Thế Gia 2
Chương 67 : Biểu Tỷ Muội(Tt)
Nguyệt Dao nhìn thấy nhiều đồ trang sức tinh mỹ xinh đẹp như vậy, tiếng thở dài trong lòng càng đậm. Mỗi một kiểu đồ trang sức đều có giá trị xa xỉ. Hiện giờ Mã gia lại chỉ có một người kiếm tiền là cậu, bổng lộc quan viên tứ phẩm so với những gì bọn họ hoa tay phung phí cực kỳ bé nhỏ, Mã gia bây giờ hoàn toàn dựa vào của cải tổ tiên để lại mà chống đỡ. Hoa tiền phung phí không chừng mực thế này, không sớm thì muộn cũng đem toàn bộ gia sản móc sạch.
Trình thị cười nói: "Nguyệt Dao con mới tới, con chọn trước đi."
Mã Lâm Lâm mắt lom lom nhìn Nguyệt Dao. Nguyệt Dao cười nói: "Nguyệt Dao nhỏ nhất, cũng không thể chọn trước. Hãy để cho các tỷ tỷ chọn trước." Ánh mắt kia của Mã Lâm Lâm, chỉ thiếu chút nữa là nói không cho phép ngươi chon trước ta, bằng không thì ngươi cứ chờ coi. Nàng cũng không định đi chọi với cái kẻ xui xẻo này.
Mã Lâm Lâm vừa nghe nói như thế, không đợi Trình thị lên tiếng, vô cùng vui vẻ nói ra: "Ta tới trước." Nói xong, lập tức đi lên phía trước.
Trong số những món đồ này, chói mắt nhất chính là một chiêc trâm cài đan phượng bằng vàng ròng có khảm trân châu, còn có một chiếc trân cài hoa sen từ thạch anh. Mã Lâm Lâm chọn lựa chính là hai thứ này.
Sau khi Mã Lâm Lâm chọn xong, là Trình Lệ Tư chọn. Sau đó mới là Lục Huỳnh. Lục Huỳnh nhìn đến cây trâm bằng vàng ròng mà Trình Lệ Tư cầm trong tay, hai con mắt đỏ rực hồng hồng.
Cái này đừng nói là Nguyệt Dao đâu, ngay cả Đặng ma ma cũng phải giật giật khóe mắt. Một cây trâm vàng, ít nhất cũng phải tốn hơn ba trăm lượng bạc. Cứ như vậy mà mặc cho một chất nữ lấy. Mã gia cũng không phải là núi vàng núi bạc gì, phải chăng là phủ thái đại phương quá rồi không. (*phủ thái đại phương: ờ thì đại khái có thể hiểu là vung tay quá mạnh, quá tốt, quá thoải mái. @-@ bạn Lin cũng k rõ.)
Lục Huỳnh chọn lựa là một vòng tay vàng ròng. Giá trị gần bằng cái của Trình Lệ Tư gần. Vốn còn muốn xoi mói tiếp, bất quá quay đầu nhìn lên Trình thị ngồi ở trên một chút, quyết đoán buông tha cho.
Cuối cùng mới đến phiên Nguyệt Dao. Đặng ma ma có ý muốn để cho Nguyệt Dao thuận tay tùy ý chọn lựa từng loại nữ trang khác nhau. Nguyệt Dao cũng không nghe nha đầu nói, mà đưa vào trong khay nghiêm túc nhìn xem.
Nữ chưởng quỹ nhìn thấy vòng tay khảm ngọc trai hạt ngọc lớn nhỏ cỡ quả hạch đào trên cổ tay tuyết trắng của Nguyệt Dao, kinh ngạc hỏi: "Tiểu thư vòng tay này thật xinh đẹp, nhìn cách chạm trổ, có chút giống tay nghề của Giang Nam Lưu Bất Đề đại sư phụ." Vòng tay không những chế tác tinh tế, lấp lánh rực rỡ, chỉ viên trân châu tròn xoe lớn cỡ trái hạch đào, cũng đã có giá trị xa xỉ.
Lúc nữ chưởng quỹ mới nhìn thấy Nguyệt Dao cũng chỉ cho là người tới đây làm khách, giống như Lục Huỳnh tới đây để moi tiền thân thích. Người làm ăn thôi mà, đều nhìn người từ cách ăn mặc. Nguyệt Dao ăn mặc mộc mạc, trên người ngoại trừ một đôi trâm cài ngọc trai cài trên búi tóc ra, những thứ khác đều không có. Vòng tay trên cổ tay này cũng đã bị y phục che lại.
Nguyệt Dao đây là cố ý để lộ chiếc vòng tay này ra. Nguyệt Dao biết rõ khả năng quan sát của những người làm ăn này, nàng không hy vọng những người này cũng cho rằng mình tới đòi tiền. Đồ trang sức trên người tuy không nhiều lắm, thế nhưng cái vòng tay này lại giá trị xa xỉ: "Ánh mắt chưởng quỹ thật tốt, đây là thủ nghệ của Lưu sư phụ." Cũng là trước kia đặc biệt thỉnh Lưu sư phó đánh cho.
