Thế gia danh môn 2
Chương 180 : chương 180
Cận Yên Nhiên rất giận, đúng là định trèo lên đầu lên cổ người khác mà. Nhưng ngoài mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nàng giơ tay áp vào má Vương gia, rồi trượt xuống ngực hắn, dấm dẳng nói: “Vương gia còn không mau đi đi, bệnh của Liễu thị thiếp ngày nào cũng phát, e là phải tìm đại phu giỏi tới khám cho nàng ấy.”
Ninh Vương bị Cận Yên Nhiên nói trúng tim đen, a hoàn của Liễu di nương vẫn đứng ngoài tiếp tục gọi, Ninh Vương nổi cáu, nghiến răng đứng phắt lên, xông ra ngoài cửa. Cận Yên Nhiên cũng đứng dậy ra cửa sổ nhìn, thấy Ninh Vương tung chân đá ngã a hoàn, chỉ vào cô ta mà quát: “Báo với di nương nhà ngươi, nếu nàng ta bệnh nặng thì chi bằng tới biệt việt nghỉ ngơi, khỏe rồi hẵng quay về.”
Liễu thị thiếp vừa vào phủ đã đắc sủng, cho tới nay, mọi thứ nàng ta chỉ cần muốn là sẽ được đáp ứng. Đây là lần đầu tiên a hoàn của nàng ta thấy Ninh Vương ăn nói hà khắc với nàng ta như vậy, lập tức sợ tới mức nước mắt ròng ròng, loạng choạng chạy về.
Ninh Vương quay người đi vào phòng, thấy Cận Yên Nhiên đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, nhìn uể oải mà quyến rũ. Ninh Vương thấy xương cốt mình tê dại, hắn đi tới, đè Cận Yên Nhiên xuống rồi nhanh chóng lột sạch y phục trên người cả hai.
Ban đầu Cận Yên Nhiên còn có chút xấu hổ, không dám cử động, nhưng nghĩ đến tương lại, nàng ta bất giác nhớ lại những lời Thanh nương bảo.
Vài động tác thật sự quá bạo dạn, nàng ta không dám thử, chỉ dám thực hành những thứ đơn giản.
Trong lúc tay Ninh Vương “nhào nặn” khắp người Cận Yên Nhiên, tay Yên Nhiên cũng lướt qua khuôn mặt hắn, vuốt ve ngực hắn, lưng hắn, hai mắt nhắm hờ, môi hé mở, phát ra những tiếng rên nhè nhẹ. Những điều này trước kia có đánh chết Cận Yên Nhiên cũng không dám làm, nàng ta chỉ nhắm chặt hai mắt nằm dưới hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cho dù cơ thể có phản ứng cũng ngượng ngùng không dám bật ra tiếng.
Phản ứng của nàng rõ ràng khiến Ninh Vương thêm hưng phấn, trong lúc cảm xúc lên tới cao trào, khi tiến vào cơ thể nàng, động tác mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Cận Yên Nhiên làm theo những lời Thanh nương nói, giơ cao hai chân kẹp chặt eo hắn, vòng tay ôm ghì cổ hắn, thỉnh thoảng còn di chuyển phối hợp với hắn, ghé sát bên Ninh Vương, vươn chiếc lưỡi nhỏ nghịch ngợm gọi, “Văn Tuấn…”
Hắn thơm lên môi nàng, ánh mắt yêu chiều: “Thì ra nàng thú vị như thế…”
Cận Yên Nhiên vặn vặn người, mặt đỏ bừng.
Thời gian sau đó, Ninh Vương ăn ngon quen miệng, tối nào cũng nghỉ ở viện tử của Cận Yên Nhiên. Dần dần, Yên Nhiên cũng bạo gan hơn, áp dụng hết những chiêu mà Thanh nương dạy với Vương gia. Trong phủ nhiều thê thiếp như thế, nhưng không ai khiến hắn có cảm giác khác lạ được như Cận Yên Nhiên, điều này khiến hắn càng thêm sủng ái nàng ta hơn.
Hắn cũng từng thấy lạ, sao Cận Yên Nhiên lại đột nhiên biết nhiều chuyện như thế. Cận Yên Nhiên nằm trên người hắn, nũng nịu đáp: “Người ta vì muốn chàng vui nên mới tìm người có kinh nghiệm tới dạy. Sao, chàng không thích ư?” Nói xong, cúi đầu, cắn nhẹ vào đầu ngực hắn một cái.
Hắn hít một hơi thật sâu, nâng mặt nàng lên, sau đó lật người đè nàng xuống dưới: “Thích, nàng vì ta như thế, sao ta có thể không thích?” Nói xong cúi xuống hôn môi nàng, Cận Yên Nhiên vươn chiếc lưỡi nhỏ ra quấn lấy lưỡi hắn.
Sau khi giành lại được sự sủng ái của Ninh Vương, Cận Yên Nhiên bắt đầu từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Một hôm trước lúc hoan lạc, Cận Yên Nhiên nằm trong lòng hắn ai oán: “Hôm qua thiếp muốn ăn tổ yến, nhưng nhà bếp nói không còn nữa, vậy mà buổi tối lại thấy trắc phi Tĩnh Nhàn có cháo tổ yến. Giờ từ trên xuống dưới khắp Vương phủ trong mắt chỉ có trắc phi Tĩnh Nhàn, không có thiếp nữa rồi…” Nói xong, nàng quay người, xoay lưng về phía Ninh Vương.
Ninh Vương đang lúc tâm trạng vui vẻ, đâu chịu bỏ cuộc, bèn ôm chặt nàng không rời. Cận Yên Nhiên quay người lại ôm hắn, áp sát bộ ngực đầy của mình vào hắn, mắt long lanh nước nhìn hắn: “Vương gia, giờ địa vị của Yên Nhiên trong Vương phủ rất mờ nhạt, Vương gia không nhìn thấy sao?”
Không biết tại sao, trước kia mỗi lần nhìn thấy nước mắt của nàng là chán ghét, nay nhìn thấy nàng khóc lại đau lòng, Ninh Vương ôm chặt nàng đáp: “Chuyện này do ta sai, thê thiếp phải có sự khác biệt, giờ không phân biệt chủ thứ thật không nên. Ngày mai ta sẽ bảo Tĩnh Nhàn giao lại quyền quản gia cho nàng, được không?”
Cận Yên Nhiên vừa khóc vừa cười, hôn vào môi hắn một cái; “Đa tạ Vương gia.” Đêm đó lại là một đêm xuân tình tràn ngập, khiến Ninh Vương muốn dừng cũng không thể được.
“Công chúa không thấy sắc mặt của trắc phi Tĩnh Nhàn khi giao sổ sách cho ta đâu, thật đúng là vô cùng sảng khoái. Nín nhịn lâu như thế, giờ coi như ta đã có thể ngẩng đầu lên.” Cận Yên Nhiên nói với Tưởng Nhược Nam, đầu mày cuối mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, đột nhiên cảm thấy Cận Yên Nhiên hiện nay hơi khác so với trước kia. Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì nàng không nói được.
“Sau khi nắm lại quyền hành thì muội phải hết sức thận trọng. Vương phủ nhiều việc, cố gắng đừng để xảy ra sai sót. Có gì không biết, hãy thỉnh giáo Thái phu nhân.
Cận Yên Nhiên trầm mặc, lạnh lùng: “Khó khăn lắm mới giành lại được quyền hành, lần này, bất cứ ai cũng đừng hòng giật nó khỏi tay muội, không ai có thể đẩy muội vào hoàn cảnh thê thảm như trước nữa.”
Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta, im lặng không nói.
