Thế giới anh ấy sống

Chương 120 : Để Được Cảnh Sát Bảo Vệ

Tại sở cảnh sát. "Cảnh sát Trương! Có một cô gái muốn gặp cô." Một cảnh sát thông báo với Trương Ân Kỳ, Ân Kỳ liền hỏi: "Muốn gặp tôi sao? Có nói là tên gì không?" "Cô ấy không nói tên, chỉ nói là muốn gặp một cảnh sát có tên là Trương Ân Kỳ thôi." Ân Kỳ đặt sắp tài liệu trên bàn qua một bên rồi nói: "Được rồi, cô ấy đang ở đâu?" "Đang đứng ở ngoài cửa." Ân Kỳ gật đầu rồi đứng dậy khỏi bàn làm việc. Cô đi ra bên ngoài, khi nhìn thấy cô gái thì Ân Kỳ lại rất ngạc nhiên. "Là cô sao?" Ân Kỳ thốt lên. "Vâng, chào cô!" Người đến tìm Ân Kỳ chính là Quách Hiểu An. Một lúc sau Ân Kỳ và An ngồi trong một phòng riêng để nói chuyện. An ngồi đối diện với Ân Kỳ, dáng vẻ của cô khá là khép nép trong khi Ân Kỳ thì rất tự tin. Ân Kỳ chấp hai tay đặt trên bàn, đôi mắt nhìn thẳng đến An: "Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi!" An suy nghĩ một chút thì nói: "Có cách nào để tôi có thể được bảo vệ không? Bảo vệ trước mạng lưới dày đặc của tổ chức RED?" "Tổ chức RED đang khống chế cô sao?" "Sát thủ của họ luôn tìm cách giết tôi, những người bên cạnh tôi đều vì thế mà gặp nguy hiểm." Ân Kỳ hạ mắt xuống, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Lần trước khi thả cô ra khỏi sở cảnh sát, người của chúng tôi đã bám theo cô. Theo thông tin tôi nhận được thì người đến đón cô là Lục Nghị, và anh ta đã trở cô đến một nơi khác mà không phải là nhà của anh ta." Khi Ân Kỳ chưa nói hết ý của mình thì Hiểu An đã nói: "Là nhà của Trần Hạo, sát thủ số một trong tổ chức RED." Nghe vậy thì Ân Kỳ liền hỏi: "Tại sao anh ta lại chở cô đến nhà của sát thủ số một?" Hiểu An nhẹ giọng trả lời: "Tôi cũng từng hỏi hai chữ tại sao với Lục ca, và anh ấy trả lời tôi rằng sát thủ thì không có tại sao. Họ đều làm theo mệnh lệnh của người được gọi là chủ nhân." "Cô đã từng gặp qua chủ nhân của bọn họ chưa?" Hiểu An từ nãy giờ luôn hạ thấp đôi mắt, nhưng khi Ân Kỳ hỏi câu này thì cô mới nâng mắt lên nhìn thẳng đến sự chất vấn của Ân Kỳ: "Tôi không thể giúp cô điều tra về tổ chức RED đâu, họ quá nguy hiểm để một người như tôi có thể giúp cô. Hôm nay tôi đến đây chỉ là để hỏi, tôi bị sát thủ của RED truy giết thì cảnh sát có thể bảo vệ cho tôi không? Hay là tôi có thể ở lại sở cảnh sát được không?" Trương Ân Kỳ nói: "Tôi hiểu ý cô, nhưng để một người được lực lượng cảnh sát bảo vệ thì phải xem người đó đang gặp nguy hiểm ở mức độ nào, và trong trường hợp nào? Với sự việc của cô thì chỉ là cung cấp thông tin về một thế lực đang đe dọa cô. Và chúng tôi chỉ có thể là nhận thông tin của cô và điều tra về thế lực đó. Cho đến khi có đầy đủ chứng cứ thì mới có thể giúp cô một cách cụ thể hơn." Hiểu An nghe Ân Kỳ nói như thế thì trong đôi mắt cô hiện lên một sự hụt hẫng: "Vậy đợi đến khi họ đã giết tôi sao?" "Tạm thời chúng tôi có thể cho người theo sát cô trong vòng ba ngày. Nếu phát hiện rõ ràng cô gặp nguy hiểm, thì khi đó sẽ đề đơn lên cấp trên để xét duyệt cô vào tình trạng bị đe dọa ở cấp độ cao, và cần cảnh sát can thiệp nhiều hơn." "Tôi không cần người theo sát, mà tôi cần một nơi an toàn để trú thân. Cô có thể cho tôi ở lại sở cảnh sát được không?" Hiểu An đầy thành khẩn nói. Ân Kỳ thở ra, cô lắc đầu: "Sở cảnh sát không phải là nơi để ai muốn đến thì đến đâu, càng không phải là nơi để ở." Hiểu An lại thêm hụt hẫng: "Cuối cùng tôi vẫn là phải tự mình đương đầu với những nguy hiểm." Hiểu An đứng dậy và bỏ đi, Ân Kỳ cũng đứng lên. Cô đi nhanh tới nắm lấy cánh tay của Hiểu An: "Hãy làm nội gián cho chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ an toàn tánh mạng cho cô!" Hiểu An quay lại nói: "Tôi không muốn đến gần tổ chức RED nữa." An gạt tay Ân Kỳ ra thì Ân Kỳ lại nói: "Nhưng tổ chức RED sẽ không buông tha cho cô. Tôi tin bản thân của cô cảm nhận rõ điều đó hơn ai hết." Ân Kỳ thấy Hiểu An đã do dự thì nói thêm: "Đừng sợ, bởi vì một khi cô cộng tác với cảnh sát thì chúng tôi sẽ luôn theo sát cô và bảo vệ cho cô. Nếu muốn thoát khỏi tổ chức RED thì cách duy nhất là phá hủy tổ chức ấy." Hiểu An nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của Trương Ân Kỳ, trước đây Inri cũng đã nói với cô như thế nhưng khi đó là cô ta đã gạt An. Còn đối với Trương Ân Kỳ thì khác, cô ấy thật sự là một cảnh sát và có thể giúp được cho cô. Nếu nghe theo lời của cô ấy thì biết đâu cô sẽ thoát được bàn tay độc ác của Tam Nương. Hiểu An suy nghĩ, sau khi đã đưa ra được quyết định thì An nói với Ân Kỳ: "Tôi có thể làm gì được cho cảnh sát?" Nhận được lời nói này của Hiểu An thì Ân Kỳ rất phấn chấn, cô nói: "Đến cạnh Lục Nghị và giúp chúng tôi tóm lấy anh ta." Hiểu An ngỡ ngàng: "Cô muốn bắt Lục ca?" "Đúng! Chúng tôi muốn bắt giữ anh ta!" Hiểu An nhìn Ân Kỳ một lúc lâu thì mới nói: "Và cũng sẽ bắt Trần Hạo sao?" Trương Ân Kỳ chợt cười với An: "Đương nhiên, anh ta cũng là người trong tổ chức RED. Nhưng hiện tại cảnh sát vẫn chưa phát lệnh truy nã Trần Hạo, Lục Nghị mới là mục tiêu hiện tại. Hắn đã gây ra quá nhiều vụ án giết người, cấp trên đã phát xuống lệnh truy nã với hắn, nếu bắt được thì sẽ lập tức truy tố ra tòa để hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật. Còn nếu trong quá trình truy bắt hắn chống chả, thì chúng tôi cũng sẽ có quyền bắn chết." Hiểu An kinh ngạc thốt lên: "Bắn chết?" Ân Kỳ gật đầu: "Đúng, nhưng chỉ là trong trường hợp bất khả kháng thôi. Còn không thì điều mà tôi muốn nhất là lôi tên ác ôn ấy ra tòa, để hắn phải chịu sự trừng phạt đích đáng." Hiểu An trong lòng chợt cảm thấy ray rức, Lục ca tuy quả là một kẻ giết người nhưng cô lại cứ cảm thấy một điều gì đó lương thiện ở anh ấy. Chỉ là mệnh lệnh mà anh ấy phải phục tùng lại luôn hướng đến những mục đích xấu. "Giết người thì phải chịu tội tử hình có phải không? Hiểu An bỗng hỏi Ân Kỳ. "Đó là mức án cao nhất." Hiểu An nhíu mày: "Như vậy thì có khác gì là bắn chết anh ấy đâu?" Ân Kỳ nghiêm lại đôi mắt chất chứa một sự phẫn nộ với Lục Nghị: "Giết người thì phải đền mạng, huống hồ tên này hắn đã giết bao nhiêu mạng người chứ?" Hiểu An hạ xuống đôi mi: "Giá như anh ấy có thể không chọn con đường đó, giá như các anh ấy có thể có một cuộc sống như những người bình thường." "Bọn chúng vốn dĩ không bình thường, những kẻ giết người thì đều chung một dòng máu lạnh mà thôi." Ân Kỳ dõng dạc nói. Hiểu An chỉ cảm thấy một sự buồn rượi trong lòng, nhưng cô cũng đã hứa với bà là An An sẽ cố gắng sống, sống cho thật tốt! Cô không muốn chết và càng không muốn người khác có quyền sinh sát đối với sự sống của cô. Cô muốn thoát ra khỏi tổ chức RED vì vậy An sẽ chấp nhận làm theo sự hướng dẫn của Trương Ân Kỳ. An đã suy nghĩ kỹ càng cho quyết định của mình nhưng cô vẫn nói một điều với Ân Kỳ: "Nếu có một ngày Lục Nghị nói anh ấy đã sai thì có thể tha cho anh ấy không?" Trương Ân Kỳ nhìn An, cửa miệng của cô thốt lên tiếng: "Không!" Trương Ân Kỳ sau đó nói: "Phán quyết cuối cùng về tội của anh ta thuộc về tòa án, không phải là ở tôi. Tha thứ chẳng có ý nghĩa gì, tất cả đều phải giựa vào luật để mà phán xét." Những gì Ân Kỳ nói chỉ hướng theo cảm nghĩ của luật pháp, An không thể nói rằng Ân Kỳ không đúng nhưng về mặt tình cảm An lại suy nghĩ khác với Ân Kỳ. Cũng bởi trái tim An rất lương thiện, vì sự lương thiện của cô cũng đã nhiều lần khiến cô phải mất mạng. An một lần nữa lại bước ra từ sở cảnh sát, nhưng lần này cô bước ra là để hợp tác với cảnh sát, cô sẽ chiến đấu để bảo vệ cho sự sống của mình. Ban đầu An đã muốn quay trở lại tịnh thất,nhưng sự việc của chú Hoắc khiến cô không muốn trở lại đó. Cách duy nhất để cô bảo vệ cho An và bảo vệ cho những người đã giúp đỡ cô, chính là cô phải thoát ra khỏi bàn tay của RED. An sẽ theo lời của Ân Kỳ tiếp cận Lục Nghị và giúp cảnh sát bắt được anh ta. An đã rất do dự nhưng đó có lẽ đã là con đường mà Lục Nghị chọn, anh ta phải đối đầu với cảnh sát và An phải làm như vậy thì mới được cảnh sát bảo vệ. An cũng không còn cách nào khác, nhưng cô cũng không hi vọng là Lục Nghị sẽ chết.