Thế Gia 2

Chương 94 : Chương 51.3

--> Nguyệt Hoàn chuyển đề tài, nói tới chuyện Cổ ma ma: "Di nương, Nhị tỷ tỷ nói Tam tỷ tỷ đuổi vú nuôi của mình ra ngoài, cho rằng Tam tỷ tỷ là người khắc nghiệt thiếu tình cảm. Di nương, chuyện có phải là vậy hay không?" Ở trong mắt Nguyệt Hoàn, Tô di nương là người vô cùng thông minh. Hơn nữa nàng ấy thật tình thương yêu nàng, cho nên nếu nàng có thắc mắc gì nàng đều hỏi Tô di nương. Sắc mặt Tô di nương có chút phức tạp, chẳng qua cuối cùng vẫn nói: "Cổ ma ma là một nô tài phản chủ, Tam cô nương chỉ đuổi bà ta ra khỏi Liên phủ, mặt khác còn đưa cho một số tiền lớn, đó đã là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi." Tuy rằng nàng bảo nữ nhi mình giả vờ ngốc nghếch, thế nhưng nàng không hy vọng nữ nhi bị phu nhân và Nhị cô nương ảnh hưởng, trở thành một người ngu dốt, không có năng lực tự mình phân tích. Nguyệt Hoàn kinh ngạc nói: "Phản chủ?" Thời gian nàng tới thế giới này tuy rằng ngắn, thế nhưng cũng biết phản chủ là có ý gì, hạ nhân phản chủ phải gánh chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Tô di nương nói cho Nguyệt Hoàn biết chuyện của Cổ ma ma. Tuy rằng không nhắc tới Mạc thị, thế nhưng thoáng chốc Nguyệt Hoàn đã hiểu được. Chính là sau khi nghe xong, trong lòng Nguyệt Hoàn lại càng không yên ổn. Đang yên lành làm sao Tam cô nương lại biết được vú nuôi mình vứt bỏ mình chứ! Nguyệt Hoàn không dám để mình nhớ lại rồi suy nghĩ tiếp , sợ là nếu còn nghĩ thêm nữa, nàng sẽ không nhịn được mà vọt tới Lan Khê hỏi Nguyệt Dao rằng có phải nàng ấy là người trùng sinh hay không. Nguyệt Doanh vẫn hầu hạ lão phu nhân, cũng không biểu hiện ra vẻ mặt mừng rỡ quá mức. Chỉ là từ bước đi giọng nói của nàng có thể nghe ra được, tâm tình nàng lúc này cực kỳ sung sướng. Người duy nhất bình tĩnh chính là Nguyệt Dao, với Nguyệt Dao mà nói, đây chỉ là hoàn thành một việc mà kiếp trước nàng chưa làm được, bù đắp khuyết điểm của kiếp trước. Những thứ khác, không có nữa. Nguyệt Dao quay về Lan Khê viện bắt đầu chỉ bảo Chính ca nhi nhận thức chữ. Ngày mai đã bắt đầu đi học, sẽ không có nhiều thời giờ như trước, ban ngày phải theo ma ma và tiên sinh học tập, buổi tối phải dạy bảo Đình Chính, nhất định sẽ rất bận bịu. Nguyệt Dao cảm giác thời gian không đủ dùng, lại càng lo lắng mình không chịu đựng nổi. Cho nên, nàng cực kỳ hy vọng có thể tiên sinh sẽ tới sớm hơn. Để Đình Chính đi theo tiên sinh học tập. Chính ca nhi thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của Nguyệt Dao nói: "Tỷ tỷ, có phải có chuyện gì làm tỷ lo lắng hay không?" Nhìn tỷ tỷ nhìn hắn chằm chằm, giống như hận không thể nhìn ra mấy cái động trên người mình, Đình Chính không nhịn được mà cười, chẳng lẽ có quan hệ gì với mình sao? Nguyệt Dao sờ đầu Chính ca nhi: ""Không có việc gì. Tỷ tỷ đang nghĩ đến chuyện ngày mai thôi! Đệ cố gắng học đi." Những thứ ngổn ngang kia đừng bảo là Chính ca nhi không hiểu, cho dù có hiểu, ngoại trừ tăng thêm phiền não cho Chính ca nhi thì hoàn toàn không có tác dụng gì khác Chính ca nhi ngoan ngoãn gật đầu. Luyện chữ xong, Nguyệt Dao cầm tay Chính ca nhi, thấy trên tay hắn có thật nhiều bọng máu to. Nguyệt Dao có chút đau lòng, bọng máu đều là do mấy ngày nay luyện chữ ma sát mà ra. Thế nhưng, muốn thành công đây lại là một bước chắc chắn không thể thiếu. Mười năm học hành gian khổ không phải là nói vài câu là được, năm đó tư chất phụ thân xuất chúng như vậy cũng chưa từng lười biếng dù chỉ khoảnh khắc. Tư chất Chính ca nhi kém xa người khác rất nhiều, lại càng là không thể lười biếng. Cho nên, nhất định phải tìm cho Đình Chính một tiên sinh tốt, dốc lòng dạy dỗ, bồi dưỡng Đình Chính thành tài. . . Haiz, nghĩ tới đây, Nguyệt Dao lại không nhịn được thở dài. Đình Chính đã học lâu như vậy, vẫn chưa học xong Bách Gia Tính. Đối mặt với tư chất của Đình