Thế giới anh ấy sống

Chương 135 : Bàng Hoàng

Lục Nghị đã đưa Ân Kỳ đến một bệnh viện để khám sức khỏe cho cô ấy. Người bác sĩ đưa ra bức ảnh chụp não của Ân Kỳ và giải thích nguyên do cô ấy bị mất trí nhớ và triệu chứng đau đầu. Bệnh tình của Ân Kỳ không quá nặng nhưng còn chứng mất trí nhớ thì rất khó nói, bởi vì mỗi người sẽ có mỗi sự hồi phục khác nhau, thời gian cũng khác nhau. Lục Nghị nâng đôi mắt nhìn vào bức ảnh chụp não, anh ta không hỏi thêm gì nữa mà lạnh lùng bước ra khỏi phòng bác sĩ. Khi Lục Nghị đi gần đến chỗ chiếc ghế mà Ân Kỳ đang ngồi thì anh ta bỗng nhận được thông báo. Âm thanh vang lên qua thiết bị airpods trên tai của Lục Nghị: "Lục ca, cảnh sát đã đánh hơi được anh." Ánh mắt của Lục Nghị chớp một cái, đôi chân bỗng dừng lại. Ân Kỳ quay qua nhìn thấy Lục Nghị, cô nở một nụ cười nhẹ. "Lựa chọn thuộc về em." Ân Kỳ bỗng nhíu mày, Lục Nghị đã không bước đến gần cô mà anh ta chỉ ra hiệu với cô bằng ngôn ngữ ký hiệu tay, sau đó thì xoay người bỏ đi thật nhanh. Ân Kỳ đứng dậy, cô vừa bước lên một bước chân thì đã có tiếng gọi: "Cảnh sát Trương!" Ân Kỳ ngạc nhiên quay lại, người gọi cô là cảnh sát trong đội AB, anh ta rất mừng rỡ khi đã tìm thấy Ân Kỳ. "Cảnh sát Trương, cô không sao chứ?" Ân Kỳ hoang mang nhìn anh ta, sau đó thì anh ta nắm lấy tay cô: "Đi thôi cảnh sát Trương! Đội trưởng đang đợi cô." Anh ta kéo Ân Kỳ đi nhưng cô ấy lại chợt giật tay lại, đôi mắt Ân Kỳ mông lung chớp. "Cảnh sát Trương?" Ân Kỳ hơi bối rối, cô nghĩ lại ám hiệu của Lục Nghị. Lục Nghị đã bảo sự lựa chọn nằm trong tay cô, phải chăng là anh ta đã biết cảnh sát sẽ đến tìm cô. Lúc này trong đầu Ân Kỳ lại bất chợt xuất hiện một câu nói mơ hồ: "Nếu em đi thì em sẽ không bao giờ tìm được anh." "Cảnh sát Trương, cô ổn chứ?" Anh cảnh sát lại tiếp tục hỏi Ân Kỳ. Ân Kỳ nâng mắt lên, cô chợt nói: "Tôi không sao! Hãy nói với đội trưởng nào đó của anh, là tôi sẽ tự quay về khi tôi muốn." Ân Kỳ bỏ chạy ra khỏi bệnh viện trong sự ngỡ ngàng của anh cảnh sát. Anh ta kinh ngạc một hồi mới sực nhớ thông báo cho đồng đội chặn Ân Kỳ lại ở bên ngoài, nhưng họ đã không thể chặn được Ân Kỳ. Với kỹ năng cũng là một cảnh sát, Ân Kỳ cho dù có mất trí nhớ thì não bộ của cô cũng không thể mất được những kỹ năng ấy. Ân Kỳ đã biết cách cắt đuôi những người bám theo mình, cho đến khi cô gặp được Lục Nghị. Lúc đến đây Lục Nghị không có đậu xe ở trong bệnh viện mà là ở một nơi khác, cách bệnh viện một quãng đi bộ tầm 20m. Ân Kỳ theo hướng ấy, chạy đi tìm Lục Nghị. Lục Nghị nhìn thấy Ân Kỳ thì bước xuống xe. Ân Kỳ chạy đã gần đến, cô thấy Lục Nghị liền nở nụ cười. Sau đó, cô chạy nhanh tới và ôm lấy Lục Nghị. Lục Nghị bồi hồi khi Ân Kỳ bỗng ôm lấy anh ta. Ân Kỳ ôm siết lấy Lục Nghị, cô nói: "Cứ tưởng là anh đã đi rồi." Lục Nghị hạ nhẹ đôi mắt, bàn tay vuốt mái tóc của Ân Kỳ: "Anh biết em sẽ đến, bởi vì anh biết cho dù em là ai em cũng sẽ muốn bám theo anh." Ân Kỳ buông đôi tay, cô nhìn Lục Nghị: "Anh luôn nói những điều khiến em cảm thấy khó hiểu." Lục Nghị dịu dàng nhìn Ân Kỳ và