Thế giới anh ấy sống
Chương 137 : Giải Cứu 1
Cảm giác này là gì? Là anh thích cô ấy hay là đang muốn bắt nạt cô ấy? Trước đây Trần Hạo sẽ không rõ bản thân mình muốn gì? Nhưng bây giờ thì khác, anh ta đã hiểu được bản thân của mình, hiểu được suy nghĩ của mình.
Đó là anh thích An, anh thích An An.
Không ngờ, môi của An lại ngọt ngào đến vậy, khi hôn lại càng muốn hôn, tận hưởng lại càng muốn tận hưởng.
Trần Hạo cứ mãi hôn An, ức hiếp An đến mức cô ấy sắp khóc.
Trần Hạo giữ An quá chặt nên cô ấy có dùng sức thế nào cũng không đẩy anh ra được.
Trần Hạo nhìn An, nhìn đôi mắt hồng hồng sắp ứa nước mắt của cô ấy.
"Cấm khóc đấy!" Trần Hạo bỗng nói.
"Anh buông An ra!" Hiểu An thốt lên, bảo cấm khóc nhưng cũng lăn xuống nước mắt.
Trần Hạo thả An ra, nhìn gương mặt như uất ức của cô, anh ta nói: "Cho cô chừa."
Trần Hạo bỏ đi ra khỏi phòng, Hiểu An liền thốt lên: "Hạo ca ca!"
Trần Hạo đứng lại, anh ta quay ra sau nhìn An bằng một sự lạnh lùng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
An tâm trạng nói: "Chủ nhân của anh có biết việc anh đã cứu An không?"
Trần Hạo hơi nhíu mày, anh ta nói: "Có lẽ biết, thế thì sao?"
An rất lo lắng về Giã Kim Đại, dù Trần Hạo không nhắc đến ông ta nhưng trong lòng của An vẫn luôn canh cánh về mối sợ này.
"Ông ta...có gây khó dễ cho anh không? Ông ta không làm gì anh chứ?"
Trần Hạo dịu nhẹ hơn nhìn An, sự lạnh lùng cũng mất đi đôi phần: "Cô sợ ông ấy làm gì tôi sao?"
Hiểu An gật nhẹ đầu.
Trần Hạo hạ mắt xuống một chút, sau đó nâng lên: "Đừng có sợ, bởi vì ông ấy có làm gì tôi thì cô cũng không cứu được tôi đâu."
Trần Hạo nói vậy rồi bỏ đi.
An hụt hẫng, anh ấy nói cứ như là không nói vậy! Lo lắng này của cô thật khó mà dịu đi.
Chủ nhân của Trần Hạo rất đáng sợ, nếu nói Hạo ca ca là quỷ dữ thì ông ấy là chúa tể của quỷ dữ.
"Làm sao An có thể không sợ! Khi mà, ông ấy sẽ giết chết anh."
An trầm lặng ngồi xuống giường.
Đôi bàn tay cô chấp lại.
Trong tâm thầm nguyện cầu với bà: "Bà ơi! Xin bà hãy chỉ cho An An hướng đi! Xin hãy chỉ cho con cách để bảo vệ cho anh ấy và cho cả con!"
Bên ngoài, Trần Hạo ngồi trên xe.
Tay đặt trên vô lăng, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước.
Chỉ một chút, Trần Hạo chợt hạ mắt xuống, nhẹ chớp.
Trần Hạo nhớ lại một quá khứ, một quá khứ chẳng mấy vui vẻ.
"Bố cậu không trở lại đón cậu, cậu có buồn không?"
Một đứa bé vô tư hỏi một đứa bé, đứa bé bị hỏi ấy chính là Trần Hạo.
Trần Hạo khi đó tầm 10 tuổi, với câu hỏi kia thì cậu bé chỉ biết cụp mắt xuống, im lặng không trả lời.
Có lẽ đó là lần duy nhất mà Trần Hạo còn nhớ về một nỗi buồn.
"Bố là kẻ thất hứa!" Trần Hạo nói khẽ trong miệng, đôi mắt lại có chút nước.
Khóe miệng Trần Hạo kéo cong, bất giác lại cười nhạt.
Ngày hôm sau.
Lục Nghị lại dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh ta và Ân Kỳ.
Ân Kỳ đã lấy lại trí nhớ, nhưng trước mặt của Lục Nghị cô vẫn cố gắng để giả vờ.
Sau bao lần thất bại, lần này cô phải biết nắm bắt cơ hội tốt.
Chỉ cần dụ được anh ta vào trong một cái bẫy, khi đó sẽ vây bắt dễ dàng hơn.
Sau khi dùng xong bữa sáng.
Lục Nghị mới nói với Ân Kỳ: "Khi không có anh ở nhà, em có thắc mắc là anh đi đâu không?"
Câu hỏi của Lục Nghị như đang thăm dò Ân Kỳ.
Ân Kỳ liền cảnh giác, cô phải trả lời cẩn thận nếu không tên hung thủ này sẽ ngửi ra mùi giả tạo của cô ngay.
"Em cũng muốn biết, chỉ là em sợ anh thấy phiền khi em hỏi thôi."
Lục Nghị cười nhẹ, đôi mắt cũng chớp nhẹ một cái: "Em nghĩ rất đúng đấy! Ở bên cạnh anh thì suy nghĩ đúng sẽ an toàn cho em."
Hàng chân mày của Ân Kỳ dần dần nhíu lại.
Lục Nghị vỗ nhẹ lên cánh tay Ân Kỳ: "Anh đùa đấy! Ở bên cạnh anh thì em cũng nên biết anh rất thích đùa." Lục Nghị cười khi nói.
Ân Kỳ cũng nở nụ cười với anh ta.
Tên sát nhân này, hắn muốn ám chỉ điều gì đừng nghĩ là cô không biết.
Được lắm, hắn cứ vui đùa đi, rồi từ từ cô sẽ còng tay hắn sau.
Tối hôm đó Lục Nghị lại ra ngoài.
Ân Kỳ theo dõi Lục Nghị, cô nghĩ hắn luôn có thuộc hạ nằm vùng, vậy làm cách nào để có thể bám theo hắn đây.
Ân Kỳ đã suy nghĩ rất lâu.
Vậy nên, cô đã phải tập trung hết sức để tìm ra cho mình một kế hoạch thật tốt.
Trong căn nhà này của Lộc Quân Phàm ắt hẳn là có camera, Ân Kỳ suy nghĩ tinh tế hơn nhờ những thất bại lần trước.
Cô quan sát rất kỹ ngôi nhà để có thể phát hiện ra camera.
Trong khi Lục Nghị mất cảnh giác với Ân Kỳ một chút, thì cô ấy đã phát hiện ra phòng máy tính bí mật của Lục Nghị, có một số dữ liệu Ân Kỳ không xâm nhập được nhưng cô có thể xem được camera từ máy tính.
Đam Mỹ Sắc
"Quả không sai, hắn luôn đề phòng với mình."
"Lộc Quân Phàm, anh không thông minh mãi được đâu."
Ân Kỳ từ đó đã có thể đề phòng được những camera gắn trong nhà của Lục Nghị.
Điều này giúp cô nghĩ tốt hơn cách để theo dõi anh ta.
Năm ngày sau, buổi tối Lục Nghị lại ra khỏi nhà.
Lúc này Ân Kỳ đã lén bám theo anh ta.
Các góc quay của camera đều đã được Ân Kỳ xử lý, Lục Nghị và thậm chí là thuộc hạ của anh ta cũng không phát hiện ra Ân Kỳ.
Trong căn phòng của An rất yên tịnh.
An bây giờ lại đang đứng ở cửa sổ để ngắm sao, đối với cô ngắm sao chính là những lúc mà An trải nỗi lòng.
An cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi ngước nhìn lên bầu trời và đếm những vì sao lung linh.
Hiểu An ngắm sao được một lúc thì hạ mắt xuống, cô đưa tay khép cửa lại thì bỗng có một bàn tay xuất hiện, bám lấy thành cửa.
An giật mình, cô lùi ra sau, An sắp hét lên thì bỗng dừng lại.
An nhìn thấy một tấm thẻ cảnh sát đeo ở cổ của người lạ kia.
"Cô Quách, chúng tôi đến giải cứu cho cô."
Hiểu An rất kinh ngạc, đôi mắt cô chớp nhiều lần.
Cảnh sát đã tìm được tung tích của An nhiều ngày trước, và họ đã lên kế hoạch để giải cứu cho cô.
Nữ cảnh sát nói nhỏ với An: "Cô hãy xem như không thấy tôi, bình tĩnh ngồi yên trên giường.
Mọi việc chúng tôi đã có sắp xếp."
Hiểu An gật đầu, cô làm theo những gì nữ cảnh sát này nói.
Bên ngoài, các thuộc hạ của Trần Hạo có tổng cộng là năm người.
Hai đứng ở cổng và hai đứng gác ở cửa phòng của Hiểu An, và một đi theo Trần Hạo.
Sau khi quan sát kỹ bọn chúng, đội cảnh sát gồm ba người đã tiến hành đột nhập vào bên trong.
Cảnh sát đã ném một cục đá đánh lừa sự chú ý của hai tên thuộc hạ.
Một tên trong bọn chúng rời vị trí, lúc này các cảnh sát bắt đầu hành động.
"Bụp" - "Bốp!" Cảnh sát đã xử lý được hai tên ở ngoài cổng.
Họ bắt đầu tiến vào bên trong, người cảnh sát lãnh đạo đội tiến vào trước.
Anh ta quan sát tình hình, thì vất tay để đồng đội tiến vào.
"Cảnh sát đây! Mau bỏ vũ khí xuống và đưa tay lên!"
Thuộc hạ của Trần Hạo bị bao vây, ban đầu bọn chúng hạ súng xuống nhưng khi cảnh sát tiến đến còng tay thì bọn chúng lại giở trò.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
69 chương
392 chương
71 chương