Chính, Nguyệt Dao chỉ có thể thở dài! Nguyệt Dao đâm thủng mấy bọng máu cho Chính ca nhi, lại thoa thuốc mỡ lên, dỗ Đình Chính trở về phòng của mình ngủ. Nguyệt Dao ngồi trên băng ghế suy nghĩ chuyện tình. Đặng ma ma rửa mặt chải đầu cho Nguyệt Dao, không nhịn được nói: "Cô nương đừng làm mình quá mệt nhọc. Nếu không được thì đưa ca nhi tới học đường đi." Đặng ma ma không nói tới tộc học, tộc học có cái dạng gì nàng đều biết được. Đưa Chính ca nhi vào tộc học chẳng khác gì đưa đi phế, thế nhưng đi học đường thì vẫn có thể. Nguyệt Dao lắc đầu, học đường đương nhiên phải đi, nhưng không phải hiện tại. Chẳng qua Nguyệt Dao lại có chút khó hiểu: "Ma ma, sao lại đột nhiên mời nữ tiên sinh đến?" Nguyệt Dao luôn cảm thấy chuyện này lộ ra chút gì đó quái dị. Nếu tổ mẫu thật có ý nghĩ này, đã sớm mời đến. Mà không cần chờ tới bây giờ. Đặng ma ma cũng lắc đầu: "Cô nương, ta nghe ngóng, ma ma và tú nương là lão phu nhân mời, hai vị nữ tiên sinh là đại lão gia mời. Có thể đại lão gia suy nghĩ trong nhà có ba cô nương, phải mời nữ tiên sinh dạy dỗ thật tốt, bằng không lan truyền ra ngoài nét mặt Liên gia sẽ không dễ nhìn. Đặng ma ma trực tiếp gạt bỏ Nguyệt Dao ra. Hiện tại Nguyệt Dao còn chưa trừ hiếu không thể đi theo học. (trừ hiếu: tương đương với xả tang giữ hiếu.) Nguyệt Dao nghĩ tới Nguyệt Băng, lại nhớ tới ánh mắt phức tạp của tổ mẫu, kiềm chế sự khác thường trong lòng lại. Nàng có thể nói lòng dạ Mạc thị khó lường trước mặt Đặng ma ma, thế nhưng không thể nói vậy về Đại bá phụ. Những thứ này đều là hoài nghi của nàng, cũng không có căn cứ chính xác. Bởi vì cho đến bây giờ, Đại bá phụ cũng không có chỗ nào không thích hợp: ""Ma ma, ta cũng định đi theo Vân tiên sinh học tập thư pháp, lại cùng tú nương học tập thêu thùa, những cái khác sẽ không học." Sắc mặt Đặng ma ma hơi đổi. Ban đầu định nói vài câu khuyên bảo, lại thấy vẻ mặt Nguyệt Dao mệt mỏi, nuốt những lời muốn nói vào trong: "Cũng được. Cô nương đừng khiến chính mình mệt mỏi quá." Chờ sau khi Nguyệt Dao đi ngủ, Đặng ma ma ra ngoài tìm Hoa Lôi hỏi xem đã có chuyện xảy ra ở thượng phòng. Nghe được Nhị cô nương đề nghị muốn cô nương nhà mình đi theo học tập sắc mặt lập tức xanh mét, Nhị cô nương nói thế này rõ ràng là không có ý tốt: "Đừng xem Nhị cô nương trên mặt tỏ ra đơn thuần, nữ nhi của Mạc thị nào có thể đơn thuần. Sau này ngươi phải có nhiều tâm nhãn hơn." Đây là Đặng ma ma nói tránh Xảo Lan, bất kể như thế nào Xảo Lan cũng là người lão phu nhân ban cho. Đối với lão nhân gia mà nói tôn nữ ai cũng như nhau, tuy rằng không tỏ ra ý gì trên mặt, nhưng trong lòng vẫn thương yêu tất cả như nhau. Nếu biết các nàng nói xấu Nguyệt Băng, bọn họ chắn chắn sẽ không được dễ chịu. Trong thượng phòng, lão phu nhân trằn trọc trên giường, cuối cùng thực sự không ngủ được bèn tựa vào đầu giường, sai Trịnh ma ma ôm tráp ra. Bà nhìn phong thơ sau cùng của nhi tử, đặc biệt khi nhìn thấy tới lúc cuối cùng nhi tử đã khẩn cầu bà chăm sóc cho Nguyệt Dao thật tốt, trong lòng lão phu nhân run run. Lão phu nhân biết lúc tiểu nhi tử bệnh nặng đã viết thơ cho hảo hữu tri giao của hắn là Thẩm Thiên cùng Lý Quốc Hạnh, quỷ dị là chưa từng viết cho đại nhi tử dù chỉ một phong thơ. Nói cách khác tiểu nhi tử thà tình nguyện tin tưởng người ngoài cũng không tin vào bào huynh của mình. Trước đây lúc nào bà cũng cố tình quên đi mâu thuẫn giữa hai nhi tử, thế nhưng bây giờ sự thực bày ra ngay trước mắt mình, khiến cho lão phu nhân vô cùng đau lòng. *Bào huynh: anh trai ruột cùng cha cùng mẹ. Trịnh ma ma thấy lão phu nhân vạn phần lo nghĩ: "Lão phu nhân, đại phu nói ngươi không thể hao phí tinh thần sức lực phải nghỉ ngơi thật tốt, bằng không bệnh cũ sẽ tái phát." Trịnh ma ma uyển chuyển khuyên giải, bà rất mong lão phu nhân có thể sống lâu trăm tuổi. Lão phu nhân lắc đầu, không nói chuyện.