Không lâu sau, nữ đệ tử do các châu cử đến đã tới kinh thành, Tưởng Nhược Nam sắp xếp nơi ăn chốn ở cho họ xong, bắt đầu công việc đào tạo.
Qua một thời gian tiếp xúc và kiểm nghiệm ngầm, những nữ đệ tử này quả nhiên đều là những cô gái tâm địa lương thiện, điều này khiến nàng vô cùng cảm kích Cận Thiệu Khang.
Rất nhanh, ngày sinh nhật của bọn trẻ cũng sắp đến. Tối nay, sau khi bọn trẻ về, Tưởng Nhược Nam ôm chúng vào lòng, hỏi: “Lần này sinh nhật, hai con muốn quà gì?” Từ khi bọn trẻ hiểu chuyện, nàng thường hỏi chúng như vậy.
Hai đứa trẻ quay sang nhìn nhau một cái, sau đó Khánh Nhi lên tiếng: “Chúng con muốn cùng cha mẹ đi chơi.”
Tưởng Nhược Nam ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu: “Không được, mẹ mua rối gỗ cho các con được không?”
Hai đứa trẻ cúi đầu, trông rất khổ sở, Bác Nhi rầu rầu nói: “Tại sao lại không được, những đứa trẻ khác đều đi chơi cùng cha mẹ? Trước kia bọn con không có cha, giờ chúng con có cha rồi, tại sao vẫn không được?”
Cái miệng nhỏ của Khánh Nhi trề ra, nước mắt lăn dài.
Tưởng Nhược Nam hơi cuống, không biết phải giải thích thế nào, có thể nói với chúng rằng cha mẹ chúng đã ly hôn rồi, không thể đi cùng nhau ư? Chúng có hiểu không?
Tưởng Nhược Nam mất một lúc, khó khăn lắm mới dỗ được chúng đi ngủ.
Tử San nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say, nói với Tưởng Nhược Nam: “Hiếm khi thấy chúng khóc, chắc chắn là chúng rất đau lòng.”
Tưởng Nhược Nam nhìn vệt nước mắt trên mặt bọn trẻ, tâm trạng nặng nề.
Từ xưa tới nay, nàng luôn cho rằng mình sẽ không để bọn trẻ phải chịu tổn thương. Nàng cũng đã cố gắng để làm được như thế, vì vậy mới không hề do dự để chúng gần gũi Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân, để chúng không cảm thấy thiếu thốn về mặt tình cảm. Nhưng xem ra, mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.
Có lẽ khi lớn hơn bọn trẻ sẽ hiểu.
Ngày hôm sau, khi Tưởng Nhược Nam đưa bọn trẻ tới Hầu phủ, hai đứa vẫn buồn bã không vui. Tưởng Nhược Nam không tiện nói nhiều, nàng làm sao còn có thể cùng Cận Thiệu Khang đưa bọn trẻ đi dạo phố thăm chợ?
Chắc buổi tối nàng sẽ thương lượng lại với chúng.
Nhưng Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp nói chuyện với bọn trẻ thì buổi tối, khi Cận Thiệu Khang đưa chúng về, hắn đứng ngoài cửa nói với Tử San rằng muốn gặp mặt Tưởng Nhược Nam, bảo có chuyện muốn bàn với nàng.
Tử San chuyển lời lại cho Tưởng Nhược Nam, Tưởng Nhược Nam thầm nghĩ, hắn vội vàng muốn gặp nàng có lẽ cũng vì ngày sinh nhật của bọn trẻ.
Nàng đang phiền não vì chuyện này, bàn bạc với hắn một chút cũng tốt, nên bảo Tử San đưa hắn vào phòng khách.
Tưởng Nhược Nam thay xong y phục đi ra, thấy Cận Thiệu Khang đang đứng quan sát bài trí trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động, Cận Thiệu Khang quay đầu lại cúi người hành lễ, sau đó cười nói: “Trước kia nghe Yên Nhiên kể phủ Công chúa rất tinh tế thanh cao, quả nhiên không sai chút nào.”