nói: "Đôi khi anh còn chả hiểu nỗi anh." Ân Kỳ mỉm cười. Lục Nghị nắm lấy tay cô, dẫn cô lên xe rồi chạy đi. Người cảnh sát quay về báo cáo rõ ràng với đội trưởng Diệp Lâm. Đội trưởng không quá kinh ngạc vì điều này, tính khí của Ân Kỳ là vậy, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình. Lục Nghị đã đưa Ân Kỳ quay trở lại ngôi nhà thứ hai của anh ta. Ân Kỳ có hơi buồn ngủ nên cô đã vào phòng để nghỉ ngơi. Lục Nghị khép cửa lại giúp Ân Kỳ, anh ta đi ra nói chuyện với người thuộc hạ. "Không còn việc gì nữa, cậu đi được rồi." Người thuộc hạ gật đầu, nhưng anh ta có vẻ hơi do dự muốn nói gì đó với Lục Nghị. Lục Nghị cảm giác được điều này nên bảo: "Cậu có gì muốn nói sao?" Người thuộc hạ mạn phép nói: "Tôi nghĩ Lục ca không nên giữ cô gái ấy ở bên cạnh! Cô ta là cảnh sát, giữ cô ta bên cạnh chẳng khác nào Lục ca đang giữ bên mình một quả bom hẹn giờ." Lục Nghị vốn đã nghĩ đến những gì mà anh thuộc hạ muốn cảnh báo. Chỉ là lần này anh ta lại muốn làm theo cảm tính của mình. "Cậu đi đi!" Lục Nghị chỉ bảo như vậy rồi quay người đi vào bên trong. Anh thuộc hạ cũng không còn gì để nói, liền lui đi. Lục Nghị bước vào trong. Anh ta vào phòng của Ân Kỳ một cách nhẹ nhàng, trầm mặc nhìn cô ấy. "Em nói em không hiểu những gì tôi nói, nhưng đó là em. Còn Ân Kỳ thì cô ấy sẽ hiểu rất rõ!" Lục Nghị thầm nói, anh ta biết một khi Ân Kỳ thật sự quay trở lại thì anh ta sẽ gặp rắc rối với cô ấy. Nhưng không hiểu sao, lúc này anh ta lại muốn giữ Ân Kỳ ở bên cạnh. Lúc cô ấy chạy đến ôm lấy người anh ta, thì trong lòng đã rất xúc động. Sau một giấc ngủ ngon, Ân Kỳ vươn tỉnh giấc. Cô vươn hai tay cho thoải mái, sau đó thì đi ra bên ngoài. Lục Nghị đang chuẩn bị bữa tối, Ân Kỳ đứng ở xa nhìn anh ta. Người đàn ông này thật khéo tay và chu đáo, những món ăn trông rất đẹp mắt và hương thơm của thức ăn khiến bụng Ân Kỳ phải kêu lên ồn ột. Lục Nghị đặt đĩa xà lách lên bàn, anh ta nhìn Ân Kỳ bảo: "Em lại đây ngồi đi!" Ân Kỳ vui vẻ bước đến, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với Lục Nghị. "Anh mất bao lâu để nấu những món này?" Ân Kỳ nhìn vào bàn ăn mà hỏi Lục Nghị. Lục Nghị nói: "5 phút." Ân Kỳ kinh ngạc, cô liền nói: "Anh nói có thật không đấy? Nghe khó tin quá!" Lục Nghị nhìn Ân Kỳ mà cười: "Quan trọng là em có tin anh không?" Lục Nghị chỉ vu vơ nói thế, nhưng Ân Kỳ đã trả lời: "Em tin anh." "Em tin anh." Câu nói của Ân Kỳ xuyên vào thính giác của Lục Nghị. Đôi mắt anh ta chợt ngưng động nhìn cô ấy. Ân Kỳ cũng chăm chú nhìn Lục Nghị, cô không biết anh ấy đang suy nghĩ gì và tại sao lại đờ người ra nhìn cô lạ lẫm như vậy? Nhưng trong đôi mắt rất đẹp của người đàn ông này, tại sao Ân Kỳ lại cảm thấy một sự xót xa trong đấy? Cô đã nói gì khiến anh ấy buồn ư? Hay là cô đã làm gì sai? "Em...làm anh không vui ư?" Ân Kỳ hơi áy náy hỏi. Lục Nghị bỗng hạ mắt xuống, anh ta nói: "Không có, em ăn trước đi! Anh phải làm một chút việc nên sẽ ăn sau." Lục Nghị đứng dậy bỏ đi. Ân Kỳ nhìn theo Lục Nghị, cô thầm nghĩ: "Mình đã làm gì đó sai, chắc chắn là đã làm gì