Thế Gia 2
Chương 75 : Thư Cục Thanh Phong (Tt)
Thanh Phong thư cục còn có một nguyên nhân khác làm cho sĩ tử theo đuổi mà Nguyệt Dao không biết. Đó chính là nếu ngươi triển lộ tài hoa ở đây, được mấy chưởng sự nơi này tán thành, thư cục sẽ tiến cử cho các vị danh sĩ biết. Còn có thể bái danh sĩ làm thầy hay không, vậy nhìn duyên phận của chính ngươi. Mà cơ hội như thế, đối với đệ tử hàn môn mà nói, cực kỳ đáng quý.
Lam tiên sinh thở dài nói: "Nếu như cô nương có thể kiên trì bền bỉ, tương lai nhất định trở thành một chuyên gia thư pháp." Nếu có danh sư chỉ dạy, thực sự sẽ trở thành nhà đại thư pháp hạng nhất rồi.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Thế này đã đến cực hạn của ta rồi, sẽ không thể đi tiếp nữa. Ta đang có suy nghĩ học một loại tự thể khác. Không biết tiên sinh có thể đề cử một ... hai ... cho ta không . . ."
Trong bụng Lam tiên sinh nổi lên tâm ý yêu nhân tài. Trầm tư một chút sau nói: "Chữ viết của ngươi đoan trang. Không bằng chọn 《 Khoái tuyết thì tình thiếp 》. Thể thư này, chính là đoan trang thanh tú, nhẹ nhàng như mây bay. Theo đuổi tự do phát triển thể chất trời sinh.
Nguyệt Dao cười cảm ơn: "Được." Vừa nãy nàng cũng chỉ là cố ý nói như vậy. Nàng sẽ không bỏ qua học thể chữ hoa mai. Học thể chữ Liễu, lại có thêm tự thể mai hoa, vậy đã tẫn được rồi. Về sau toàn bộ tâm tư của nàng phải đặt lên việc vẽ một chút, sẽ không có nhiều thời gian để học một loại chữ viết khác. Bất quá, nếu như có bảng chữ mẫu này, mua về bày đặt cũng được.
Lam tiên sinh nghe thế, chuẩn bị rời đi lấy bảng chữ mẫu. Nguyệt Dao lại quay sang Mã Thành Đằng nói rằng: "Cậu, con còn muốn chọn mấy quyển sách hợp ý."
Người đọc sách đều mong muốn người trong thiên hạ chăm chỉ hiếu học, tuy rằng ngoại sinh nữ chỉ là một nữ tử, nhưng không trở ngại Mã Thành Đằng mong muốn Nguyệt Dao trở thành nữ nhân tài ba: "Đương nhiên không thành vấn đề. Con đi đi, ta có vài lão bằng hữu cũng tới đây, ta đi chào hỏi bọn họ."
Nguyệt Dao gật gật đầu.
Lam tiên sinh cười nói: "Thư tịch ở ngay lầu hai. Cô nương xin mời."
Nguyệt Dao lên lầu hai, mùi hương mực tàu đón đầu phả vào mặt. Nguyệt Dao nhìn từng hàng kệ sách sắp xếp thật chỉnh tề, sách ở bên trên được đặt ngăn nắp. Bên cạnh giá sách, cũng viết chủng loại sách, còn có nhãn nhỏ ghi rõ bài thứ mấy hàng mấy.
Hôm nay khí trời tốt, cho nên cửa sổ bốn phía đều mở rộng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, cả gian phòng đều sáng trưng.
Nguyệt Dao dựa theo giới thiệu vắn tắt từng hàng nhìn sang. Phạm vi viết sách rất phong phú, mà tầng này, tất cả đều là tạp thư. Sách dùng cho khoa cử, đặt ở tầng ba. Thư phòng của phụ thân Nguyệt Dao, đặt trong đó hơn phân nửa là các loại sách dùng cho khoa cử. Đương nhiên các loại sách về cầm kỳ thư họa cũng rất nhiều.
Nguyệt Dao nhìn rất nhiều, sau cùng ánh mắt dừng lại ở quyển y thư. Trước kia khi còn ở đạo quan, sư thái biết y thuật, bình thường đều xem bệnh trị liệu cho người ta. Không chỉ kiếm được tiền, mà còn được rất nhiều người tôn kính. Quan trọng nhất là, có thể dưỡng sinh.
Nguyệt Dao không muốn học y thuật, thuật nghiệp chuyên về một môn, điểm mạnh cùng trời phú cho nàng đều ở trên phương diện hội họa. Vẽ tranh đối với người như bọn họ mà nói là chuyện thanh cao, người Liên gia sẽ cổ vũ chứ không phản đối. Nhưng nếu nàng muốn học y, y thuật đối với bọn họ mà nói đó là tiện nghiệp (nghề nghiệp thấp kém), chắc chắn không thành. Hơn nữa học y còn phải tìm sư phụ, đây là việc không thực tế rồi.
Bất quá Nguyệt Dao ôm hy vong tìm hiểu nhiều thêm một chút. Về sau làm nghề y cứu người là khẳng định không thể nào, thế nhưng học nhiều thứ một chút, chung quy không có hại. Nguyệt Dao quét sạch tất cả bộ sách trên kệ y thư. Chuẩn bị mua toàn bộ sách thuốc này.
Lam tiên sinh kinh ngạc mà nhìn Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao giải thích: "Lần này là vì mua bảng chữ mẫu cho đệ đệ ta mới có thể đi ra ngoài. Muốn ra cửa lần nữa phỏng chừng không tìm được cơ hội. Cho nên, muốn mua nhiều thư tịch về từ từ xem." Lần này dẫn theo nàng đi ra ngoài, quay về phỏng chừng sẽ bị phê bình.
