“Ơ, Tên câm về rồi.” Dung Khải đi phía sau tôi kêu to. Anh bạn ngồi trên cửa sổ không phản ứng gì cả, vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích nhìn ra ngoài, tôi thấy biệt danh Dung Khải gọi không chính xác, cái gì mà Tên câm, rõ ràng là Tên điếc. Có điều tôi nghĩ nếu Dung Khải đã nhiệt tình chào hỏi như vậy, ít nhất cũng sẽ bước tới nói chuyện đôi câu, bởi vì bạn cùng phòng này vắng mặt khoảng hơn hai mươi ngày rồi, lâu lắm mới gặp lại, đã vậy còn mới xuất viện, cũng nên an ủi một chút chứ nhỉ? Nhưng Dung Khải không, chào xong một câu liền ngồi xuống bàn viết chữ, tiếp tục sự nghiệp giải toán. Bỗng nhiên tôi lại có cảm giác khá kỳ quái, cái câu “Về rồi” hình như không phải nói với “Tên câm”, mà là để thông báo cho Chu Thành hoặc Kim Đại Phúc, rằng Tên câm đã về rồi, dù Dung Khải chỉ phát hiện sớm hơn hai người nọ một giây. So sánh ra, Kim Đại Phúc và Chu Thành để ý tới Tên câm hơn. Kim Đại Phúc bước tới, xem xét cánh tay quấn thạch cao và băng gạc của đối phương, sau đó nhíu mày. Nhíu mày, tức là gã khó chịu, biểu cảm của gã này trước nay đã rất thiếu thốn, “Làm được thì làm, không làm được thì nhịn, giờ không làm được thì sau này sẽ làm được, đúng là thằng ngu.” Ối trời, tôi vừa nghe nhầm đấy phỏng, Lỗ Trí Thâm chuyển thế tự nhiên lại nói một câu nhiều hơn mười chữ! Hôm nay ngày gì? Thống nhất đất nước? Nhưng đối với sự hào phóng của Kim Đại Phúc, anh bạn ngồi trên cửa sổ cũng chẳng thích thú gì, chỉ thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài, ngẩng đầu thản nhiên liếc gã một cái, rồi thôi. Nghĩ cũng đúng, chả ai bị mắng là ngu xong còn giữ được tâm trạng tốt lành. Kim Đại Phúc hình như cũng sớm biết đối phương sẽ phản ứng thế này, vẻ mặt gã không bất ngờ, nhưng cũng không thản nhiên được như dự liệu, bởi vì gã không cool bằng anh bạn trên cửa sổ, nên cuối cùng chỉ có thể mắng một câu “Đ*t”, sau đó phẫn nộ quay về giường. Chu Thành được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với Kim Đại Phúc, chỉ thấy hắn bước đến, giọng điệu vẫn như bình thường, ôn hòa thong thả, giống lời thuyết minh trên video dạy yoga, dụ dỗ mọi người bước vào chốn bồng lai tiên cảnh, “Cánh tay, còn bao lâu nữa?” Tôi đoán là hắn hỏi thạch cao bao lâu nữa mới được gỡ. Anh bạn ngồi trên cửa sổ vẫn giữ nguyên tư thế, giương mắt thản nhiên nhìn Chu Thành, đang lúc tôi nghĩ chắc hai người này có thần giao cách cảm, thì cậu ta nâng tay phải lành lặn lên, ra hiệu “Hai”. Tôi nhịn không nổi, phì cười, tư thế này không tệ, rất hợp để tạo dáng chụp hình. Anh bạn ngồi trên cửa sổ nhìn lại đây theo tiếng vọng, hình như lúc này mới phát hiện thấy tôi, sau đó hơi hơi nhíu mày biểu thị sự hoan nghênh dành cho tôi. Tôi cảm thấy mình nên tự giới thiệu một chút, nhưng Chu Thành vẫn chưa nói chuyện xong, nên tôi rất lịch sự chờ đợi. “Hai tháng à, vậy hẳn là không quá nghiêm trọng.” Chu Thành nói. Tên câm thật sự cool quá là cool, đến thế rồi mà vẫn chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy luận của Chu Thành, chết sống không lên tiếng. Ngược lại, Dung Khải ngồi một bên nhịn không được phải nói chen vào, “Đương nhiên là không nghiêm trọng rồi, lần đầu tiên có người làm hoa giả mà gãy cả xương, lại còn lãnh thêm nửa năm, mi càng lớn càng ngốc à? Du Khinh Chu có há mồm tám trăm lần cũng chả nói dối được như thế. Nhưng bị câm