Câu cuối cùng nói năng mạnh mẽ, nhưng dường như xen lẫn mấy phần hờn giận không cam chịu. Lúc này đáy lòng Nhan Hàm mới hiểu được, tại sao Nhan Minh Chân sắp đặt nhiều cô gái con nhà quyền quý như vậy, đều vẫn không đả động tới ý chí sắt đá của Nhan Chi Nhuận. Hồi trước bởi vì anh không thể hiện chút hứng thú nào đối với phụ nữ. Thế nên Nhan Minh Chân hết sức hoang mang, lại bắt đầu đề phòng nghiêm ngặt đàn ông bên cạnh anh. Hiện tại Nhan Hàm cảm thấy, cô của mình có thể yên tâm rồi. Ít nhất anh trai cô vẫn từng có gút mắt với một cô gái. Nhan Hàm tò mò nhìn Giản Cận Huyên, lại quay đầu quan sát anh mình, sắc mặt hiếu kỳ từ lâu đã không thể che giấu được nữa. Ngược lại Nhan Chi Nhuận liếc xéo cô một cái: “Không phải em muốn nấu mì à? Còn không mau đi.” “Ờ.” Đáy lòng Nhan Hàm nhịn cười, gần như đi một bước thì quay đầu lại ba lần. Cũng may Bùi Dĩ Hằng đi theo cô đến phòng bếp, giờ phút này hai người đứng trong phòng khách hiển nhiên vẫn đang giằng co, đặc biệt là Giản Cận Huyên, hận không thể nâng cằm cao hơn đỉnh đầu Nhan Chi Nhuận. Nhan Hàm nhỏ giọng hỏi han: “Sư tỷ anh cùng anh trai em thế mà là quan hệ người yêu trước à?” “Em không biết ư?” Bùi Dĩ Hằng khẽ cười hỏi ngược lại. Nhan Hàm sửng sốt, nhìn sang anh: “Anh cũng biết?” Dù sao lắng nghe giọng điệu của anh, quả thật trông như là biết nội tình. Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Hồi trước anh từng thấy dáng vẻ thất tình của chị ấy, nhưng không biết người kia là anh trai em.” “Chị ấy khóc với anh hả?” Nhan Hàm hạ giọng nói. Nếu là vậy, xem ra hai người họ chia tay không tính là thoải mái. Bùi Dĩ Hằng nói: “Không phải đặc biệt khóc lóc kể lể với anh, chỉ là hồi ấy bọn anh đều sống tại nhà sư phụ, anh tình cờ thấy được.” Anh và Giản Cận Huyên đều là nội đệ tử của Giang Bất Phàm cửu đẳng, Giang Bất Phàm cửu đẳng là người đầu tiên trong nước đoạt giải quán quân thế giới, hồi đó làng cờ Nhật Hàn hưng thịnh, Trung Quốc bởi vì điều kiện kinh tế không tốt, người học cờ vốn đã ít, mà người chuyên tâm vào cờ vây lại ít hơn. Cho đến khi Giang Bất Phàm đứng ra thi đấu giành lấy quán quân thế giới đầu tiên, lúc này mới khiến người trong nước chú ý tới môn thể thao đánh cờ cổ xưa này lần nữa. Giản Cận Huyên cũng sống tại nhà Giang Bất Phàm từ nhỏ đến khi trưởng thành. Có điều bởi vì mẹ cô là chị em ruột của vợ Giang Bất Phàm, bố mẹ cô công việc bề bộn, chỉ có thể gửi nuôi cô tại nhà họ Giang. Giang Bất Phàm quen biết rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp, mỗi ngày luôn có người đến nhà đánh cờ, khi đó Giản Cận Huyên xem như mưa dầm thấm đất, thế là bắt đầu học cờ. Thực ra lúc trước khi Giang Bất Phàm thu nhận Bùi Dĩ Hằng, điều này gây ra không ít tranh luận tại làng cờ trong nước. Ở làng cờ trong nước, bái sư là chuyện thông thường, nhưng trở thành nội đệ tử lại rất hiếm thấy. Huống hồ gia thế của Bùi Dĩ Hằng không tính là bí mật gì, ông nội anh là nhân vật lớn thế nào, bố mẹ anh là ai, thực ra mọi người đều biết sơ qua. Bởi vậy khi Bùi Dĩ Hằng vừa mới bái sư, còn có người từng nói, Giang Bất Phàm khẳng định thu một khoản tiền bái sư rất lớn từ nhà họ Bùi. Có lẽ Giang Bất Phàm chỉ vì nịnh bợ ông cụ nhà họ Bùi. Dù sao đều là phỏng đoán. Nhan Hàm không nghĩ tới, còn có chuyện như vậy. Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Sư phụ đã thu nhận ba người, nhưng thầy chưa bao giờ lấy một phân tiền nào từ trên người đệ tử. Ngay cả vào dịp lễ tết, mẹ anh muốn tặng chút quà, thầy cũng không nhận.” Tính tình Giang Bất Phàm phóng khoáng hướng ngoại, không ngại mà nói thẳng với Trình Di, ông nói thẳng thừng, bên ngoài vốn đã nói ông nhận tiền mới thu nhận Bùi Dĩ Hằng, nếu ông thật sự nhận thứ gì đó từ nhà họ Bùi, vậy không phải bị buộc tội rồi à. Trình Di hết cách, đành bảo Bùi Khắc Minh mang rượu tới cửa uống cùng Giang Bất Phàm. Vị sư phụ này, ngoại trừ cờ vây thì thích uống rượu. Nhan Hàm càng nghe càng thấy hưng phấn, cô hơi kích động nói: “A Hằng, anh có cảm thấy sư phụ anh giống như phong lưu nhã sĩ thời cổ đại không?” Trong đầu Bùi Dĩ Hằng hiện lên dáng vẻ ông cụ mập mạp. Sau đó anh nhìn Nhan Hàm trước mặt, rõ ràng cô đã tự suy diễn. Nhưng Nhan Hàm vẫn hăng hái nghĩ ngợi, nói: “Lúc trước em giúp Ngải Nhã Nhã nhận lớp kèm cặp, cậu ấy tặng rượu địa phương cho em. Ông nội cậu ấy ủ rượu ngon lắm, em cũng liền thử ủ một chút. Như vậy, còn có thể mời thầy anh nếm thử đấy.” Nhan Hàm quả thật nghĩ ngợi miên man, cảm giác phong lưu nhã sĩ thời Ngụy Tấn, mặc trường bào tựa thần tiên phóng khoáng, quả thực không thể nào tan đi được. “Em đó.” Bùi Dĩ Hằng thật sự không đành lòng đâm thủng ảo tưởng của cô lúc này. Quên đi, cô vui, mặc cô nghĩ ngợi cái gì. Nhan Hàm vui vẻ bắt đầu nấu mì, chưa đến một lúc, còn xắt một đĩa thịt bò luộc lớn cho bọn họ. Bởi vì đang ở nhà Nhan Hàm, thế nên dù là Giản Cận Huyên hay Nhan Chi Nhuận, coi như đã hết sức khắc chế. Cho đến khi hai người ngồi xuống trước bàn, Giản Cận Huyên chọn chỗ ngồi cách xa Nhan Chi Nhuận nhất. Lúc Nhan Hàm bưng đĩa thịt bò luộc ra, cô nghĩ nghĩ, vẫn đặt ở chính giữa. Chẳng qua cách gần Nhan Chi Nhuận một chút, cánh tay anh lại dài, chiếc đũa dễ dàng gắp lấy. Giản Cận Huyên cười lạnh một tiếng, chẳng phải một đĩa thịt bò thôi à, cô, không, ăn. Nhưng khi cô gắp mì lên ăn từ từ, Nhan Chi Nhuận gắp một miếng thịt bò, còn nhúng vào đĩa gia vị bên cạnh, trong nháy mắt miếng thịt bò được nhuộm một lớp màu đỏ lóng lánh. Đĩa nước chấm gia vị này là do Nhan Hàm pha chế, dầu ớt là mấy hôm trước Khưu Qua tặng cho. Cô quay video sẽ không đặc biệt quảng cáo, nhưng Khưu Qua sẽ đặt một số thứ trên bàn, đương nhiên sẽ có fan hỏi tới. Dầu ớt này, Nhan Hàm đã nếm thử quả thật ăn ngon lắm. Giản Cận Huyên vốn là người thích ăn cay, mì thịt sợi Nhan Hàm nấu quả thật ăn rất ngon, nhưng nếu cô cũng có thể ăn thêm thịt bò thì tốt rồi. Đáy lòng cô lại mắng chửi Nhan Chi Nhuận một câu. “Nếu không em xắt thêm một đĩa thịt bò cho chị Giản nhé.” Nhan Hàm thấy cô thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu, dáng vẻ nhìn đĩa thịt bò kia, thế là cô mau chóng nói. Giản Cận Huyên biết làm ra vẻ, lúc này nghiêm mặt nói: “Không cần, không cần, chị thấy mì ăn cũng rất ngon rồi.” “Không có gì, dù sao trong nhà em có rất nhiều thịt bò luộc.” Nhan Hàm lập tức tỏ vẻ không phiền toái. Không ngờ, Nhan Chi Nhuận ngẩng đầu, lạnh lùng thốt ra một tiếng: “Chiều cô ấy quá rồi.” Căn phòng tĩnh lặng, Giản Cận Huyên ngẩng đầu, hung hăng nhìn anh chằm chằm. Nhan Hàm mau chóng