Thế gia danh môn 2
Chương 66 : chương 66
Vu Thu Nguyệt nghe vậy mừng thầm trong lòng: “Tin gì thế?”
Hồng Hạnh đi tới cạnh, ghé sát tai cô ta thì thầm: “Theo nô tỳ được biết, thời gian này mặc dù Hầu gia nghỉ lại chỗ phu nhân, nhưng trừ lần đầu tiên ra, những lần còn lại họ đều không làm gì cả.”
“Thật không?” Vu Thu Nguyệt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Hồng Hạnh nhìn bộ dạng vui mừng của Vu Thu Nguyệt, cười nói: “Tin tức tiếp theo sẽ còn khiến di nương vui hơn, tối qua khi nô tỳ bôi thuốc cho tiểu thư, thấy trên người tiểu thư có vết thâm do Hầu gia đánh thương, rất nặng. Nô tỳ cảm thấy Hầu gia nhận lời tới Thu Đường viện, có lẽ chỉ để mọi người nhìn mà thôi, để giữ thể diện cho Hầu phủ và cả chính Hầu gia nữa. Những lời hôm qua Hầu gia nói ở Thiên Thu đình có lẽ cũng là vì nguyên nhân này, nhưng trong lòng Hầu gia rất chán ghét phu nhân. Vì vậy, di nương không cần phải lo lắng, chỉ cần di nương sinh được trưởng tử cho Hầu phủ thì người chiến thắng nhất định sẽ là di nương!”
“Những gì ngươi nói đều là thật chứ?”
“Đương nhiên, di nương có thể tin tưởng vào Hồng Hạnh, nô tỳ là đại a hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân, không ai biết nhiều chuyện về phu nhân như nô tỳ cả!”
Vu Thu Nguyệt quay người đi, khóe miệng nhếch lên cười, ngay sau đó nụ cười càng lúc càng sâu, cuối cùng không kìm được, cô ta bật cười thành tiếng.
Tưởng Nhược Lan ơi là Tưởng Nhược Lan, thân là phụ nữ, ngươi thật sự quá đáng thương! Cô ta vô thức đưa tay sờ xuống bụng, nụ cười dần tắt lịm, ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng sắc.
Chỉ cần ta sinh được con trai, Tưởng Nhược Lan, tất cả những ấm ức, tủi nhục mà ngươi gây ra cho ta, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp bội!
Phía bên kia, trong Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam đọc sách y dưới sự giúp đỡ của Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết thấy nàng nằm sấp trên giường đọc có phần khó chịu, bèn nói: “Phu nhân, đợi vết thương khỏi rồi hãy đọc cũng không muộn mà. Phu nhân thế này không tốt cho mắt đâu.”
Tưởng Nhược Nam một tay chống cằm, một tay lật sách, nghe Ánh Tuyết nói bèn đáp: “Học cũng phải tạo thành thói quen, một khi tạo thành thói quen rồi thì phải kiên trì. Nếu mới gặp chút khó khăn đã muốn nghỉ ngơi, lần nữa thì cứ lần nữa mãi. Như thế sự lười biếng cũng trở thành một thói quen, cuối cùng, chẳng làm được việc gì cả!”
Ánh Tuyết vẻ mặt để lộ sự kính phục, cười đáp: “Phu nhân nói rất có lý, những đạo lý này nói dễ làm khó, phu nhân có thể kiên trì càng khiến Ánh Tuyết bội phần kính phục! Có điều học hành quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng, xin phu nhân hãy nghĩ cho đôi mắt của mình, nên nghỉ ngơi trước đã!”
“Nói có lý!” Tưởng Nhược Nam cười rồi gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn Ánh Tuyết nói: “Trong lúc nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện nhé!” Rồi nói tiếp: “Ngươi mang một chiếc ghế nhỏ tới ngồi cạnh ta, nếu không ta ngẩng đầu nhìn ngươi sẽ đau cổ mất!”
Ánh Tuyết mang một chiếc ghế tới ngồi xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam nhìn Ánh Tuyết ngồi trước mặt mình, thấy Ánh Tuyết để kiểu tóc của các phu nhân, trên đầu cài trâm vàng, cổ tay đeo vòng ngọc, y phục Ánh Tuyết mặc cũng khá đẹp, sắc mặt trắng hồng, khí sắc rất tốt, bèn cười nói: “Xem ra Trương quản sự đối với ngươi rất tốt!”
Ánh Tuyết cúi đầu, ngượng ngùng mỉm cười, mặt đỏ hồng, nhìn càng rạng rỡ xinh đẹp, “Văn Viễn đối với nô tỳ rất tốt, cũng rất quan tâm tới nô tỳ!”