cũng có cái hay, không sợ bức cung nha, chả có ai bắt mi nói được hết, thế này mà quay về hồi còn cách mạng thì quả là một chiến sĩ ưu tú của Đảng, ghế hùm trái ớt nước nôi gì gì vứt hết, vớ vẩn còn làm mấy tên phản động tức chết ấy chứ.” (Ghế hùm là một hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.) Tôi phát hiện, thằng nhãi con này cứ mở mồm là phải lải nhải. “Thực ra cứ nói mình bị đánh thì có làm sao? Sợ lại bị gia tăng án phạt à? Nghĩ kỹ thì cũng được đấy chứ, tên kia cũng phải thêm cơ mà, hai chúng bây cùng bị biệt giam, thân thân mật mật nơi chốn có nhau, vớ vẩn lại có thêm một mối tình lâm ly phát triển cũng nên…” Đúng là cứ mở mồm ra lại tào lao. “Dung Khải, mẹ kiếp mày có tự ngậm mồm lại được không? Hay là thích tao ra làm hộ đây?” Xem đi, chỉ cây dâu mắng cây hòe, dâu bị chỉ còn chưa phản ứng, hòe bị mắng đã mất vui trước rồi. Thấy Kim Đại Phúc nổi giận, thằng nhãi con mới nhún vai ngậm miệng, không nói tiếp, nhưng vẫn hầm hừ đỏ ké mặt mày, tôi đoán chừng một phút đồng hồ mà không được nói, có khi cậu chàng nghẹn chết luôn. Tôi cảm thấy mối quan hệ của cái phòng này thật khó nói, Chu Thành và Kim Đại Phúc, theo lý thuyết, đã làm tới chuyện đó thì hẳn phải khăng khít lắm, nhưng không, ngoại trừ tối thứ Sáu và tối thứ Bảy a a hự hự thì quan hệ thường ngày của hai tên này cũng chẳng sến súa gì, đương nhiên có gần gũi hơn một chút, tức là bề ngoài cũng trao đổi với nhau nhiều hơn một chút, chẳng như Dung Khải, không ai muốn phản ứng, mà bản thân Dung Khải hình như nhìn ai cũng chướng mắt, hôm nay mỉa mai người này vài câu, ngày mai châm chọc người kia vài câu, như thể nỗi khó chịu của người khác chính là sự thỏa mãn tinh thần lớn nhất dành cho cậu ta. Kim Đại Phúc không phải bá chủ phòng giam này, nhưng cũng có chút uy quyền, đôi khi gã quát lên, Dung Khải cũng không dám cứng đối cứng. Chu Thành thực ra lại giống người bình thường nhất trong đám, lấy một ví dụ, nếu anh chắn đường hắn, hắn sẽ dừng lại cười với anh một cái, sau đó nói, xin cho qua. Mẹ nó chứ, một chuyện rất bình thường bên ngoài, đưa vào trong này lại thành hiếm như cây vạn tuế trổ hoa. Ấy thế mà Dung Khải chẳng biết bị cái bệnh gì, cứ khăng khăng ngứa mắt Chu Thành, mở mồm ra hơn phân nửa là để chế nhạo người ta, nhưng Chu Thành chưa từng để ý, không giống Kim Đại Phúc nóng nảy thi thoảng chửi một câu, hắn chỉ đơn giản tiếp nhận hết, đến khi nào Dung Khải tự thấy mình vô duyên thì thôi. Cho nên tính đến trước mắt, ấn tượng của tôi với Chu Thành là tốt nhất. Mặc dù bị Kim Đại Phúc mần, nhưng thực ra Chu Thành không hề có phong thái đàn bà, trông hắn rất bình thường, dáng người cũng được, hơn nữa đeo kính vào nhìn cực kỳ giống thầy giáo trí thức. Phong cách của hắn, nói thế nào nhỉ, ôn hòa kín đáo, còn hơi lạnh lùng, nhưng cái lạnh lùng này không khiến người khác tổn thương vì giá rét, ngược lại chỉ làm hắn có vẻ cứng cỏi hơn. Chẳng biết Dung Khải ngứa mắt hắn ở điểm nào, nhưng đối với một tên điên mà nói, cậu ta không vừa mắt ai thì kẻ đó mới là người bình thường. Chu Thành cũng không quan tâm nhiều, chỉ hỏi đơn giản vài câu rồi xoay người trở về giường mình. Bây giờ đến lượt tôi. Bước đến, cười tươi tắn với đối phương, khoe hàm răng trắng sáng như tuyết, “Tôi là Phùng Nhất Lộ mới tới, chúng ta biết nhau chưa?” Tên câm chậm rãi giương mắt nhìn tôi, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích gì cả. Quan sát cự ly gần, tôi mới phát hiện Tên câm thật sự rất gầy, thực ra vóc dáng cậu ta còn cao hơn cả Dung Khải, không chênh lệch mấy với Chu Thành, nhưng vì tay chân gầy như que diêm, nên mới làm mọi người nảy sinh lỗi giác rằng cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Da Tên câm rất đen, không biết là đen trời sinh hay do phơi nắng nhiều, mặt mũi cũng không có gì xuất sắc, chỉ trừ đôi mắt. Đôi mắt ấy hiện đang nhìn tôi, cực kỳ sáng, nếu trên đời này chỉ có duy nhất hai viên kim cương màu đen, thì tôi thật sự cực kỳ may mắn, bởi vì giờ phút này tôi đang được chiêm ngưỡng chúng. Nhưng dù là vậy, tôi vẫn không thể tiếp tục chăm chú nhìn, bởi vì ẩn sâu dưới ánh sáng rực rỡ ấy chính là bóng tối khôn cùng, tựa như hồ sâu không đáy, chỉ cần nhìn lâu một chút, cả linh hồn bạn sẽ bị hút vào trong đó. “Này, người khác nói chuyện với mình thì ít nhất cũng phải trả lời một câu chứ.” Tôi thừa nhận mình hơi mất tự nhiên dưới ánh nhìn của cậu ta, nên mới buộc phải lên tiếng. Tên câm hơi hạ mắt, đôi môi hình như khẽ mấp máy, nhưng chưa đợi cậu ta nói chuyện, Dung Khải đã kêu lên —- “Phùng Nhất Lộ, đầu anh hỏng hay là tai anh hỏng vậy hả? Đã gọi nó là câm, anh hiểu câm nghĩa là gì không? Nghĩa là không thể nói chuyện, không nói chuyện được, không nói được!” Tôi chết sững ngay tại trận. Đầu tôi không hỏng, tai cũng không hỏng, tôi nghe thấy Dung Khải gọi cậu ta là Tên câm, nhưng tôi nghĩ đó chẳng qua chỉ là một biệt hiệu, có thể bởi vì cậu ta lạnh lùng quá, ít nói quá, cũng như những người bị gọi là mặt liệt, đâu phải họ có bệnh về cơ mặt, chỉ là họ lúc nào cũng nghiêm túc mà thôi. Có lẽ biểu cảm không thể tin của tôi trông rất buồn cười, chọc trúng dây thần kinh nào đó, Tên câm đột nhiên nhảy xuống từ bậu cửa sổ, lướt qua tôi, đi thẳng tới chỗ Dung Khải, Dung Khải hình như không ngờ trước được chuyện này, cứ ngớ ra bất động, sau đó liền bị người ta một tay nhấc lên, quăng vèo một phát, rồi lại “Rầm” một cái, văng về giường của mình. “Ôi cái đ*t, mày lên cơn gì đấy hả thằng câm?” Dung Khải đứng bật dậy, xoa xoa cái gáy bị đập vào tường, nhe răng trợn mắt. Tên câm không nhìn Dung Khải nữa, kéo lấy cái ghế cậu ta vừa ngồi, ngồi xuống, lật lại mặt sau một tờ giấy Dung Khải vừa dùng để tính toán, cánh tay phải không bị bọc thạch cao cầm lấy mẩu bút chì trên bàn, bắt đầu viết chữ. Tôi hoàn toàn không hiểu thế này là sao, đang buồn bực, đột nhiên Tên câm lại đứng dậy, tiến về hướng tôi. Căn phòng nhỏ xíu tổng cộng chỉ có ba chỗ trống, Tên câm đi vài bước đã tới trước mặt tôi, tôi cố ra vẻ ung dung nhướn mày, chờ xem cậu ta định làm gì, thậm chí tôi còn nghĩ nếu cậu ta chuẩn bị dùng lại chiêu vừa dùng với Dung Khải lên tôi, không biết tôi nên phối hợp văng ra xa hay là cứ vung tay đấm hạ cậu ta xuống. Nhưng chuyện Tên câm làm lại khiến tôi bất ngờ. Tôi ù ù cạc cạc nhìn trang giấy kém chất lượng mỏng dính đến thẩm thấu ánh sáng được hai ngón tay kẹp lấy và giơ tên, đó là giấy nháp* thông dụng để viết tài liệu trong nhà giam, kiểu dáng giống hệt mấy tờ báo tư tưởng Đảng hồi trước tôi hay nhìn thấy ở nhà bà nội, đường kẻ ô màu đỏ, bên dưới còn có ký hiệu của nhà tù. (Giấy nháp – loại giấy in sẵn từng hàng từng ô để viết bản thảo.) Mấy công thức toán học Dung Khải viết chi chít ở mặt trước bị