Nhan Hàm nhìn người trước mặt, hậu tri hậu giác mới phát hiện, khoảnh khắc anh tới gần ban nãy cô lại khẩn trương nín thở. Khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, ập tới bao trùm xung quanh cô. Hai người kề sát rất gần, gần đến mức cô cảm giác được hơi thở của mình có thể phả trên mặt anh bất cứ lúc nào. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên khẽ cười, cơ thể hơi ngã về sau. Đôi mắt đen láy óng ánh của cô gái nhuộm vài ý cười, như là tiểu hồ ly ăn vụng thành công, đuôi mắt vểnh lên, có vẻ quyến rũ ngay cả bản thân cô cũng không biết. Có lẽ loại trêu người không tự biết này, ngược lại càng hấp dẫn người khác hơn. Bùi Dĩ Hằng nhìn khuôn mặt cô, mắt cô khẽ chớp, độ cong đuôi mắt vểnh lên, mỗi một thay đổi nhỏ bé đều thu vào trong mắt anh. Nhan Hàm nhẹ nhàng giơ lên ngón tay, dùng đầu ngón tay trắng nõn khẽ khàng đặt trên má anh, gõ nhẹ hai cái: “Cậu tưởng là tôi viết, cho nên mới trả lời tờ giấy.” Nói xong, đầu lưỡi cô liếm nhẹ cánh môi, bờ môi mịn màng căng mọng, trông càng trơn bóng. Bùi Dĩ Hằng bỗng lùi về sau, đầu ngón tay Nhan Hàm rời khỏi gò má anh. Rõ ràng cô chưa làm gì với anh, nhưng khoảnh khắc này anh hít sâu một hơi. Anh đột ngột xoay người, không đối mặt với Nhan Hàm. Loại cảm giác dòng máu chợt chảy về một nơi, từ trước tới giờ chỉ vào lúc ban đêm mới có thể xuất hiện. Khi đó cũng chỉ là xuất phát từ bản năng của cơ thể mà thôi. Trong đầu anh luôn trống rỗng, không phải ai cũng nói người trẻ tuổi đều có nữ thần của mình, tại một thời khắc nào đó trong đầu luôn sẽ nghĩ đến nữ thần của mình. Song, anh chưa bao giờ có. Nhưng giờ phút này, anh có rồi. Khi cơ thể xảy ra biến hóa, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô. Nhan Hàm tiếp tục cười, lần này chìa tay kéo cánh tay anh: “Cậu có ngốc không hả, sao lại tưởng là tôi viết chứ.” Cơ mà sau đó cô hình như sực nhớ ra điều gì, đột nhiên tới gần, nghiêng đầu nhìn mặt anh, thấp giọng nói: “Cậu trả lời sao hả?” Vấn đề này, Nhan Hàm thật đúng là rất hiếu kỳ. Lần này Bùi Dĩ Hằng dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía cô. Nếu nói Nhan Hàm vốn không để ý tới điều này, nhưng thấy dáng vẻ chống cự của anh lại khiến cô hăng hái hơn. Cô quan sát anh, thấp giọng nói: “Tờ giấy kia cậu không vứt bỏ, cậu khẳng định không vứt bỏ. Lấy ra đi.” Nhưng khi cô nói chuyện, Bùi Dĩ Hằng đã xoay người đi trở về. Nhan Hàm thấy vậy lập tức đuổi theo. Nếu không nghĩ tới đây là thư viện, phải giữ im lặng, cô khẳng định đè anh trên giá sách, bảo anh giao tờ giấy ra. Khi Bùi Dĩ Hằng trở về bàn, Nhan Hàm đi theo ngồi lại. Thấy anh như vậy, cô thật sự càng tò mò hơn, cô nằm sấp trên bàn, gò má dán mặt bàn, hạ giọng nói: “Bùi Dĩ Hằng, cậu rốt cuộc viết gì hả?” Chàng trai cúi đầu đọc sách, ngay cả khóe mắt cũng không chừa lại cho cô. Nhan Hàm lấy bút chọt anh, anh không phản ứng với cô. Vì thế cô lại vươn chân đá anh một cái dưới bàn, sức lực không nặng, chỉ cố tình quấy nhiễu anh. Cô đá một cái hai cái, người bên cạnh chẳng nhúc nhích tí nào, giống như không có cảm giác. Vì thế cô càng đá càng vui vẻ. Thực ra con người giống như