Lục Huỳnh trước hết hỏi: "Cái này có thì ý tứ gì sao?" Nàng nhìn viên trân châu này, hai con mắt đều trừng to hết cỡ. Viên ngọc trai lớn như vậy nàng cũng biết nó hiếm có. Lại còn mức độ kinh ngạc lúc này của chưởng quỹ, lẽ nào nó cực kỳ có giá trị.
Trình thị ở trong vòng thượng lưu đi lại thời gian dài như vậy, tự nhiên biết đến danh tiếng của Lưu Bất Đề. Lập tức ánh mắt nhìn Nguyệt Dao, có một ít quái dị. Nha đầu này, là cố ý sao.
Nữ chưởng quỹ có chút ngoài ý muốn, lại nhìn dáng điệu của Nguyệt Dao, lập tức cười híp mắt thưa: "Lưu Bất Đề chính là sư phụ chế tác đồ trang sức có danh vọng lớn nhất ở Giang Nam, đồ ông ấy chạm trổ ra, chế tác cực kỳ tinh tế, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Hơn nữa kiểu mẫu đồ trang sức ông làm chưa bao giờ bị trùng lặp. Cũng có không ít quý nhân trong cung đeo đồ trang sức của hắn. Bất quá vị đại sư này có cái kỳ lạ, một năm hắn chỉ làm hai món đồ trang sức, nếu như đụng phải đồ trang sức khó làm, thì một năm nhiều nhất một món. Qua con số này thì đợi tới năm tiếp theo. Tiểu thư không biết, rất nhiều phu nhân tiểu thư ở kinh thành đều lấy việc bản thân mình có một chiếc do Lưu sư phụ làm là vẻ vang đấy!"
Nguyệt Dao cười cười không nói lời nào. Thứ như vậy nàng có bốn chiếc. Cũng như nữ chưởng quỹ nói, vị đại sư phụ này quả thực hàng năm chỉ làm hai chiếc. Hiện quan không bằng hiện quản, Mã thị nói bọn họ dự định bốn năm, một năm một món. Bởi vậy sẽ còn dư lại một danh ngạch, người khác đương nhiên cũng sẽ không ghen ghét gì.
Sau khi Mã Lâm Lâm nghe xong, hai mắt nhìn vòng tay trên tay Nguyệt Dao, lại nhìn Nguyệt Dao. Ánh mắt kia hiển lộ rõ ràng, tin chắc người ở chỗ này đều biết. Đó là nàng muốn.
Thế nhưng Nguyệt Dao giống như xem không hiểu ánh mắt của Mã Lâm Lâm vậy.
Trình thị đối với cái bộ dạng này của nữ nhi cũng cực kỳ đau đầu, quét Nguyệt Dao một cái: "Nguyệt Dao, chỗ còn lại, con cũng chọn vài thứ đồ trang sức chứ!" Nha đầu này tuyệt đối là cố ý, cố ý ở chỗ này khoe khoang. Cũng không biết khoe khoang làm gì.
Nguyệt Dao cười cười ứng tiếng. nhìn qua cả sau khay đồ trang sức một lần. Sau đó từ bên trong chọn lựa ra một trường trâm dương chi ngọc lung linh (Lin: -_- êm thề nó là ngọc linh lung đấy, k phải bạch ngọc đâu nhá); một chiếc trâm cài bạch ngọc điền chạm rỗng; một đôi hoa tai trân châu. Lúc mọi người ở đây cho là Nguyệt Dao chỉ chọn những thứ này, Nguyệt Dao lại lấy thêm một nhuyễn trạc (vòng tay mềm) bằng vàng khảm châu ngọc.
Chiếc nhuyễn trạc này làm bằng vàng khảm châu ngọc này chia thành sáu khớp, ở giữa có đính vòng ngọc lục bảo, ở trong còn có cánh hoa sen bằng vàng nâng đỡ, đính một viên đông châu. Hai bên vòng ngọc xanh đính ba viên đông châu, tạo nên hình chữ "Phẩm". Phía sau vòng ngọc lục bảo tạo hình bát giác chạm rỗng xuyên đáy, ánh sáng có thể thấu xạ tự nhiên, thiết kế thật xảo diệu. (Lin: ngồi edit xong, hông tưởng tượng được cái vòng nó trông thế nào luôn -_-).
Nữ chưởng quỹ âm thầm lẩm bẩm, ánh mắt vị cô nương này thật tốt. Trong số những đồ trang sức này, thì chiếc vòng tay là thứ đáng giá nhất, bất kể là chế tác hay là vật liệu đều là tốt nhất . Tuy rằng thua kém vòng tay trên tay Nguyệt Dao, thế nhưng cũng là chiếc độc nhất.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương