Nhan Hàm cụp mắt xuống, nhìn đỉnh đầu chàng trai đang ngồi xổm trước mặt mình, hai vòng xoáy rõ ràng, tóc ngắn đen nhánh, dưới ngọn đèn phòng bếp loáng thoáng có chút sắc đen phản quang. Mắt cô rưng rưng nhìn anh chằm chằm, vô cùng đau đớn, đầu óc hỗn loạn. Cái ấm nặng vậy nện trúng, xương cốt trên chân cô nói không chừng đã bị đập gãy, bằng không sao lại đau như thế. Đúng, bà nội cô nói đàn ông thông minh trên đỉnh đầu có hai cái xoáy. Bố cô có hai cái. Bùi Dĩ Hằng khẳng định cũng rất thông minh, bằng không sao anh có thể đánh cờ vây giỏi như vậy. “A” một tiếng hô lên đau đớn lại từ trong cánh môi cô thốt ra, Bùi Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi màu đen mang theo vẻ trấn an nhàn nhạt, âm thanh rất dịu dàng nói: “Tôi nắn một chút, xem thử xương chân có vấn đề không.” Nhan Hàm cúi đầu nhìn, con ngươi đen láy bị hơi nước che lấp. Lúc Bùi Dĩ Hằng đang muốn cúi đầu thì đột nhiên một giọt lệ rơi trên gương mặt anh. Anh ngẩn ra, Nhan Hàm thì hoàn toàn sửng sốt. Bởi vì cô cũng cảm giác được nước mắt mình nhỏ xuống, cô vươn tay dùng mu bàn tay lau ánh mắt, miễn cưỡng lau đi nước mắt trên ánh mắt mình. Sau đó cô cúi đầu liền thấy giọt nước mắt rõ rệt nằm trên khuôn mặt Bùi Dĩ Hằng. Là nước mắt của cô sao? Cô lại nhỏ nước mắt của mình trên khuôn mặt anh, Nhan Hàm lập tức khom lưng, theo bản năng lau đi nước mắt trên mặt anh. Khi bàn tay cô chạm vào bờ má của Bùi Dĩ Hằng, Nhan Hàm băn khoăn nhìn anh. Quả nhiên làn da anh tốt lắm, sờ vào rất mịn màng. Bùi Dĩ Hằng vốn thất thần, bởi vì hành động quá đột ngột của Nhan Hàm, cũng tự nhiên quá đi. Cho đến khi lòng bàn tay cô sờ trên mặt anh, anh rốt cuộc lấy lại tinh thần, mi tâm hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Sờ đủ chưa?” Nhan Hàm: “…” Cô lập tức rụt tay về, nhưng lúc vừa cúi đầu, ngược lại kéo gần khoảng cách với khuôn mặt anh. Rốt cuộc Nhan Hàm hô một tiếng ouch: “Đau, đau, đau.” Cô lấy tay bịt hai mắt mình, bàn tay che khuất biểu cảm trên khuôn mặt, Bùi Dĩ Hằng chỉ có thể nghe được cô mím lại cánh môi, xem ra hình như rất đau. Lúc này Bùi Dĩ Hằng đã không muốn đoán là cô đau thật, hay là cố ý. Nhan Hàm còn đang chờ phản ứng của anh, chuẩn bị đối đáp, kết quả cơ thể cô chợt nhẹ bẫng, toàn thân được bồng lên. Tay cô còn đặt trên ánh mắt, nhưng giờ phút này lại càng không muốn buông ra. Bởi vì ngoài bố cô ra, cô chưa từng được người đàn ông nào khác bồng lên như vậy. Cánh tay anh rất mạnh mẽ, có thể thoải mái trực tiếp bồng cô lên. Rõ ràng một người trông lạnh nhạt như vậy, nhưng cái ôm vẫn nóng như ngọn lửa, cách lớp quần áo mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kia. “Trong nhà có thuốc không?” Giọng nói trong trẻo của anh vang lên phía trên. Nhan Hàm theo bản năng nói: “Trong phòng ngủ của tôi.” Trong phòng ngủ của cô có một hộp thuốc nhỏ, bên trong có Vân nam bạch dược. Đây là lần đầu tiên Bùi Dĩ Hằng tiến vào phòng ngủ của một cô gái xa lạ, anh đẩy cửa mở ra, mùi hương nhè nhẹ trong phòng tràn vào chóp mũi. Anh bồng Nhan Hàm đi thẳng tới bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống. “Hộp thuốc ở bên kia.” Nhan Hàm chỉ về phía ban công phòng ngủ, ở đó có một ngăn tủ nhỏ. Lúc Bùi Dĩ Hằng đi qua, cách bày biện của căn phòng đã rơi vào tầm mắt anh, giấy dán tường trong phòng màu hồng nhạt, tấm màn hai lớp rất xinh đẹp, lúc này đã được buộc lại. Bởi vì bên ngoài bầu trời u ám, trong phòng chẳng có ánh sáng gì. Nhưng sắc hồng của phòng con gái, dường như quét đi sự u ám của khoảng không bên ngoài. Cho đến khi anh lấy ra hộp thuốc màu trắng đáng yêu, tìm thuốc xịt ở bên trong. Lúc anh đi trở về, Nhan Hàm còn nằm ở trên giường, bàn tay vẫn đè lên ánh mắt, cơ thể run nhè nhẹ. Nói ra cũng kỳ quái, rõ ràng ở trong nhà, trên chân cô còn mang một đôi tất màu trắng. Tất hơi dài, vượt qua mắt cá chân, thế mà càng tôn lên cẳng chân mảnh khảnh đều đặn của cô. Bùi Dĩ Hằng ngồi xổm bên giường cô, vươn tay muốn nắm chân cô, thấp giọng nói: “Tôi phải cởi tất ra, cô kiên nhẫn một chút.” Bởi vì ấm nước vung vãi, tất cô đều ướt đẫm, dính trên chân không dễ cởi ra. Ngón tay anh hơi lạnh, nhẹ nhàng đặt lên mắt cá chân cô, rõ ràng chỉ kéo ra một chút tại mép tất, Nhan Hàm thấy hơi ngứa ngáy, là loại ngứa ngáy gãi trong lòng, tựa như lông vũ khẽ khàng gãi liên tục trên trái tim cô. Nhan Hàm rốt cuộc dè dặt dời chuyển bàn tay mình, ánh mắt lén nhìn chàng trai bên giường. Nhưng cô không ngờ, lúc này Bùi Dĩ Hằng trùng hợp ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau, đuôi mắt cô hẹp dài lại hơi nhếch lên, cực kỳ giống một tiểu hồ ly đạt được ý muốn. Rốt cuộc, cô càng cười càng vui vẻ. Sau đó cô trở mình lăn một vòng trên giường, đầu gối quỳ trên giường. Bùi Dĩ Hằng thấy dáng vẻ năng động linh hoạt của cô, lúc này anh thật sự hơi ngớ ra. Bấy giờ Nhan Hàm quỳ thẳng trên giường, đôi mắt sáng như ánh sao, khẽ cười nhìn anh chằm chằm: “Tôi lừa cậu đấy, khẳng định không gãy, bởi vì bây giờ tôi đâu có đau như vậy.” Bùi Dĩ Hằng thấy dáng vẻ tinh nghịch của cô, nhất thời tức giận cười khẩy, gần như cắn răng nói: “Cô có biết cô như thế khiến người ta lo lắng không?” Đặc biệt ban nãy ánh mắt cô rưng rưng, liên tục hô lên gãy rồi, gãy rồi. Nhan Hàm vẫn còn cười, đặc biệt cô cười hơi ngửa ra sau, ưỡn ngực lên. Hôm nay cô mặc áo thun màu trắng, vốn đang tốt lành, ban nãy khi bị ấm nước nện trúng, hắt nước lên người cô, áo thun màu trắng trở nên trong suốt. Cô ưỡn ngực như vậy, trước ngực loáng thoáng ánh ra chút màu hồng. Hôm nay cô mặc nội y màu hồng. Khi trong đầu Bùi Dĩ Hằng xuất hiện ý nghĩ này, giống như kêu vù vù một tiếng, đầu óc khơi ra một tiếng súng nổ. Tất cả bình tĩnh tự kiềm chế đều bị nổ tung, ánh mắt anh quay sang một bên, không nhìn. Chỉ là lỗ tai đã hơi nóng lên. Nhan Hàm thấy anh đột ngột quay đầu qua, còn tưởng rằng anh bị mình chọc tức, cô mau chóng tươi cười chắp tay: “Tôi chỉ đùa với cậu chút thôi, đừng giận mà.” “Cô đã không có gì, tôi đi đây.” Giọng anh lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi xoay người bước đi. Bước chân anh rời khỏi quá nhanh, giống như đằng sau có gì đó đuổi theo anh, nhưng trong khoảnh khắc anh ra khỏi cửa, Nhan Hàm thấy lỗ tai anh đỏ lên có chút không bình thường. Người này… Cơ mà đợi sau khi anh rời khỏi, Nhan Hàm nhẹ nhàng nằm xụi lơ trên giường, lập tức cắn răng chịu đựng. Bởi vì đau. Rất đau. Một cái ấm lớn như vậy