có thói xấu như vậy, đột nhiên ấu trĩ một chút, nếu đối phương không phản ứng với mình thì càng ấu trĩ hơn, ấu trĩ đến mức khiến anh không thể chịu nổi, cuối cùng không thể nào lơ là sự tồn tại của bạn. Lúc này Nhan Hàm chính là vậy. Cô cảm thấy bản thân mình là một người rất chín chắn, nhưng lúc này anh càng không muốn cho cô biết thì cô lại càng muốn biết hơn. Hơn nữa tính cách của anh quả thật như là tùy bạn ầm ĩ, anh cũng sẽ không tức giận. Thế là Nhan Hàm trở nên càng không kiêng nể hơn, nhìn dáng điệu này như sắp muốn cưỡi cổ người ta. Khi cô đang vui vẻ đá giày của anh, đột nhiên chân cô bất động. Nhan Hàm chớp mắt, thử rút chân mình về, nhưng vẫn không động đậy. Bởi vì chân cô đã bị hai chân của chàng trai bên cạnh kẹp chặt. Thử lại lần nữa. …… Vẫn không được. Nhan Hàm thong thả, không nhanh không chậm xoay mặt qua nhìn chàng trai bên cạnh, môi cô hơi mím, đang nghĩ ngợi làm thế nào để anh ngoan ngoãn buông ra. Bùi Dĩ Hằng cũng quay đầu. Hai người mặt đối mặt. Bùi Dĩ Hằng nhìn cô thẳng tắp, sau một lúc lâu, anh đột nhiên khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Ngoan, đừng quậy.” Giọng anh trầm thấp, trong ngữ khí lộ ra vẻ dịu dàng, giọng điệu như là dỗ dành đứa nhỏ. Giọng điệu như vậy… Nhan Hàm theo bản năng nuốt nước bọt, cô thế mà hơi khẩn trương. Nhưng người trước mặt hơi cụp mắt xuống, lông mi dài dày đặc rũ xuống mí mắt tạo thành một mảnh bóng mờ nho nhỏ, con ngươi đen láy bị che khuất, khiến người ta không thấy được cảm xúc trong mắt anh giờ phút này. Thế nhưng…đáy lòng Nhan Hàm có một âm thanh nho nhỏ. Cậu ấy như vậy, phối hợp với lời này, mẹ nó hơi mê người đó. Vậy nên khi Bùi Dĩ Hằng thả chân cô ra, Nhan Hàm nhanh chóng rụt chân về, lần này không quấy phá nữa. Hoàn toàn im như thóc. * Buổi tối Nhan Hàm nằm trên giường, đắp chăn trên người, bình thường một mình rất dễ ngủ, hôm nay cô hơi trằn trọc không ngủ được. Chủ yếu là vì chuyện hồi chiều ở thư viện. Thật không phải bởi vì cái khác, cô cảm thấy hình như khí thế của mình bị Bùi Dĩ Hằng đàn áp. Cô tiếp tục kéo chăn trên người, ý nghĩ cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ là tiếp theo cô phải ra dáng đàn chị một chút. Không thể thua. Kết quả không đợi cô nghĩ ra làm sao để khai hỏa toàn bộ khí thế của mình, Ngải Nhã Nhã luôn lệch giờ với các cô rốt cuộc trồi lên trong nhóm chat. Ngải Nhã Nhã: [các cô gái, cuối tuần tớ về nước, các cậu có gì cần tớ giúp mang theo không?] Trần Thần trả lời nhanh nhất: [tớ có, tớ có.] Sau đó cô gửi qua một tấm ảnh, trên đó chứa đầy những thứ cô muốn mua. Ngải Nhã Nhã: [……] Trần Thần tiếp tục gửi sang mười mấy khuôn mặt tươi cười, lại gửi tiếp một câu: [Ở Anh có đặc sản địa phương nào không?] Ngải Nhã Nhã: [không có, chỉ có khoai tây.] Ngải Nhã Nhã lại lập tức gửi sang một câu khác: [nhưng mà, có một bất ngờ.] Lần này ngược lại Nghê Cảnh Hề trả lời: [a.] Nhưng Ngải Nhã Nhã gửi sang một đoạn video ngắn trong nhóm chat, mặc dù chưa bấm mở, bìa mặt là bóng dáng của một người đàn ông, cao lớn đứng thẳng tắp. Khi Nhan Hàm nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, hiển nhiên bầu không khí đã tới đỉnh điểm. Trần Thần: [a a a a a a a a a!!!!!! Là anh Tri Lễ, là anh Tri Lễ của tớ đó.] Ngải Nhã Nhã: [cậu có biết lúc tớ thấy anh ấy ở hội nghị, có kích động bao nhiêu không. Một vòng người xung quanh bọn tớ đều sắp điên rồi.] Ngải Nhã Nhã: [thật đó, toàn bộ quá trình chẳng ai nghe được anh ấy nói gì, chỉ muốn nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ấy, nhìn mãi mặt anh ấy thôi.] Trần Thần: [là anh Tri Lễ, là anh Tri Lễ của tớ không sai.] Trần Thần: [khóc lóc như gió bão, anh ấy ở Anh tốt không?] Ngải Nhã Nhã: [yên tâm đi, vẫn anh tuấn như xưa, một sợi tóc cũng không đổi, vẫn xuất sắc như xưa.] Nhan Hàm bấm mở đoạn video, trong hội trường rất nhiều người, nhưng người đàn ông trong màn ảnh chẳng hề tỏ ra mất tự nhiên, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh. Bùi Tri Lễ, nhân vật cấp đại thần của đại học A, bộ dạng điển trai, lý lịch là loại nổi bật lợi hại. Sau khi tốt nghiệp khoa chính quy tại đại học A, anh đã sang Cambridge nước Anh. Các cô dưới Bùi Tri Lễ hai khóa, thế nên khi các cô vào trường, đúng vào lúc danh tiếng Bùi Tri Lễ đang ở đỉnh cao. Trong phòng ký túc, Ngải Nhã Nhã và Trần Thần quả thật là fan trung thành của anh. Đặc biệt là Trần Thần, mỗi ngày ở phòng ký túc cứ gọi anh Tri Lễ, anh Tri Lễ. Kết quả chính là kiểu nhìn thấy chính người đó liền hoang mang, các cô từng tham gia một hoạt động, trùng hợp Bùi Tri Lễ cũng có mặt, Trần Thần khẩn trương đến mức, ngay cả nói cũng không biết. Nhan Hàm chầm chậm xem xong đoạn video, chỉ ở đoạn cuối khi ánh mắt Bùi Tri Lễ nhìn về phía ống kính, cô đột nhiên phát hiện một việc. Anh và Bùi Dĩ Hằng hình như hơi giống nhau. Thế là Nhan Hàm xem đoạn video lần nữa, thật đúng là càng nhìn càng giống. Cuối cùng cô cảm khái dưới đáy lòng, quả nhiên người có bộ dạng đẹp đẽ, luôn có điểm tương tự. Ngay cả dòng họ cũng tương tự, à, là giống như nhau. Vốn Ngải Nhã Nhã sắp về, Nhan Hàm không để trong lòng, kết quả nữ sinh năm hai trong lớp giúp đỡ Văn Mộng Thanh gọi điện thoại tới, nói là khai giảng rồi mọi người còn chưa liên hoan, hơn nữa Ngải Nhã Nhã sắp về nước, sau này Nhan Hàm sẽ không kèm cặp lớp sinh viên mới nữa, thế nên mọi người muốn cùng cô ăn cơm. Nhan Hàm hơi kinh ngạc, cô luôn cảm thấy mình không làm gì cả, không ngờ mấy đứa năm nhất còn có lòng như vậy. Thế là cô hào phóng nói: “Được thôi, nhưng đừng dùng chi phí của lớp, tôi mời mọi người ăn cơm.” Văn Mộng Thanh nói ngay: “Đàn chị không cần đâu, sao lại để chị mời khách chứ.” Nhan Hàm chẳng hề để ý tới điều này, cô cười nói: “Tôi vốn cũng không làm cái gì, mời một bữa cơm vẫn được mà.” Bởi vì Nhan Hàm không bận tâm về thời gian, cô bảo Văn Mộng Thanh giúp xác định thời gian và nơi ăn cơm. * Nhan Hàm nhìn màn hình máy tính, vươn tay xoa nhẹ hai má, cuối cùng cô đặt xuống một quân cờ, kết quả như dự đoán, cô thua rồi. Cô nhìn chiến tích gần đây của mình, có chút thảm thương không nỡ nhìn, đã thua năm trận liên tục. Cô ngẩng đầu nhìn cửa nhà một cái, cuối cùng khép máy tính lại, ôm lấy đi ra ngoài. Chờ cô bấm chuông cửa một lúc, bên trong không có động tĩnh. Nhan Hàm