nháy mắt với Bùi Dĩ Hằng, rồi quay đầu nói với Nhan Chi Nhuận: “Anh à, người ta là con gái mà.” Lúc Giản Cận Huyên tức giận, đặc biệt dễ dàng tức giận đến đỏ mặt. Lúc này sắc mặt cô càng ngày càng đỏ, Nhan Chi Nhuận nhìn thoáng qua, đáy lòng thở dài một hơi. Mẹ nó anh lại phát thần kinh gì đây. “Bưng đĩa này cho cô ấy đi, xắt thêm một đĩa nữa lãng phí bao nhiêu.” Nhan Chi Nhuận nói. …… Nhan Hàm gần như có thể nghe được trong bầu không khí tĩnh lặng có một đàn quạ đen kêu quang quác bay qua đỉnh đầu cô. Anh à, anh chính là một người đàn ông vừa ra tay liền mua lấy một lâu đài mười mấy triệu, có thể xin anh đừng keo kiệt với một đĩa thịt bò không. Nhưng vì ở trước mặt Giản Cận Huyên, cô giúp anh mình giữ lấy hình tượng người anh vĩ đại. Nhan Hàm rất nghe lời, mau chóng bưng đĩa thịt bò tới trước mặt Giản Cận Huyên. Giản Cận Huyên hít sâu một hơi, cảm giác như là muốn cao ngạo từ chối, Nhan Hàm lập tức nói: “Chị Giản, anh em nhận thua rồi.” Nhan Chi Nhuận: “…” Tính nết của Giản Cận Huyên, ba chữ không chịu thua quả thật xuyên suốt. Cô vốn chẳng cần đĩa thịt bò đã bị anh nếm thử, nhưng nghĩ đến anh quả thật chịu thua rồi, thế là cô hơi gật đầu, mỉm cười nhận lấy đĩa thịt bò này. Trận tu la này, Nhan Hàm thật chẳng muốn dính vào. Thế là cô kiếm cớ vào phòng bếp, khi Bùi Dĩ Hằng đi theo qua, anh trông thấy cô vỗ nhẹ lồng ngực mình, thấp giọng cảm khái: “Hóa ra mình còn có tài đối phó với phụ nữ như vậy.” Bùi Dĩ Hằng sửng sốt, một lát sau, lông mày và đuôi mắt anh khẽ nhướn lên. “Vậy khi nào thì em cũng có tài đối phó với anh hả?” Nhan Hàm mang vẻ mặt lơ ngơ quay đầu, một lát sau hai má chợt ửng đỏ. * Hôm sau, Bùi Dĩ Hằng đi học như thường, chỉ là anh cứ nhìn chằm chằm di động, cũng không biết đang chờ mong cái gì. Có lẽ, như lời Nhan Hàm đã nói, anh đừng mãi chờ anh trai. Lần này, anh phải đi tìm Bùi Tri Lễ. Thế là sau khi tan học, anh về thẳng nhà, lúc vừa về tới, chú Trương tài xế nhìn thấy anh còn rất kinh ngạc, luôn miệng hỏi sao không gọi mình đi đón chứ. “Anh cháu có ở nhà không?” Bùi Dĩ Hằng hỏi. Chú Trương thấp giọng nói: “Đang ở nhà, đêm qua cậu ấy ở bệnh viện cho đến khi y tá người ta đuổi đi mới về. Cả ngày nay cũng chưa ra ngoài.” Bùi Dĩ Hằng gật đầu, nói tiếng cám ơn, đi thẳng lên lầu. Phòng của hai người họ đều ở lầu ba, khi anh chậm rãi bước tới cửa phòng Bùi Tri Lễ, anh cụp mắt nhìn nắm tay trên cánh cửa, mấy lần muốn giơ tay, nhưng đáy lòng lại do dự. Bùi Dĩ Hằng cũng không phải loại người khéo léo tâm sự với người khác. Ngược lại, từ bé anh đã hơi trầm lặng ít nói, sau đó lại học cờ vây thì càng như thế hơn. Mặc kệ là thua cũng được, thắng cũng được, anh thoạt nhìn không có ảnh hưởng gì quá lớn. Thế nên Giang Bất Phàm từng nói, anh là kỳ thủ trời sinh, lòng dạ lớn lao. Thực ra anh không phải không có cảm giác, khi đang thi đấu rơi vào thế yếu, anh cũng sẽ khẩn trương, sẽ lo bị thua. Mà lúc thua thật, đáy lòng anh sẽ buồn bã, sẽ đau lòng. Nhưng anh không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, hình như từng ấy năm rồi, anh chỉ có một lần biểu đạt cảm xúc của mình như bình thường, chính là đối với Nhan Hàm. Tâm tình thích cô, anh muốn để cô biết rõ ràng. Mà không phải giống như hồi trước, cứ giấu mọi chuyện trong