Lam tiên sinh lại lắc đầu: "Cô nương, thư cục có quy định. Mỗi một loại sách chỉ có thể mua nhiều nhất sáu bản. Ngươi không thể đem toàn bộ sách mua. Cô nương, ham nhiều nhai không nát, chờ ngươi xem xét mổ xẻ thông suốt xong sau này trở lại mua thêm cũng không muộn." Thật ra thì Lam tiên sinh cho rằng Nguyệt Dao sẽ không đọc những sách này, mua thuần túy là vì đẹp mắt. Đương nhiên, quy củ là thật, không phải hắn càn rỡ.
Nguyệt Dao mở to hai mắt, còn có quy định này. Cái này không phải có tiền trả là được hay sao. Thế nhưng lấy được xác nhận, một loại sách thực sự chỉ có thể mua sáu bản, Nguyệt Dao đành thỏa hiệp. Lập tức chọn lựa 《Thần Nông bản thảo kinh》, 《Hoàng Đế Nội Kinh tố vấn》,《Kim quỹ yếu lược》,《 Y điển 》 vừa đúng sáu quyển sách.
Đối với những quy định quái dị này của thư cục Nguyệt Dao rất giật mình, lập tức linh quang chợt lóe nói: "Tiên sinh có sách giới thiệu vẽ tranh tỉ mỉ hay không. Họa nghệ của ta đã đến bình cảnh, không có cách nào tiến thêm một bước. Muốn tìm thư tịch phân tích nhiều về họa nghệ, không biết quý thư cục có không." Đối với những người như thế này ngươi chỉ có thể nói lời thật với hắn. Như vậy mới có thể tìm được đồ vật hài lòng.
Lam tiên sinh nghe Nguyệt Dao nói đến bình cảnh, khóe miệng trực tiếp giật giật. Một hài tử tám tuổi nói mình họa nghệ của mình đến bình cảnh, không phải cảm thấy khiếp sợ, mà là nghĩ chuyện quá vẹn toàn rồi. Thế nhưng người tới là khách, ngươi phải tận lực thỏa mãn cái mà khách hàng cần. Lam tiên sinh trù trừ một hồi nói: "Lần sau ngươi tới đây, mang theo bức hoạ mình vẽ, ta thỉnh danh sĩ xem cho ngươi một chút. Lại chỉ điểm cho ngươi một phen." Lam tiên sinh khách khí nói như vậy, cũng là xem trên phân thượng Nguyệt Dao viết chữ tốt ban nãy.
Nguyệt Dao nghe xong cười: "Tiên sinh hiểu lầm ý tứ của ta. Ta chỉ là muốn mua sách viết về phương diện hội họa mà thôi. Chỉ điểm thì không cần." Nàng cần chỉ điểm, thế nhưng không cần danh sĩ từ bên thư cục này, nàng dự định viết thơ thỉnh giáo tiên sinh.
Sau khi Lam tiên sinh suy nghĩ một chút nói ra: "Vậy cô nương đợi lát nữa. "Nói xong lại phân phó gã sai vặt một bên. Gã sai vặt nghe lời dặn lập tức đi ra.
Nguyệt Dao dạo quanh lầu hai một vòng, chọn hơn một trăm quyển sách, ngay cả 《 Đại Nguyên địa chất đồ 》 (sách viết về địa lý của triều Nguyên) cũng mua. Mua nhiều sách như vậy, ở Thanh Phong thư cục cũng xem như là một khách hàng lớn.
Lam tiên sinh vốn còn muốn nói cái gì, thế nhưng Nguyệt Dao lại không trái với quy định, một loại sách chỉ mua đúng sáu bản, còn nữa người ta cũng nói khó có khi đi ra ngoài một chuyến. Hơn nữa nói cản trở làm ăn cũng không hề cố ý làm.
Đi dạo xong lầu hai, Nguyệt Dao liền đi lầu ba. Lam tiên sinh đối với phạm vi chọn sách của Nguyệt Dao chỉ lắc đầu. Cũng may Nguyệt Dao là nữ tử, đọc sách rộng khắp cũng không có gì. Nếu như Nguyệt Dao là nam tử, Lam tiên sinh tất sẽ nói lời ngăn cản.
Đến lầu ba, Nguyệt Dao cũng không tùy ý như ở lầu hai nữa. Bây giờ là mua sách cho Chính ca nhi, không thể qua loa khinh thường. Chọn sách rất nghiêm túc, chăm chú đến nỗi Lam tiên sinh cũng kinh ngạc. Trong bụng âm thầm lẩm bẩm, cô nương này thực sự là người kỳ quái.
Khi Nguyệt Dao xuống, mặt trời đã sắp lặn xuống núi rồi. Mã Thành Đằng chờ ở phòng khách, bên cạnh Mã Thành Đằng còn có hai người thiếu niên, trên dưới khoảng mười tuổi.
Một người mặc mãng văn trực chuế màu đen, một người ăn mặc cẩm bào màu xanh ngọc. Trong đó vị thiếu gia ăn mặc cẩm bào xanh ngọc thấy trong tay thư đồng sau lưng Nguyệt Dao ôm một xấp sách vở, không nhịn được mà nở nụ cười. Nụ cười kia lại mang theo chút ý vị châm biếm.
Nguyệt Dao gặp thiếu niên châm biếm nàng, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn. Đi tới chỗ Mã Thành Đằng. Chỉ là nàng chưa kịp mở miệng gọi người.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương