Thế Gia 2

Chương 87 : Lễ Vật

--> Xế chiều hôm đó, người Liên gia liền đến đón tỷ đệ các nàng trở về. Nguyệt Dao có chút ngoài ý muốn: "Không phải là tổ mẫu biết được tin tức, nên cho người đến đón chúng ta về đấy chứ?" Không thể nào, tin tức được truyền đi là điều chắc chắn, nhưng không thể truyền đi nhanh như vậy được. Đặng ma ma cũng không cho rằng lão phu nhân nhận được tin tức nhanh như vậy: "Có lẽ là lão phu nhân nhớ cô nương cùng Đình Chính thiếu gia, cho nên phái người tới đón." Nguyệt Dao lắc đầu, chỉ mới vài ngày không gặp, làm sao có thể nhớ thương tới mức đó được, phải có nguyên nhân gì trong này. Chẳng qua những lời này, Nguyệt Dao không hề nói ra. Mã Thành Đằng nghĩ chuyện trong phủ đệ lộn xộn rối bời thế này, còn không bằng để cho Nguyệt Dao đi về, lập tức phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tiễn Nguyệt Dao trở lại. Nguyệt Dao ngồi trên xe ngựa, mở túi đồ Mã Thành Đằng vừa đưa cho nàng, vừa nhìn vào, vậy mà lại là một bộ dụng cụ vẽ tranh trọn vẹn. Nguyệt Dao cũng biết phân biệt hàng tốt xấu, đồ tặng đều là đồ tốt. Sắc mặt Đặng ma ma có chút phức tạp: "Cô nương, người xem." Nói xong, lôi ra cái rương đặt ở dưới thùng xe, vừa mở ra, bên trong lóng lánh ánh bạc. Nguyệt Dao trợn to hai mắt, đây không phải là số bạc vụn cậu đổi của ngân hàng tư nhân sao, sao nó lại ở trên xe ngựa của nàng. Vành mắt Đặng ma ma đỏ hồng: "Nhất định là Cữu lão gia lo lắng sợ cô nương phải chịu ủy khuất ở Liên gia, cho nên cố ý đổi chút bạc vụn này đưa cho cô nương, về sau có thể dùng nó khen thưởng người trong phủ. Cô nương, cữu lão gia thật lòng thương yêu cô nương." Lần này tới Nguyệt Dao Mã phủ đã tiêu phí hơn vạn lượng bạc, nếu không phải thật tâm thương yêu cô nương, làm sao có thể rộng rãi tới như vậy. Nguyệt Dao không hé môi, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng, cậu thật lòng thật dạ thương yêu nàng, cho nên mới lo lắng mọi chuyện vì nàng, nhưng nàng lại vì tư lợi mà ngấm ngầm mưu tính lên cậu. Nguyệt Dao không nhịn được suy xét lại chính mình, có phải nàng bị chuyện kiếp trước làm ảnh hưởng tới tâm tính hay không, đến nỗi ngay cả người thật lòng thật dạ thương yêu mình cũng bắt đầu tính kế, làm như vậy là đúng sao? Nàng như vậy, có khác gì kẻ mang trái tim rắn rết như Mạc thị. Không, nói đúng ra so với Mạc thị thì nàng càng khiến người ta căm ghét hơn, bất kể như thế nào, Mạc thị và nàng cũng không có chút liên hệ máu mủ nào, mà nàng thì lại đi tính kế lên người thân thiết nhất của mình. Đặng ma ma nhìn sắc mặt Nguyệt Dao càng ngày càng khó coi, vội vàng nói: "Cô nương, cô nương người làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Đình Chính cũng kéo tay Nguyệt Dao: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ người có sao không?" Nguyệt Dao phục hồi tinh thần, cười cười vuốt cái đầu nhỏ của Đình Chính: "Ban nãy tỷ tỷ suy nghĩ một vài vấn đề, cũng không có việc gì." Chuyện đã làm ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, về sau chắc chắn không làm chuyện như vậy lần nữa là được. Thông qua chuyện này, Nguyệt Dao nổi lên lòng cảnh giác, chuyện kiếp trước còn ảnh hưởng nhiều đến nàng, cho nên mới khiến cho nàng mất đi tấm lòng trước kia, như vậy quả thật hết sức đáng sợ. Nhất định không thể để mình rơi vào bóng ma của kiếp trước, bằng không, sau này rất dễ rẽ nhầm đường. Tiếng rao hàng phía ngoài không ngừng nghỉ, nghe giọng nói liền biết vô cùng huyên náo. Nguyệt Dao vén rèm xe lên, nhìn đủ loại hàng quán hai bên đường: Có để son phấn bột nước, có trưng bày hàng hóa hỗn tạp, có lều trà bán nước trà, có hàng xem tướng coi bói. Xe đi một hồi nữa, quẹo qua khúc cua, tiến vào một lối đi khác. Hai bên con đường này rất nhiều cửa hiệu mặt tiền san sát vào nhau, có trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, tác phường (nhà xưởng) các loại. Một tiểu nhị cao giọng gọi: "Khách quan, xin mời người vào." Tiếng nói kia, lanh lảnh, vang dội. Tràn đầy sức sống tinh