đáy lòng. Tựa như ngày đó ở bên hồ anh nói với Nhan Hàm, giờ anh phải đem ý nghĩ trong lòng cũng nói cho Bùi Tri Lễ biết. Rốt cuộc, Bùi Dĩ Hằng cầm nắm cửa, chợt đẩy cửa ra. Ai ngờ, lần này suýt nữa đụng trúng Bùi Tri Lễ ở bên trong, đúng lúc đi tới cạnh cửa. Hai người bốn mắt đối diện nhau, con ngươi đen có mấy phần tương tự, nhìn lẫn nhau, đúng là có cảm giác á khẩu không biết nói gì. “A Hằng, em về rồi à.” Bùi Tri Lễ nhìn anh, trên khuôn mặt dường như có mấy phần thoải mái. Bùi Dĩ Hằng nhìn áo khoác trên người anh trai, thấp giọng hỏi: “Anh muốn ra ngoài sao?” “Phải.” Bùi Tri Lễ hít sâu một hơi, nói, “Anh vốn đang định gọi điện cho em.” Bùi Dĩ Hằng không ngờ anh trai sẽ nói như vậy, anh hơi kinh ngạc. Bùi Tri Lễ thấp giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi, A Hằng.” Bùi Dĩ Hằng hơi ngớ ra, nhưng sau đó anh gật đầu: “Em cũng muốn như vậy.” * “Đây là nơi ông nội thường mang em đến chơi cờ sao?” Bùi Tri Lễ ngồi trên ghế dài, nhìn xung quanh, hai người đều mặc áo len màu đen giống nhau, ngồi sóng vai. Lúc này màn đêm đã buông xuống, bóng tối luôn đến nhanh vào mùa đông. Có lẽ bởi vì buổi tối, các xe hàng rong nhỏ lần lượt xuất hiện, bán loại trang sức có thể đội trên đầu phát sáng, còn có sạp hàng bán đồ chơi mà các bạn nhỏ thích nhất, quả thật là thiên đường của các bạn nhỏ. Bùi Dĩ Hằng gật đầu, suy nghĩ: “Cơ mà hồi trước không có nhiều sạp bán đồ chơi như vậy.” “Em có biết hồi ấy anh chờ mong cái gì không?” Bùi Tri Lễ như là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, anh quay đầu nhìn em trai. Bùi Dĩ Hằng sửng sốt, anh thật sự không biết. Bùi Tri Lễ đương nhiên không trông cậy em trai đáp được, anh nói: “Hồi ấy anh thích nhìn thấy em cùng ông nội ra ngoài nhất, tuy rằng anh rất hâm mộ. Có điều anh chờ mong hai người trở về nhất, bởi vì lần nào em cũng mang về đồ ăn ngon cho anh.” Lần này Bùi Dĩ Hằng thật sự hơi giật mình. Nhưng Bùi Tri Lễ hiển nhiên còn nhớ rõ: “Mang về nhiều nhất là KFC, thực ra mẹ không thích chúng ta ăn những thứ đó nhất. Cơ mà bởi vì là ông nội mua cho, mẹ cũng không thể nhiều lời. Còn có khoai nướng, ông nội luôn nói rằng hồi ấy khi ông ăn khoai nướng, vỏ khoai đều là một lớp than đen như mực. Mỗi lần anh đều cho rằng khoai nướng em mang về cho anh là không chính tông.” Nói tới đây, bản thân anh nhoẻn miệng cười, Bùi Dĩ Hằng cũng cười theo. Đợi sau khi cười xong, bầu không khí tựa như đông đặc. Cho đến khi Bùi Tri Lễ thấp giọng nói: “A Hằng, anh xin lỗi.” Bùi Dĩ Hằng nhìn anh, không nhịn được nói: “Những lời này không nên từ anh, mà nên từ em.” “Em có lỗi gì chứ?” Bùi Tri Lễ đầy hứng thứ nhìn em trai. Bùi Tri Lễ cười tự giễu: “Vì quá xuất sắc khiến anh sống dưới cái bóng của em à?” Lần này, sự trầm lặng càng kéo dài hơn. Rốt cuộc Bùi Dĩ Hằng cất tiếng: “Là em quan tâm anh chưa đủ.” Bùi Tri Lễ đột nhiên vươn tay đặt trên đầu em trai, xoa mạnh mấy cái, trông anh rất vui vẻ: “Anh thật sự muốn làm chuyện này lâu rồi.” “Kiểm tra cái đầu của Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng, xem thử cái đầu của thiên tài, mẹ nó rốt cuộc trông như thế nào?” — Lời tác giả: Tri Lễ chưa từng nói như vậy với A Hằng, dù sao đều là đàn ông, sĩ diện mà. Sao em trai có thể xuất chúng như vậy chứ!