ánh sáng rọi qua, in sang cả mặt sau, khó nhìn hết biết, nhưng tôi vẫn cố gắng tìm tòi tin tức mà Tên câm muốn truyền đạt. Hoa Điêu. Hai chữ nằm gọn trong hai ô vuông, dễ dàng nhận thấy người viết đã rất cố gắng để làm chúng nhìn thật nghiêm chỉnh, nhưng tiếc rằng hiệu quả không tốt lắm. “Hoa Điêu?” Tôi nửa thăm dò, nửa nghiền ngẫm đọc hai chữ này. Tên thật? Biệt danh? Hay là đang đùa tôi vậy? (Hoa Điêu là tên một loại rượu, nguồn gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm và là một trong những loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, hâm nóng lên có mùi rất thơm.) Không ngờ đối phương gật đầu, sau đó đưa cả giấy và bút cho tôi. Trao đổi với anh bạn này đúng là khó đoán, cũng may Phùng Nhất Lộ tôi khá sáng dạ, lập tức kê giấy lên tay, hạ bút viết xuống đại danh của tôi tại ba ô vuông tiếp theo. Viết xong, đưa cho Hoa Điêu, cậu ta im lặng đọc, bộ dáng rất nghiêm túc, điều này khiến tôi cảm giác khá thỏa mãn vì bản thân được tôn trọng. Sự tôn trọng, thật sự là của hiếm ở cái nơi quỷ quái này. Một lát sau đó, có vẻ Hoa Điêu đã nhớ kỹ, thuận tay thả tờ giấy lên bàn, sau đó liếc tôi một cái thật sâu xa, rồi xoay người trèo lên giường của mình. Cậu ta nằm giường trên của Dung Khải, giờ khoảng cách đã gần, Tiểu Phong Tử (nhóc khùng) lập tức giơ tay đập đập ván giường, “Thằng câm chết tiệt, dám bắt nạt tao, có giỏi thì đánh gãy tay người khác xem, ngon thì đừng tự mình bó bột nhé!” Hoa Điêu không để ý tới cậu ta, tiếp tục áp dụng nguyên tắc không nhìn. Nhưng ông đây nhịn không nổi, nguyên quán tôi ở Sơn Đông, từ trong xương tủy đã không chịu nổi chuyện bất bình. Bước vài bước sang, đặt mông ngồi trên giường Dung Khải, tôi duỗi tay tóm lấy cổ cậu ta, “Mày nói xem mày bỉ ổi hay là mày ngớ ngẩn hả? Người ta đã chẳng thèm phản ứng, mày còn lải nhải mãi làm gì?” Dung Khải bị tôi lắc đến thở không nổi, liến thoắng hô, “Anh Lộ anh Lộ em sai rồi! Em sai rồi được chưa!!” Tôi không nói gì, ranh con này không bao giờ chịu thiệt. Buông tay ra, tôi giận dữ vỗ vỗ đầu cu cậu, “Ranh con mày cầm tinh cá chạch à?!” Lươn lẹo phát khiếp. Dung Khải cười khì khì, dạt dào hứng thú nhìn tôi, “Aizz, Phùng Nhất Lộ, tôi vừa nhận ra anh rất thú vị.” Thấy chưa, vừa nãy mới anh Lộ, giờ đã thành Phùng Nhất Lộ. “Không phải tôi thú vị, mà là chỗ này quá ít người bình thường nên cậu mới thấy tôi thú vị.” “Kim Đại Phúc, anh nghe thấy không,” Dung Khải thình lình lớn tiếng gọi, “Phùng Nhất Lộ mắng tất cả bọn mình này.” Tôi thực sự bái phục cậu ta, “Cậu cứ thế châm ngòi ly gián ngay trước mặt tôi à?” Dung Khải nghiêng đầu, ngâm nga, “Đại cô nương xinh xinh ~~ Đại cô nương rong chơi ~ Đại cô nương vào ruộng đồng xanh tươi ~~” Tôi đột nhiên nảy sinh xúc động muốn đi cào tường, vô thức nhìn sang người anh em cũng bị điểm danh chỉ mặt, người nọ không e ngại trở mình, chỉ để lại cho tôi một tấm lưng rộng lớn. Âm thanh lập thể vẫn vẫn còn tiếp tục vờn quanh —- “Anh nhìn nhìn Đông ngắm ngắm Tây ~~ Sao không ngó ngàng gì đến anh hỡi nàng ~~” “Nàng ơi nàng nàng còn chi khúc mắc ~~ Cứ đến tìm anh một tấm lòng thành ~~” Ngũ tạng thiêu đốt, dựa vào vách tự lết về giường, giờ thì tôi đã biết tại sao Kim Đại Phúc chỉ mắng ngoài miệng mà không vung tay dạy dỗ Dung Khải. Bởi vì quá mệt, không đáng, nói theo một câu đang thịnh hành bây giờ: Nghiêm túc, tức là anh thua.