Tưởng Nhược Nam cười cười, giơ tay ra nắm tay Ánh Tuyết, “Cũng coi như trong cái rủi có cái may.”
Ánh Tuyết nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Phu nhân biết cả rồi sao?”
Tưởng Nhược Nam cười khổ: “Vừa rồi ta chỉ là đoán mò thôi, nhưng giờ thì đã có thể khẳng định chắc chắn rồi!”
Tưởng Nhược Nam vốn đã không còn để bụng chuyện này nữa, nhưng những lời tối qua của Hồng Hạnh khiến nàng có cảm giác, suy nghĩ ấy của cô ta không phải đột nhiên xuất hiện, mà đã có dự định từ trước. Như vậy, nàng bỗng dưng liên tưởng tới chuyện trước đó đã xảy ra với Ánh Tuyết, suy nghĩ kĩ lại, từng lời từng câu mà Hồng Hạnh đã nói Ánh Tuyết, càng nghĩ càng thấy đáng nghi.
Hết lần này đến lần khác, nhìn thì như chẳng có gì liên quan, nhưng nghĩ kĩ thì tất cả đều rất trùng hợp, tại sao người đưa tin lại là một đứa trẻ có vấn đề về đầu óc? Tại sao Ánh Tuyết lại không tận tay trao túi thơm cho Trương quản sự? Kiểu tín vật đính ước này chẳng phải nên giao tận tay đối phương sao? Tại sao lại nhờ một người lạ chuyển giúp? Ánh Tuyết nói Hồng Hạnh lừa mình ra Hậu hoa viên, nhưng thời gian đó Hồng Hạnh lại có người làm chứng, còn Ánh Tuyết và Trương quản sự vừa khéo bị ba người Hồng Hạnh bắt gặp ở đó.
Bao nhiêu sự trùng hợp vừa khéo cùng xảy ra một lúc khiến người ta thấy lạ, chỉ trách nàng khi ấy không thật sự quan tâm tới chuyện của đám a hoàn, vì vậy nên mới không dụng tâm suy nghĩ đến chuyện này. Cũng may Trương quản sự đối tốt với Ánh Tuyết, nếu không, nàng thật có lỗi với nha đầu luôn quan tâm chăm sóc cho mình như nàng ấy.
Nhắc đến chuyện này, Ánh Tuyết cũng hơi ấm ức, cúi đầu lau nước mắt, “Khi ấy đến Trương quản sự trông như thế nào nô tỳ cũng chưa từng biết, thế mà lại bị Hồng Hạnh vu khống là lén lút gặp gỡ với chàng. Nếu không phải nhờ phu nhân xin giúp, có lẽ nô tỳ đã bị đuổi đi rồi.
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy có lỗi: “Tại ta, khi ấy ta đã không điều tra kĩ chuyện này!”
Ánh Tuyết lắc đầu: “Nô tỳ không trách phu nhân, mưu kế của Hồng Hạnh rất kín kẽ, mỗi chi tiết đều được sắp xếp chặt chẽ, nô tỳ hoàn toàn ở vào thế bị động, không có khả năng phản kháng, cuối cùng cũng đành phải thừa nhận chuyện này. Nô tỳ là đương sự mà còn như thế, phu nhân là người ngoài cuộc càng không thể biết rõ nội tình. Chỉ có điều sao phu nhân lại biết?”
Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, thấy vẫn không nên kể chuyện tối qua Hồng Hạnh tới cầu xin nàng ra. Chuyện này quan trọng, hơn nữa lại là chuyện của Hồng Hạnh, nàng cảm thấy không nên công bố rộng rãi cho mọi người biết thì hơn.
“Gần đây, thỉnh thoảng nghĩ lại chuyện này, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, vì vậy ta đã gọi Tiểu Thanh và Tiểu Hoàn tới hỏi một lần. Khi ấy mới biết, mặc dù cả tối hôm đó Hồng Hạnh đều ở cùng họ, nhưng trong thời gian đó có đi vệ sinh một lần, chút thời gian ấy cũng đủ để làm rất nhiều việc, bao gồm cả việc lừa ngươi ra ngoài, vì vậy ta mới bắt đầu sinh nghi, không ngờ lại đúng như vậy!” Tưởng Nhược Nam thở dài, trước kia Hồng Hạnh mặc dù rất tùy tiện nhưng vẫn trung thành với nàng, nhưng giờ cô ta đã làm ra những chuyện như thế này, sau này nàng không còn dám tin cô ta nữa.
Ánh Tuyết nghĩ ngợi, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân, trước kia Ánh Tuyết sợ phu nhân không tin mình nên vẫn không dám nói gì, nhưng giờ phu nhân đã biết được chân tướng, có những chuyện Ánh Tuyết không nên giấu phu nhân nữa.”
