Thế Gia 2

Chương 65 : Biểu Tỷ Muội

Ngày thứ hai, Nguyệt Dao rửa mặt chải đầu một phen. Dẫn Chính ca nhi đi thỉnh an Trình thị. Vừa đến chính phòng, liền nhìn thấy bên cạnh Trình thị đã có hai cô nương khác. Người ở bên phải chính là nữ nhi Trình gia Trình Lệ Tư. Đối với nàng ta Nguyệt Dao rất quen thuộc, bởi vì kiếp trước nàng ấy chính là thê tử của Mã Bằng. Chỉ thấy thiếu nữ này mặc áo đơn màu xanh biếc tô điểm thúy yên bên trên, phía dưới là váy dài xếp nếp tán hoa thủy vụ màu xanh lá cây, bên hông đeo Hồ Điệp kết thật to dùng tơ vàng mềm mại yên la thắt thành. Bờ vai mềm mại như tước buộc thắt lưng màu trắng, đôi mắt như họa, cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa nhìn dáng điệu vẫn là một bộ mảnh mai, yểu điệu. Trong trí nhớ của nàng Trình Lệ Tư thế nhưng lại chanh chua, chẳng khác gì cọp mẹ. Hiện tại nhìn vào bộ dạng nhưng lại là một đại gia khuê tú. Cho nên nói, vẻ bề ngoài của một người rất có tính lừa gạt. Người ở phía bên trái, Nguyệt Dao cũng biết, đó chính là biểu tỷ của nàng Lục Huỳnh, năm nay đã mười tuổi. Là nữ nhi của dì. Nngười dì này vốn là thứ xuất, một năm trước trượng phu mất, ở nhà trượng phu trải qua không được tốt, lại chạy sang đây nhờ cậy vào nhà mẹ đẻ tới. Đáng tiếc đối với muội muội thứ xuất này Mã Thành Đằng có thể nói là vô cảm, chỉ là không muốn cho kẻ khác có cơ hội nói hắn bỏ mặc thứ muội, lạnh lùng vô tình, vì nghĩ cho thanh danh của mình, mới đồng ý cho mẫu nữ bọn họ một miếng đất dung thân. Bất quá buổi tối hôm qua Đặng ma ma đi ra ngoài tán gẫu với vài người nô bộc cũng nhận được không ít tin tức trở về nói lại cho Nguyệt Dao, người dì và biểu tỷ này, cực kỳ không được Trình thị đãi kiến. Hôm nay Lục Huỳnh mặc chiếc bối tử màu vàng nhạt thêu thị đế văn trang hoa màu xanh lá mạ, chải tóc đọa mã kế, cài bộ diêu bằng vang, mang châu hoa làm từ mật sáp khảm thạch, trên lỗ tai đeo cặp hoa tai bằng vàng ròng đính tử anh. Ăn vận vô cùng phú quý, thế nhưng tướng mạo Lục Huỳnh bình thường, thuộc vào loại người để vào trong một đống đều không thể tìm ra (Lin: đại khái là khuôn mặt đại chúng, nhìn đâu cũng có ng giống). Hơn nữa tuổi tác vẫn còn nhỏ, lại ăn mặc phú quý thế này, nhìn vào có chút chẳng ra cái gì cả. Nguyệt Dao có phần muốn che trán, là ai dạy cách ăn mặc trang điểm này vậy. Cái bộ dạng như thế này thì còn ra gì nữa chứ! Lục Huỳnh đã biết chuyện cả buổi chiều và buổi tối hôm qua cậu đều ở chỗ của Nguyệt Dao. Trong lòng nàng vô cùng đố kị. Lúc nàng ta tới Mã phủ, cậu đã đi thượng triều rồi. Cách nửa tháng sau đó mới gặp mặt mình. Thời điểm thấy nàng, cũng chỉ tùy ý hỏi qua một câu, sau đó liền bất kể nàng, ném sang cho mợ Trình thị. Bây giờ cũng đã tới Mã phủ ở lại gần một năm, nàng cũng chỉ mới gặp qua cậu có vài lần, mỗi lần đều nhàn nhạt. Nhưng không nghĩ Liên Nguyệt Dao vừa mới đến lại được cậu thương yêu như thế. Dựa vào cái gì mà đều cùng là cháu ngoại gái, bên này nặng bên kia nhẹ như thế chứ. Ghen ghét và oán hận trong mắt của Lục Huỳnh không thể gạt được Trình thị và Trình Lệ Tư, đương nhiên, cũng không gạt được Nguyệt Dao. (Lin: cho em xin đôi lời, ngta đi tiểu trụ vài ngày rồi về, còn cô ăn dầm nằm dề cả năm; ngta là con của em gái ruột thịt cùng cha cùng