hơi nghi hoặc, chẳng lẽ không ở nhà. Ngay lúc cô chuẩn bị ôm máy tính về nhà, bên trong đột nhiên mở cửa ra, trên cổ anh còn chiếc khăn lông, mặc bộ đồ đen đứng ở cửa, mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước. Bùi Dĩ Hằng nhìn thấy cô, anh rõ ràng có loại thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Tôi đang tắm.” Đây là giải thích nguyên nhân anh không mở cửa kịp thời. Sau đó ánh mắt anh dừng lại trên máy tính Nhan Hàm, khóe miệng hơi mím rồi khẽ khàng cong lên. “Muốn đánh cờ sao?” Nhìn xem, giao tiếp với người thông minh, thật không uổng công. Thế là Nhan Hàm có thể ôm máy tính của mình đi theo anh vào nhà. Cô trực tiếp đặt máy tính trên bàn trà trong phòng khách, bởi vì phòng khách của Bùi Dĩ Hằng trải thảm lông, thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái. Trước đó Nhan Hàm đã tới vài lần, mỗi lần đều muốn ngồi xuống cảm nhận một chút. Giờ đây, cuối cùng tìm được cơ hội rồi. Chờ cô mở máy tính ra, chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô, anh cũng ngồi trên thảm giống cô, hai cái chân dài duỗi ra, lưng tựa sofa phía sau. “Em đánh đi để tôi xem.” Anh ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nói. Nhan Hàm phát hiện, anh nói thật không sai, nhưng thốt ra đặc biệt khiến người ta yên tâm. Thế là cô mở ra trang web trước mặt anh, chuẩn bị phá hủy chiều hướng suy tàn trước đó. Khi đánh cờ thật sự, Nhan Hàm mới cảm giác được sự mạnh mẽ của anh lần nữa, chính là loại đi một nước cờ thì đã bày bố trận cho mười nước sau đó. Chờ đánh xong một ván, Nhan Hàm bỗng xoay đầu, suýt chút đụng vào chóp mũi anh. Cô nghiêm túc hỏi: “Sư phụ của cậu còn nhận đệ tử không?” Bùi Dĩ Hằng đã đoán được vì sao cô hỏi vậy, anh khẽ cười một tiếng, âm thanh mang theo từ tính êm tai như vậy: “Tôi là nội đệ tử* cuối cùng của sư phụ.” (*) uchi-deshi (nội đệ tử): là một thuật ngữ tiếng Nhật dành cho một môn sinh/học viên ở nội trú, người học tập và hỗ trợ một sensei trên cơ sở toàn thời gian. Hệ thống này tồn tại trong kabuki, rakugo, shogi, igo, aikido, sumo, karate và các môn võ thuật Nhật Bản hiện đại khác. “Thế à, tôi thấy thầy cậu khẳng định rất lợi hại, dù sao cậu lợi hại như vậy.” Nhan Hàm cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao sư phụ lợi hại như vậy lại không nhận đệ tử. Ai ngờ ánh mắt cô hơi thay đổi, giọng rất êm ái nói: “Nếu không, cậu nhận tôi làm đệ tử đi.” Lúc này, Nhan Hàm mới nhớ tới vừa rồi anh nói là nội đệ tử, cô cho rằng đây là thuật ngữ của giới cờ vây, vì thế cô nói thêm: “Nhận tôi làm nội đệ tử của cậu đi.” Ngọn đèn phòng khách hơi tỏa sáng, lồng trên khuôn mặt chàng trai, sắc mặt anh từ kinh ngạc dần dần trở nên không có cách nào để hình dung, cho đến khi anh nhẹ nhàng dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Nội đệ tử, là phải ăn cùng ở cùng một chỗ với sư phụ.” — Lời tác giả: Thái tử, ăn tôi có thể hiểu ăn cùng, nhưng mà cái ở cùng này phiền cậu nói rõ ràng là ở thế nào? Là ở cùng một nhà, hay là cùng một phòng, hay là… Không được, tôi không thể kiềm chế nỗi xung động muốn chạy xe, đây là truyện ngọt ngào trong sáng mà!!!!