Tưởng Nhược Nam thấy Ánh Tuyết thận trọng như vậy thì kỳ lạ hỏi: “Chuyện gì?”
“Hồng Hạnh… Hồng Hạnh có ý đồ với Hầu gia, trước kia cô ta làm như thế chính là vì muốn vị trí đại a hoàn của nô tỳ, dùng cách đó để tiếp cận Hầu gia. Trước đó cô ta đã năm lần bảy lượt ngầm móc máy nô tỳ, nói nô tỳ lòng lang dạ sói, thực ra người lòng lang dạ sói chính là cô ta!”
“Thì ra chuyện này ngươi cũng biết.” Tưởng Nhược Nam cười cười.
“Phu nhân đã biết rồi sao?” Ánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, chắc chắn phu nhân không có ý tặng Hồng Hạnh cho Hầu gia, nếu không trước đó người đã không gả Hồng Hạnh cho Trương quản sự. Nhưng nếu phu nhân đã biết được dã tâm của Hồng Hạnh, sao còn giữ Hồng Hạnh bên mình? Theo như Ánh Tuyết biết, một khi chủ nhân hay được chuyện này, hoặc sẽ lặng lẽ xử lý a hoàn có dã tâm, hoặc sẽ tùy tiện tìm một lý do nào đó để đuổi a hoàn ấy đi, tuyệt đối không có lý do nào đó để đuổi a hoàn ấy đi, tuyệt đối không có lý do gì mà giữ Hồng Hạnh lại bên mình.
“Hồng Hạnh thách Hầu gia cũng không có gì là sai… Chỉ là vì tư tâm của mình mà cô ta lại tìm cách ám hại người khác, đấy là điều ta không thể chấp nhận được.” Nói rồi, Tưởng Nhược Nam nhìn Ánh Tuyết, cười: “Cũng may, giờ cuộc sống của ngươi rất tốt, Trương quản sự có biết sự thật không?”
“Chàng vốn cũng nghi ngờ, sau có hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng nói thật. Chàng thấy nô tỳ được gả cho mình trong tình huống bất đắc dĩ như thế, thấy nô tỳ phải chịu ấm ức nên càng thương nô tỳ hơn.”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Quả nhiên ta đã không nhìn nhầm người, con người Trương quản sự thật sự rất tốt.”
Ánh Tuyết cười, nói tiếp: “Giờ nô tỳ lại thấy phải cảm ơn Hồng Hạnh, nếu không nhờ có cô ta, nô tỳ cũng không được gả cho Văn Viễn, nô tỳ không cầu đại phúc đại quý, nô tỳ chỉ cần một người đàn ông thành tâm với mình. Giờ nô tỳ rất thỏa mãn.”
Tưởng Nhược Nam nắm tay Ánh Tuyết: “Thật hiếm có người nào được thông minh như ngươi.” Biết trân trọng cuộc sống hiện tại, biết thế nào là đủ, không phải ai cũng làm được điều đó. Nàng nói tiếp: “Ngươi lui ra trước đi, chuyện này ta phải suy nghĩ kĩ đã.” Nên xử lý Hồng Hạnh thế nào, phải cân nhắc chu toàn.
Ánh Tuyết nghe lời lui ra, khi đi tới cửa, đột nhiên quay người lại nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, có chuyện này nô tỳ vẫn luôn cảm thấy lạ, Hồng Hạnh không phải là kiểu phụ nữ thông minh, làm sao có thể nghĩ ra được âm mưu kín kẽ như vậy chứ?”
“Ngươi nghi ngờ có kẻ đứng sau Hồng Hạnh?”
Ánh Tuyết gật đầu đáp: “Nô tỳ nghi ngờ như thế, vì vậy thời gian này nô tỳ vẫn luôn để ý đến Hồng Hạnh.”
Tưởng Nhược Nam hỏi: “Có phát hiện được gì không?”
Ánh Tuyết lắc đầu: “Không phát hiện được gì, nô tỳ chỉ ở đây vào ban ngày nên không đủ thời gian.”
“Ta biết rồi.” Tưởng Nhược Nam đáp.
Ánh Tuyết ra khỏi phòng.
Buổi chiều, khi Tưởng Nhược Nam đang nằm sấp trên giường, đột nhiên nghe có người hỏi: “Phu nhân, phu nhân thấy đỡ hơn chưa?”
Tưởng Nhược Nam nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy là Phương ma ma bèn cười, đáp: “Hôm nay đã khá hơn hôm qua nhiều rồi.” Thấy trên tay bà cầm một chiếc bát sứ đậy nắp, liền hỏi: “Đó là cái gì?”