mẹ, cô chỉ là con của ng thứ 3, 4, …, n .Vậy mà cũng đòi ý kiến, vô duyên.) Nguyệt Dao nhìn rõ loại ánh mắt này chính là đố kị? Đố kị với nàng? Đầu óc nàng ta có vấn đề, thảo nào Đặng ma ma nói mẫu nữ tuy hai mà cùng một đức hạnh, tầm mắt hạn hẹp, tâm tư hẹp hòi. Trong lòng Nguyệt Dao có chút khinh thường, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, làm lễ chào hỏi với cả hai người. lễ nghi, quy củ của Nguyệt Dao không có chỗ nào có thể xoi mói . Ngay cả Trình thị đều không thể nói một từ không tốt. Lục Huỳnh cười không đạt đáy mắt: "Nguyệt Dao muội muội, ta nghe nói cậu đã mấy lần cho người qua phủ mời muội tới đây. Lần nào muội cũng đều từ chối cả. Làm sao mà lần này cũng ba ba tới đây vậy." (*Ba ba: trông mong, bám dính, níu chặt.) Vẻ mặt Đặng ma ma thoáng biến đổi. Ngày hôm qua bà đi tìm mấy tỷ muội trước kia hỏi thăm tin tức. Liễu bà tử nói vị tiểu thư này một chút quy củ bề ngoài cũng không có, cả ngày chỉ biết nịnh bợ Mã Lâm Lâm và Trình Lệ Tư. Bấy giờ nhìn đến, so với lời đồn nghe được còn thấp kém hơn. Tiểu Mã thị ngày đó gả cho một võ quan lục phẩm. Đại Nguyên triều quan văn hay quan võ đều được coi trọng như nhau, chỉ bởi vì phụ thân của Lục Huỳnh là duyên tế mới phải cái chức quan này, tổ tiên là người làm ruộng. Bởi vậy, bảy cô tám bà thân thích rất nhiều. Chờ sau khi phụ thân Lục Huỳnh mất đi, thiếp thất cùng người của bổn gia đã nuốt sạch thiếu chút nữa đến cả đồ cưới Tiểu Mã thị đều không còn. Không có biện pháp, Tiểu Mã thị mới phải tìm tới nhà mẹ đẻ mà nương tựa. Trình thị cũng không phải loại người phúc hậu gì, chẳng qua trượng phu bà muốn lưu người, bà ta mới không có khả năng đuổi đi. Nhưng mà đối với mẫu nữ này lại hoàn toàn khinh thường. Đến nỗi làm cho Lục Huỳnh nghĩ rằng mình rất tốt. Nụ cười trên mặt Nguyệt Dao không yếu đi chút nào: " Ban đầu ta đã lập lời thề ước trước mặt Phật tổ, phải sao chép hết hiếu kinh. Bởi vậy nên khi cậu phái người tới đón ta, ta mới không đến đây. Hiện tại kinh thư cũng đã sao chép xong, ta tự nhiên muốn tới bái kiến cậu và mợ rồi." Nói xong, dịu dàng nói: "Mợ, đều là Nguyệt Dao không đúng. Tuy rằng chuyện có nguyên nhân của nó, nhưng suy cho cùng cũng là con cô phụ tấm lòng của cậu mợ." Trình thị có thể nói cái gì, Nguyệt Dao làm thế là vì tận hiếu, chữ hiếu lớn hơn trời. Trình thị đích thân đỡ Nguyệt Dao lên: "Đứa nhỏ ngốc, con hiếu thuận như vậy. Mợ cao hứng còn không kịp. Làm sao có thể trách cứ con được kia chứ." Trình Lệ Tư cũng cười nói: "Nguyệt Dao muội muội thực sự là hiếu thuận. Bất quá Nguyệt Dao muội muội rất lợi hại nha! Nghe nói dượng ở lại chỗ muội muội một ngày. Dượng và biểu muội thật sự là có chuyện nói không hết." Trình thị vừa nghe xong những lời này sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hung hăng quét mắt sang Trình Lệ Tư. Nói thứ gì vậy, làm cậu chiếu cố cháu ngoại gái, có gì là không ổn hả. Lời như vậy mà lan truyền ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng trong đó có thủ đoạn hèn hạ gì. Trình Lệ Tư thấy Trình thị quăng cho nàng sắc mặt không tốt, liền biết bản thân nàng đã nói sai. Dịu dàng cười nhạt một tiếng nói: "Cậu một mực kể chuyện thời niên thiếu của nương với Nguyệt Dao. Vừa nói đã quên mất canh giờ."