Tưởng Nhược Nam đưa tay ra mời, “Hầu gia mời ngồi.” Còn mình ngồi vào vị trí dành cho chủ.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, một thời gian không gặp, hắn đã khá hơn rất nhiều. Tưởng Nhược Nam mỉm cười, nói rất thật lòng: “Sức khỏe của Hầu gia đã hoàn toàn hồi phục, thật đáng mừng.”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh mắt đăm đắm: “Nhờ có Công chúa, những gì mà Công chúa đã làm cho tại hạ, tại hạ sẽ không bao giờ quên.”
Tưởng Nhược Nam cụp mắt, một lúc sau, mới nhìn hắn nói: “Hầu gia tìm ta không biết là có chuyện gì?”
Cận Thiệu Khang thấy nàng khéo léo chuyển đề tài cũng không giận, đáp lời: “Gia mẫu nói, cả ngày hôm nay bọn trẻ không vui, hỏi chúng, chúng liền khóc, sau hỏi kĩ mới biết, thì ra bọn chúng muốn cùng chúng ta đi chơi vào ngày sinh nhật.” Nói đến đây, Cận Thiệu Khang dừng lại, nhìn nàng thăm dò.
Tưởng Nhược Nam đáp: “Việc này ta biết, tối qua bọn trẻ đã nói với ta, nhưng Hầu gia, ngài cũng biết đấy, tình hình hiện nay, chúng ta sao có thể cùng nhau xuất hiện giữa bàn dân thiên hạ? Làm vậy sẽ khiến người ta bàn tán xì xào, không có lợi cho bọn trẻ.”
Cận Thiệu Khang cũng bối rối, “Tại hạ cũng biết thế. Nhưng bọn trẻ còn nhỏ, việc này không thể nói rõ cho chúng hiểu được. Chúng chỉ thấy những đứa trẻ khác vào ngày sinh nhật được cùng cha mẹ vui vẻ đi chơi, nên cho rằng mình cũng có thể làm thế. Nếu không có lý do chính đáng để từ chối, chỉ e chúng sẽ rất buồn, cho rằng chúng ta không thương chúng.” Nói đến đây, hắn thở dài.
Những lời này của Cận Thiệu Khang nói đúng chỗ đau của Tưởng Nhược Nam, chẳng phải nàng cũng đang lo lắng như thế ư?
“Ta biết, ta cũng không muốn chúng thất vọng, nhưng ta lại không nghĩ ra cách nào thỏa đáng hơn.” Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Cận Thiệu Khang. “Không biết Hầu gia có cách gì?”
Cận Thiệu Khang cầm ly trà trên bàn lên, nhấc nắp chén nhấp một ngụm, thoáng chau mày, giống như đang suy nghĩ. Một lúc sau, hắn đặt ly trà xuống, ngẩng đầu, nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Công chúa, tại hạ nghĩ đến một cách, nhưng trước khi nói, tại hạ muốn hỏi Công chúa một việc.”
Tưởng Nhược Nam vội đáp: “Mời Hầu gia cứ nói.”
Cận Thiệu Khang ngồi thẳng người dậy, nhìn nàng, ánh mắt sâu hút: “Công chúa, người không muốn cùng ta đưa bọn trẻ đi chơi, thật sự là vì sợ người đời bàn tán ư?”
Tưởng Nhược Nam không ngờ Cận Thiệu Khang lại hỏi thẳng như thế, nàng bất giác cúi đầu trước ánh mắt của hắn: “Đương nhiên là không muốn người đời bàn tán. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, đạo lý này ta nghĩ Hầu gia còn rõ hơn ta.”
Mặt khác, nàng cũng không muốn quá gần gũi Cận Thiệu Khang, mỗi lần tiếp cận hắn, nàng luôn lo lắng thấp thỏm, thỉnh thoảng nàng còn không khống chế được cảm xúc ấy, nàng không thích cảm giác ấy.