nện trúng chân, sao lại không thấy đau chứ, chỉ là vừa rồi khi anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân cô, Nhan Hàm có cảm giác nói không nên lời. Rõ ràng tay anh chỉ kéo ra đầu tất của cô, muốn giúp cô cởi tất ra, nhưng cô chỉ cảm thấy ngứa, loại ngứa ngáy dưới đáy lòng, ngay cả bây giờ lông vũ ở đáy lòng kia vẫn không ngừng gãi ngứa cô. Cũng may lúc này không giả vờ nữa, một mình cô ở trong phòng, hô thế nào cũng chẳng ai nghe thấy. Chẳng qua khi cô khom lưng cởi tất cho mình, cô vừa nhẹ nhàng cởi ra, vừa mắng mình sĩ diện mang phải vạ dưới đáy lòng. Có lẽ bị anh thấy được dáng vẻ chật vật ngã xuống, cô không muốn để anh thấy dáng vẻ càng thảm hại hơn của mình. Cho đến khi cởi tất ra, Nhan Hàm nhìn chân mình, được, đều thành bánh bao rồi. * Sau khi Nhan Hàm xịt lên Vân nam bạch dược cho mình, nỗi đau trên chân giảm đi không ít. Song, cô nhớ tới dáng dấp bỏ đi của Bùi Dĩ Hằng, nghĩ mình có thật sự hơi quá đáng không, hù dọa anh như vậy. Thế là cô suy nghĩ vài giây, rồi lập tức đứng dậy. Khi cô vào phòng bếp lần nữa, phát hiện ấm nước vừa rồi rơi xuống đất, giờ đây nằm ngay ngắn trên bàn bếp. Cô vươn tay thử hơi nước cái ấm, quả nhiên là nóng. Mà nước trên mặt đất đã được lau khô từ sớm. Cô nhớ tới dáng vẻ chàng trai chẳng hề quay đầu mà bỏ đi ban nãy, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Làm sao đây, cậu ấy hơi đáng yêu đó. Nhan Hàm vốn đến phòng bếp để làm trà sữa, dù sao vừa rồi anh cũng coi như cứu cô một mạng. Lần trước Ngải Nhã Nhã nói muốn tự pha chế trà sữa, kết quả không làm, toàn bộ đồ đạc đều để lại chỗ Nhan Hàm. Ngay cả trân châu cũng định tự mình làm. Sau khi đường đỏ sôi lên trong nồi nước, cô đổ bột sắn vào, vừa đổ vừa khuấy, cho đến khi thành viên tròn mới thôi. Tiếp đó Nhan Hàm đeo bao tay dùng một lần, bắt đầu nặn trân châu, con người cô cũng có chút chứng bắt buộc, phải nặn trân châu tròn vo. Tốn thời gian nhất chính là quá trình làm trân châu. Chờ tới lúc làm trà sữa chân chính, ngược lại rất đơn giản. Nhan Hàm lấy ra hồng trà thượng đẳng làm ra từ chỗ ông cụ nhà mình, vị giác của ông cụ đặc biệt tốt, thứ ông uống chẳng hề rẻ. Nếu ông biết, cô lấy hồng trà của ông làm trà sữa, e rằng thế nào cũng phải vung gậy chạy đuổi theo cô. Nhan Hàm thừa dịp một cái nồi khác đang nấu trân châu, lấy ra sữa nồi rồi đun hồng trà. Chờ mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, cô tìm hai cái ly thủy tinh trong suốt có tay cầm, lúc đổ trà sữa vào, mùi sữa hòa với mùi trà, ngay cả trong bầu không khí hình như đều tràn ngập hương vị ngọt ngào. Nhan Hàm đem trân châu vừa nấu xong bỏ vào trong trà sữa, vừa định bưng lên cái ly sang nhà bên cạnh, cô lại buông xuống. Cô khập khiễng quay về phòng ngủ, mở ra tủ quần áo, nhìn quần áo treo ngăn nắp bên trong. Ban nãy cô hình như đắc tội với Bùi Dĩ Hằng, nếu phải đi xin người ta tha thứ, nếu ăn mặc xinh đẹp một chút, có phải cơ hội lớn hơn tí nữa không. Nhan Hàm chọn tới chọn lui, chọn một chiếc đầm trắng chữ A. Dáng người cô cao gầy, eo nhỏ chân dài, loại đầm này hiện ra dáng người rõ ràng nhất. Về phần màu trắng, làn da cô trắng, mặc màu trắng càng đẹp mắt, toàn thân dường như đang phản