Phương ma ma cười đi tới, ngồi xuống bên giường Tưởng Nhược Nam, đặt chiếc bát trong tay xuống ghế bên cạnh, mở nắp ra, “Phu nhân nhìn xem!”
Tưởng Nhược Nam thò đầu ra nhìn một cái, tháy hai quả trứng gà, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút: “Trứng gà?
Phương ma ma vừa kéo tấm chăn mỏng màu đỏ của nàng ra, vừa cười nói: “Phu nhân quên rồi sao, trước kia phu nhân thường ra ngoài đánh nhau bị thương, ma ma đều trị thương cho phu nhân như thế này. Phu nhân còn nói, phương pháp của ma ma còn tốt hơn bất kỳ loại dầu bôi nào!”
Bà kéo quần Tưởng Nhược Nam xuống, nhìn vết thương trên mông nàng, mắt hoe đỏ, “Phu nhân, giờ phu nhân đã xuất giá rồi, cũng phải biết cách chăm sóc bản thân, sao lại để mình bị ngã thành ra thế này? Nếu để lại sẹo thì làm thế nào?”
Tưởng Nhược Nam nghe giọng bà nghẹn ngào, quay đầu lại thấy vẻ mặt và bộ dạng đau lòng của bà, biết bà thật sự quan tâm tới Nhược Lan, trong lòng cũng cảm động, vội vàng an ủi: “Không sao, ma ma, cũng không nghiêm trọng lắm, vài ngày nữa là khỏi thôi. Ma ma mau trị thương cho ta đi!”
Phương ma ma nhớ ra mục đích mình đến đây, vội vàng lau khô nước mắt, lấy trứng gà ra rồi nhẹ nhàng lăn qua lăn lại trên mông nàng, trứng nóng chạm vào da, khiến Tưởng Nhược Nam có chút đau, nhưng trong lòng lại thấy rất dễ chịu.
“Trứng gà nóng có thể lưu thông máu, ma ma mỗi ngày sẽ làm cho tiểu thư một lần, nhất định sẽ giúp tiểu thư nhanh khỏi.”
Tưởng Nhược Nam nằm sấp trên giường, khẽ đáp: “Phương ma ma, đa tạ ma ma vẫn luôn tốt với ta.” Mặc dù nàng biết bà tốt với Nhược Lan, nhưng giờ nàng lại đang được hưởng ân tình ấy.
Thấy tiểu thư do chính tay mình nuôi lớn nói những lời chân tình như thế, trong lòng Phương ma ma rất cảm động, bà cúi đầu, động tác tay trở nên dịu dàng hơn.
“Ma ma còn nhớ lúc tiểu thư mới sinh ra chỉ bằng con mèo nhỏ, khi phu nhân có mang tiểu thư không được khỏe lắm, sau khi sinh tiểu thư ra, người liền nằm liệt giường, mặc dù rất muốn đích thân nuôi dưỡng tiểu thư, nhưng lực bất tòng tâm. Khi ấy ma ma mới sinh Hồng Hạnh chưa bao lâu, còn chưa cai sữa, liền cho tiểu thư bú sữa của mình, tiểu thư nằm trong lòng ma ma, bé xíu, nhắm nghiền hai mắt ra sức mút sữa. Bộ dạng ấy của tiểu thư tới tận bây giờ ma ma vẫn còn nhớ, khi còn nhỏ tiểu thư trắng trẻo, mũm mĩm, rất đáng yêu.”
Nói đến đây, Phương ma ma như nhớ lại bộ dạng của Tưởng Nhược Lan hồi còn nhỏ, nụ cười trên mặt trở nên xa xăm và dịu dàng.
“Tiểu thư ngày một lớn, phu nhân đã mất, lão gia thường xuyên xuất chinh ngoài biên ải, tiểu thư rất cô đơn, ngày nào cũng ở bên cạnh ma ma, túm gấu áo ma ma. Còn nhớ khi tiểu thư bắt đầu học nói, tiểu thư đã gọi ma ma là mẹ, ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể đổi cách gọi cho tiểu thư. Nhưng khi ấy, ta thật sự rất vui, bởi vì trong lòng ta, tiểu thư giống như con đẻ của mình vậy.”
Tưởng Nhược Nam nằm sấp trên giường, lẳng lặng nghe bà kể chuyện, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác u buồn. Mặc dù Nhược Lan cũng giống nàng không có cha mẹ người thân, nhưng Nhược Lan hạnh phúc hơn nàng, bởi vì ít ra nàng ta còn biết cha mẹ mình là ai, bên cạnh nàng ta còn có rất nhiều người yêu thương nàng ta thật lòng. Không giống như nàng, đến cha mẹ là ai còn không biết, cũng chưa từng có ai tốt với nàng như Phương ma ma.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
4 chương
29 chương
6 chương
82 chương