Đương nhiên, nàng không thể nói với hắn chuyện đó.
Cận Thiệu Khang cười cười, niềm vui thoáng hiện trong ánh mắt: “Nếu đúng là thế, thì tại hạ có một cách, vừa khiến cho bọn trẻ vui, lại không gây thị phi.”
“Có cách ấy sao?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cận Thiệu Khang khẽ nhướng một bên mày lên, cười rất tươi.
Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của bọn trẻ.
Sáng sớm tinh mơ, bọn trẻ ngủ dậy, trò chuyện rôm rả, hưng phấn lạ thường, Tưởng Nhược Nam và Tử San vội thay y phục cho chúng. Dù giờ đã có rất nhiều người hầu hạ, nhưng chỉ cần có thời gian, Tưởng Nhược Nam vẫn thích tự làm hơn.
Tử San vừa mặc chiếc áo mới màu xanh thêu hình hổ cho Khánh Nhi, vừa nói với Tưởng Nhược Nam: “Cách của Hầu gia thật hay, xem bọn trẻ vui chưa này.”
Tưởng Nhược Nam cũng mặc một chiếc áo giống hệt như thế cho Bác Nhi, nghe Tử San nói thế thì bĩu môi, cách này nghe thì hay, nhưng sao nàng cứ thấy kỳ kỳ.
Thay y phục xong, ăn sáng, a hoàn tới thông báo: “Xe ngựa đã đợi ngoài cửa rồi.”
Tưởng Nhược Nam cùng Tử San đưa bọn trẻ ra, thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ bên ngoài.
Rèm ở cửa sổ xe ngựa được người nào đó ngồi bên trong vén lên một góc, để lộ khuôn mặt anh tuấn của Cận Thiệu Khang. “Còn không mau lên xe.” Hắn nhìn họ cười, gọi.
Tử San cười hi hi đỡ bọn trẻ lên xe, Tưởng Nhược Nam nhìn chiếc xe ngựa mà do dự, Cận Thiệu Khang lại vén rèm lên giục: “Mau lên, xe dừng lâu quá sẽ khiến người khác chú ý.”
Bọn trẻ cũng í ới gọi: “Mẹ, mau lên xe đi.”
Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang qua cửa sổ xe ngựa một cái, Cận Thiệu Khang cũng nhìn nàng cười, lúm đồng tiền lấp ló.
Tưởng Nhược Nam mím môi rồi lên xe, vào trong khoang ngồi.
Nội thất trong khoang xe rõ ràng đã được sửa sang lại, chiếc ghế đã được gỡ bỏ, sàn xe trải một lớp đệm lông cừu dày, bên trên trải thảm, ở giữa bày mấy chiếc bàn nhỏ, trên bàn có bình trà và vài chiếc đĩa với những món điểm tâm ngon miệng. Quanh thành xe được ốp đệm dày. Trong góc xe có bày đĩa gỗ nhỏ, trong đĩa gỗ đặt một miếng băng lớn.
Khi miếng băng đó tan ra, khí lạnh sẽ xua tan sự nóng nực trong xe, nên dù có tới bốn người cũng không cảm thấy bức bối.
Cận Thiệu Khang thấy nàng quan sát xe ngựa, bèn giải thích: “Vì đường hơi gập ghềnh, ta sợ bọn trẻ ngã nên mấy hôm vừa rồi gọi người tới thay đổi nội thất trong xe, cho dù đi đường có rung lắc cũng không làm bọn trẻ bị thương, nàng thấy thế nào?”
Tưởng Nhược Nam nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, “ừm” một tiếng, “Cũng không tệ, chàng thật chu đáo.”