quang. Đinh đoong. Chuông cửa vang một tiếng, sau đó một tiếng nữa, cô im lặng đứng chờ ở cửa. Cho đến không bao lâu, cánh cửa vang lên tiếng lách cách nho nhỏ, là tiếng mở cửa. Nhan Hàm giơ lên cái ly trong tay: “Tôi nấu trà sữa.” Nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy chàng trai đứng bên trong cánh cửa, bàn tay còn cầm nắm cửa trong tay, tóc anh ướt sũng, mang theo mấy phần hỗn độn, trên cổ còn quàng một chiếc khăn lông màu xanh, hình như vừa mới tắm xong. Còn hơn sự kinh ngạc của cô, Bùi Dĩ Hằng hơi nhíu mi từ khuôn mặt cô lướt xuống, đôi chân dưới làn váy kia, trắng đến chói mắt, nhưng lập tức ánh mắt anh dừng trên chiếc dép màu trắng của cô. Anh hỏi: “Chân đỡ hơn rồi?” “Vẫn chưa, thế nên cậu mau mời tôi vào ngồi đi.” Nhan Hàm bĩu môi. Cô ngẩng đầu cười với anh, vẻ mặt tươi tắn. Bùi Dĩ Hằng chìa tay nhận cái ly trong tay cô, xoay người đi vào trước, ném ra một câu: “Đóng cửa lại.” Đây cũng là lần đầu Nhan Hàm đến nhà đối diện, mô hình căn hộ hai bên giống nhau, nhưng phòng khách bên anh hình như lớn hơn một chút, trông rộng rãi sáng sủa. Ngược lại lúc cô quan sát, liếc mắt một cái là thấy được bàn cờ vây đặt bên cửa sổ. Bên cửa sổ đặt bàn cờ vây màu vàng nhạt, chiếc ghế dựa là loại không chân, hơi giống loại dùng ở tatami. Cái bàn và ghế đều đặt trên tấm thảm mềm. Anh đặt cái ly trên bàn ăn, Nhan Hàm lập tức nói: “Thừa dịp còn nóng uống đi, cậu xem, trân châu ở đây đều do tay tôi nặn ra.” Trong ly thủy tinh trong suốt, có thể thấy rõ trân châu màu nâu đậm. Thực ra Bùi Dĩ Hằng cũng không thích đồ ngọt, chỉ là nhìn thấy con ngươi sáng ngời mang theo vẻ mong chờ của cô, anh bưng lên, uống một ngụm. Uống xong, anh có hơi kinh ngạc. Bởi vì không giống loại ngọt ngấy trong tưởng tượng của anh. Trà sữa mang theo vị trà nồng đậm, có vị chát của trà, cũng có mùi sữa. Nhan Hàm thấy vẻ mặt của anh, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói có chút đắc ý: “Tôi đặc biệt điều chỉnh tỷ lệ của trà và sữa, có phải rất hợp với khẩu vị của cậu không.” “Ừm.” Anh nhấp một ngụm, nhẹ nhàng thốt ra một chữ. Nhan Hàm lắng nghe một chữ lạnh nhạt của anh, nhất thời hơi ủ rũ, cô hé miệng cắn ống hút trong ly. Trà sữa này cô làm mất nửa giờ đấy. Bởi vì sắc trời u ám, đèn treo nhỏ trên bàn ăn được bật lên, ánh sáng vàng ấm áp rọi trên người cô, dáng vẻ hơi u buồn của cô lúc này có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng yêu. Giống như một bé mèo con rất ngoan ngoãn, rõ ràng yếu đuối, nhưng lại có chút cáu kỉnh. Rốt cuộc, chàng trai bên cạnh bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng. Giọng anh vốn đã dễ nghe, cười như vậy, trầm thấp, có chút từ tính, càng hấp dẫn người hơn. Nhan Hàm nghe tiếng anh khẽ cười, đang cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, khi cô đột nhiên cắn chặt ống hút thì một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, khẽ khàng xoa nhẹ hai cái. “Tôi thích.” — Lời tác giả: Thái tử phi lão đại, cô thay đổi rồi, cô từ hồ ly thoái hóa thành mèo con. Chỉ hỏi các bạn, thái tử có trêu ghẹo hay không, muốn được xoa đầu. Còn nữa mùa hè ở nhà mang tất không trách được, bởi vì điều hòa làm lạnh chân bé mèo của cậu ấy.