đó sai rồi!" Một lát sau. Ân Kỳ gõ cửa phòng của Lục Nghị. Lục Nghị không mở cửa, Ân Kỳ đã tự ý mở cửa bước vào. Nhưng kỳ lạ, cô không hề nhìn thấy Lục Nghị. "Anh ấy đã ra ngoài rồi sao?" Ân Kỳ đành đi ra ngoài, cô cảm thấy rất khó hiểu. Nếu anh ấy đi ra ngoài thì tại sao lại không nói cho cô biết chứ? Lục Nghị đã không hề có ở trong phòng, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta đã ra khỏi nhà như Ân Kỳ nghĩ. Lục Nghị đã xuống tầng hầm, nơi mà anh ta rèn luyện thể lực và kỹ năng của một sát thủ. Cho dù là một ngôi nhà khác, thì nơi này cũng được trang bị theo đúng sở thích của Lục Nghị. "Pằng, pằng!" Lục Nghị cầm súng nhắm bắn vào hồng tâm. Ánh mắt sát khí lạnh lẽo của Lục Nghị hướng thẳng tâm điểm và bắn. Mỗi lần anh ta cảm thấy mình không thể khống chế được cảm xúc của mình thì cách tốt nhất là luyện bắn súng. Là một sát thủ, Lục Nghị không thể để cho tình cảm chen quá nhiều vào lí trí của anh ta, nhưng càng lúc anh ta lại càng muốn đón nhận Ân Kỳ. Càng lúc lại càng muốn được ở cạnh cô ấy. "Không thể!" Lục Nghị thốt lên rồi bắn ra một phát súng. Lục Nghị thừa biết anh ta không thể giữ Ân Kỳ ở mãi bên cạnh, sẽ quá nguy hiểm cho cả cô ấy và anh ta. Một thời điểm nào đó, anh ta buộc phải để cho Ân Kỳ đi. Phải để Ân Kỳ quay lại đúng với cuộc sống của cô ấy, đó mới là cách tốt nhất. Lục Nghị kết thúc việc bắn súng thì quay lại gian phòng. Ân Kỳ đột nhiên nhìn thấy Lục Nghị bước ra từ chính phòng của anh ta thì rất đỗi kinh ngạc, nhưng cô cũng đã vội núp đi. Ân Kỳ nghiêng đầu quan sát Lục Nghị. Anh ta trông rất kỳ lạ, đôi mắt như người vô hồn vậy. Khi Lục Nghị đã đi ra khỏi nhà thì Ân Kỳ mới bước ra. Cô đi vào phòng của mình thì thấy một mẫu giấy mà Lục Nghị để lên trên đó. "Anh đi có việc, đừng đợi!" Lại là có việc, nhưng Ân Kỳ không hiểu rốt cuộc việc của anh ta là gì? Cho đến nửa đêm, Ân Kỳ vẫn chưa ngủ. Cô nghe thấy tiếng động nhẹ thì mở mắt. Lục Nghị đã về nhà. Anh ta vào nhà tắm và mở vòi nước để rửa tay. Nước vốn dĩ không màu, không mùi, nhưng khi chảy xuống tay của Lục Nghị thì nó lại thành ra màu đỏ. Tiếng nước chảy ồn ột, Lục Nghị liên tục rửa tay. Hình ảnh nước hóa màu đỏ thẫm ấy đập hết vào đôi mắt bàng hoàng của Trương Ân Kỳ. Bàn tay cô hãi hùng che lấy miệng. Trước khi bị Lục Nghị phát hiện thì Ân Kỳ đã vội chạy về phòng của mình. Cô khóa chặt cửa, sự bàng hoàng trong đôi mắt vẫn nguyên vẹn như lúc cô nhìn thấy điều đó. "Tên tôi là sát nhân." Ân Kỳ trĩu sâu hàng lông mày, cô nhắm lại đôi mắt. Đầu cô chợt đau nhức inh ỏi. Ân Kỳ đau đến phải ngồi sụp xuống nhưng cô vẫn cố gắng để không gây ra bất cứ tiếng động nào. Ân Kỳ cố gắng bò đến chỗ tủ, với tay lấy hộp thuốc để uống. Hai tay Ân Kỳ đặt lên đầu, cơn đau phải 15 phút sau mời dần dần tan biến, và lúc này Ân Kỳ mới mở mắt ra. Vẻ mặt cô mệt mỏi cùng những giọt mồ hơi toát trên trán. Ân Kỳ không còn đau nữa, nhưng lúc đó đôi mắt bàng hoàng của cô khi nãy đã không ẩn chứa sự bàng hoàng nữa. Mà thay vào đó là ánh mắt của sự phẫn nộ. "Lộc Quân Phàm!" Ân Kỳ bỗng thốt lên.