Nụ cười trên môi Cận Thiệu Khang nở rộng hơn, ánh mắt sáng rực, lúm đồng tiền sâu hút, “Nàng hài lòng là được, hãy ngồi vững, lát nữa khi xe ngựa chuyển bánh, vị trí của nàng là dễ ngã lắm đấy.” Nói xong, hắn chỉ vào vị trí cạnh mình, “Ngồi ở đây, chỗ này thoáng hơn.”
Xe ngựa lớn như thế mà một mình Cận Thiệu Khang đã chiếm một phần ba, mỗi đứa trẻ ngồi một bên gần cửa sổ, chỉ còn chỗ cạnh hắn là có thể ngồi được.
Tưởng Nhược Nam nhìn chỗ ngồi cạnh hắn, quay đầu nói với bọn trẻ: “Các con, các con sang ngồi cạnh cha, được không?”
Vị trí bọn trẻ ngồi vừa hay có thể treo được rối gỗ, chúng đang chơi vui vẻ nên đều lắc lắc đầu, không đồng ý dịch chuyển. Phu xe đứng ngoài giục: “Có thể khởi hành được chưa ạ?”
Tưởng Nhược Nam bất lực, đành ngồi xuống bên cạnh Cận Thiệu Khang, nàng dựa vào thành xe, cố gắng duy trì khoảng cách với hắn. Sắc mặt Cận Thiệu Khang rất tự nhiên, cứ như không nhận ra sự bối rối của nàng.
Tưởng Nhược Nam thấy Tử San không lên, nàng vén rèm cửa sổ, thấy nàng ta đang ngồi bên ngoài, bèn nói: “Tử San, sao muội còn không lên xe?”
Tử San quay đầu lại, cười đáp: “Muội vào thêm thì chật quá, bọn trẻ sẽ khó chịu. Ngồi đây cũng tốt, muội có thể hóng gió, rất mát.”
Tưởng Nhược Nam biết Tử San nói đúng, đành thả rèm cửa xuống.
Bên ngoài, phu xe quất roi, xe ngựa chầm chậm lăn bánh.
Bọn trẻ ngồi trong xe bắt đầu chí chóe khi chơi rối gỗ, Tưởng Nhược Nam tập trung vào chúng, cố gắng phớt lờ sự tồn tại của người bên cạnh. Vì cố tỏ ra vẻ nên cơ thể nàng cứng nhắc, không được tự nhiên.
Bên cạnh vọng sang tiếng cười khẽ của hắn, Tưởng Nhược Nam hơi bực, quay đầu qua, trừng mắt lườm hắn một cái.
Hắn dựa vào thành xe, đầu khẽ ngẩng lên, chân co chân duỗi, nhìn lười biếng nhưng thoải mái. Hôm nay, hắn mặc trường bào màu xanh đá thêu chỉ vàng, trông hoa lệ mà cao quý. Làn gió nhẹ thổi bay rèm cửa, ánh nắng hắt vào khiến khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, khi thì như thái dương rực rỡ, khi lại như đại dương trầm tĩnh, sự giao thoa áy khiến Tưởng Nhược Nam gần như bị mê hoặc.
“Tại sao Công chúa lại căng thẳng như thế?” Ánh nắng lại hắt vào, hai mắt hắn sáng rực như bảo thạch.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng quay đầu đi: “Hầu gia thật buồn cười, bổn công chúa căng thẳng khi nào chứ.”
Bên tại lại vang lên tiếng cười của hắn, rát nhẹ, khiến tai nàng thấy buồn buồn tê tê, Tưởng Nhược Nam thầm nghiến chặt răng.
“Công chúa, lát nữa chúng ta ra ngoại thành, tại hạ biết có một nơi cảnh đẹp vô cùng, hơn nữa bình thường ít người qua lại, như thế bọn trẻ vừa có thể chơi đùa vui vẻ, lại không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.” Hắn thấy nàng có phần không tự nhiên nên vội vàng chuyển đề tài.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
105 chương
52 chương
63 chương
8 chương