nhiên ấm áp. Chiếc khăn quàng qua vai Triệu Khải Bình hai vòng, Đàm Tông Minh vừa giúp cậu chỉnh lại góc khăn vừa nói: “Chiếc khăn này là quà tôi mang từ chuyến đi châu Âu lần trước về, ban đầu cũng muốn tặng cho cậu, nhưng tìm mãi không thấy. Mấy ngày trước chị Đàm mới tìm thấy, bây giờ coi như vật về đúng chủ.” Triệu Khải Bình vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ bằng len Cashmere vừa nhẹ vừa ấm. “Chủ tịch Đàm, tại sao lại là màu đỏ vậy? Năm nay cũng đâu phải năm tuổi của tôi.” Đàm Tông Minh khẽ cười: “Tôi thấy cậu phối với màu đỏ trông rất đẹp.” Triệu Khải Bình xấu hổ ho khan một tiếng. Tuyết đọng trên lá cây rì rào rơi xuống đất. —— Hy vọng người bằng lòng ở lại, tặng người một cánh hoa tuyết..