thần phấn chấn cùng với tình cảm mãnh liệt tin vào tương lai. Nguyệt Dao nhìn đường phố rộn rộn ràng ràng, nghe tiếng kêu của tiểu nhị, không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hai con đường, lại có chênh lệch to lớn như thế, thế nhưng mỗi người đều đang bôn ba nỗ lực mà sống. Cuộc sống, đạo lý chân chính của nó chính là thái độ đối với cuộc sống. Chỉ cần mở rộng tấm lòng, thái độ chính trực, hết thảy đều sẽ tốt đẹp. Bây giờ Đặng ma ma đoán không ra Nguyệt Dao đang suy nghĩ gì, nhìn sắc mặt Nguyệt Dao một hồi sáng sủa, một hồi khác lại âm trầm, trong lòng bỗng hoảng sợ. Sắp tới Liên phủ, Nguyệt Dao quay sang nói với Đặng ma ma: ""Ma ma, sau khi trở lại ngươi nói hết mọi chuyện ở đụng phải cho tổ mẫu biết." Đương nhiên chỉ có thể nói với tổ mẫu rằng nàng không cẩn thận đụng phải chuyện này. Chuyện nàng tham dự trong đó, không thể nói. Đặng ma ma có chút chần chờ: "Cô nương, thế này không tốt. Nếu để cho lão phu nhân biết chuyện ở Mã phủ, chắc chắn lão phu nhân sẽ không để cho cô nương tới Mã phủ nữa." Lão phu nhân vốn đã không vừa mắt việc Mã gia không có quy củ lộn xộn rối bời, lần này nếu không phải cô nương kiên trì muốn đi, cũng không đi được rồi. Nguyệt Dao cười nói: "Không vội, chờ đại biểu ca lấy biểu tẩu về nhà, lập quy củ trong phủ đàng hoàng, tổ mẫu sẽ không ngăn cản ta đi qua Mã phủ nữa." Chuyện cần làm đã làm xong, ba, năm tháng không sang Mã phủ cũng không việc gì. Chuyện bên trong Mã phủ chung quy vẫn sẽ bị truyền đi, thay vì để tổ mẫu biết chuyện từ miệng những người khác, còn không bằng chính mình cho Đặng ma ma nói vậy sẽ tốt hơn. Đặng ma ma suy nghĩ một chút sau đó nói: "Cô nương suy nghĩ lâu dài." Lão phu nhân chỉ không thích Trình thị, nếu như Mã gia có Đại thiếu nãi nãi, đến lúc đó Mã phủ sáng sủa hẳn lên, trong ngoài đều có quy củ, lão phu nhân sẽ không ngăn cản sang Mã phủ nữa. Trở lại Liên phủ, Nguyệt Dao đi vấn an lão phu nhân. Lão phu nhân thấy sắc mặt Nguyệt Dao hồng nhuận, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống, nói với Nguyệt Dao qua ít ngày nữa ma ma giáo dưỡng sẽ tới phủ, để cho Nguyệt Dao đi theo ma ma học tập thật tốt. Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: "Tổ mẫu yên tâm, con ta sẽ học thật tốt." Đặng ma ma chờ Nguyệt Dao đi rồi, nói chuyện Nguyệt Dao ở Mã phủ mấy ngày nay cho lão phu nhân nghe. Bất kể là việc tới ngân hàng tư nhân hay là đi Thanh Phong thư cục tất cả đều nói hết, không giấu diếm chút nào. Liên lão phu nhân nghe xong vẻ mặt không vui: "Ngân hàng tư nhân cùng Thanh Phong thư cục, đó đều là nơi đông người ra vào, Nguyệt Dao là một cô nương lại tới những nơi như vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, làm sao gánh được trách nhiệm. Thân gia lão gia này đang suy nghĩ gì đấy?" Ý định ban đầu của Đặng ma ma là không nói chuyện này ra, thế nhưng Nguyệt Dao lại cố ý muốn nói hết tất cả mọi chuyện với lão phu nhân: "Lão phu nhân, cữu lão gia đi ngân hàng tư nhân lấy bạc, tuy rằng cô nương cũng đi theo, thế nhưng không có gỡ duy mạo xuống, trực tiếp đi vào sương phòng nhỏ, không có va chạm với người nào cả; còn Thanh Phong thư cục, Thanh Phong thư cục chính là thánh địa của người đọc sách, những người không liên quan đều không thể đi vào, hơn nữa cô nương còn nhỏ, sẽ không có việc gì." Quan trọng nhất là cô nương mới tám tuổi, coi như có bị người nhận ra cũng không phải chuyện gì lớn. Càng không nói bậy bôi nhọ danh dự Tam cô nương. Tuy rằng Đặng ma ma đã tận lực suy nghĩ giải vây cho Mã Thành Đằng, thế nhưng đối với người nặng quy củ như lão phu nhân mà nói, Mã Thành Đằng đúng là không hợp ý bà. Quyết định sau này không thể để cho Nguyệt Dao ngủ lại ở Mã phủ. Nhất định phải đi về trong ngày. Đặng ma ma thấy vẻ mặt lão phu nhân, chần chờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nghe theo Nguyệt Dao, nói hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra đêm qua, trọng điểm là nói tới tính toán của Trình thị.