Thế Gia 2
Chương 61 : : Vẽ Tranh
Mã Thành Đằng lập tức phân phó người mang dụng cụ vẽ tranh tới. Nguyệt Dao không thể sử dùng thuốc màu, mà chỉ dùng hai màu trắng đen đan xen tô vẽ. Tranh vẽ chính là cảnh sắc của Hải Đường Uyển.
Mã Thành Đằng đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Nguyệt Dao hạ bút vẽ, nhìn một chút lại nhìn sửng sốt.
Thời gian vẽ tranh chắc chắn không ngắn. Đến thời điểm dùng bữa trưa, Đặng bà tử đi tới nhắc với Mã Thành Đằng. Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao còn đang vô cùng tập trung tinh thần, ngay cả có người đi tới cũng không biết, lắc đầu nói: "Cho người đem cơm và thức ăn dọn sẵn ở trong viện đi. Nói với phu nhân, sẽ không qua đó dùng bữa trưa."
Trình thị vốn đã làm một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Nguyệt Dao, lại không nghĩ sẽ nhận được một câu nói như vậy cảu Mã Thành Đằng. Sắc mặt lập tức trầm xuống nói: "Lão gia và biểu cô nương làm gì ở trong Hải Đường Uyển?" Nói chuyện gì, mà có thể nói đến cả bữa trua cũng không sang bên này ăn.
Nhan hoàn đi qua truyền lời lắc đầu: "Thưa phu nhân, nô tỳ không biết." Người hầu hạ ở trong viện toàn bộ đều là mấy nha đầu Nguyệt Dao mang tới. Những người khác đều không ở bên trong viện, quả thật là không biết lão gia và biểu cô nương ở trong viện nói chuyện gì, đến nỗi cả ăn trưa cũng không sang đây dùng.
Nguyệt Dao vẽ xong rồi, đầu Mã Thành Đằng vẫn còn đang choáng váng. Mãi cho đến khi Nguyệt Dao mở miệng nói: "Cậu, tranh vẽ không được đẹp, cậu đừng chê cười."
Mã Thành Đằng mới hồi phục tinh thần lại, lời nói có chút vội vã: "Nguyệt Dao, con nói cho cậu, con thật chỉ học hội họa có năm năm thôi sao?" Hắn biết Nguyệt Dao bắt đầu học vẽ năm ba tuổi. Nhưng mà hiện tại nhìn tranh vẽ của Nguyệt Dao, kỹ xảo hội hoạ điêu luyện như vậy cũng cần có ít nhất mười năm công phu. Điều này thật là làm cho người ta bất khả tư nghị*.
*Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi, khó tin.
Đây còn là do Nguyệt Dao cố ý giấu dốt, không có đem tất cả tài nghệ biểu lộ ra ngoài. Chính bản thân nàng cũng rõ ràng, có thể bộc lộ tài năng. Thế nhưng quá mức yêu nghiệt sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Đương nhiên Mã Thành Đằng sẽ không hoài nghi mình cháu ngoại mình là yêu nghiệt rồi. Nhưng nhìn bức họa của Nguyệt Dao, chỉ có thể lắc đầu lại gật đầu.
Đặng ma ma nhanh chóng sang bên này thưa: "Lão gia, tiểu thư, nên dùng cơm trưa rồi."
Nguyệt Dao cười nói: "Ma ma, bụng cũng có chút đói ròi. Đình Chính đã dùng bữa rồi chứ? Đừng nói tất cả mọi người đều bị đói?"
Đặng ma ma vừa cười vừa nói: "Không có đâu, thiếu gia đã dùng bữa rồi. Nhưng mà cữu lão gia còn chưa dùng qua bữa trưa." Cữu lão gia cái này cũng thật là, làm cho tiểu thư đến cả canh giờ ăn trưa cũng phải bỏ lỡ. Đương nhiên, oán trách thì oán trách, nhưng mà Đặng ma ma vẫn rất cao hứng.
Sau khi dùng bữa xong, Mã Thành Đằng bắt đầu bình phẩm bức tranh Nguyệt Dao vẽ. Tán dương là chính, thế nhưng cũng có chỗ thiếu sót. Đương nhiên, vài chỗ thiếu sót này nhìn độ tuổi của Nguyệt Dao, cũng có thể lý giải: "Dao nhi à, tại sao con không phải là nam hài tử chứ. Nếu như con là nam tử, ta sẽ cố gắng hết sức giao con cho Ngọc Sơn tiên sinh, để hắn thu con làm học sinh. Có Ngọc Sơn tiên sinh chỉ điểm, sau này con nhất định có thể làm nên một phen thành tựu."
Khóe mắt Nguyệt Dao giật giật, đối với danh tự này Nguyệt Dao không thể quen thuộc hơn nữa. Ngọc Sơn tiên sinh, một trong tam đại họa sĩ thiên hạ, danh tiếng còn lớn hơn lão sư vỡ lòng cho nàng là Văn tiên sinh rất nhiều, có danh xưng là người tài giỏi bậc nhất nước. Nếu như có thể được Ngọc Sơn tiên sinh chỉ bảo, đối với nàng mà nói, đây quả thật là thiên đại hảo sự. Bất quá Nguyệt Dao rất nhanh lại bình phục tâm tình, mặc kệ họa nghệ của nàng như thế nào, Ngọc Sơn tiên sinh cũng sẽ không thu nàng làm đệ tử. Nguyên nhân cũng giống như Văn tiên sinh vậy, vì nàng là nữ tử: "Cậu và Ngọc sơn lão tiên sinh là hảo hữu sao?" Nếu như Ngọc Sơn tiên sinh là hảo bằng hữu có giao tình cũ với cậu, biết đâu sẽ có cơ hội gặp một lần.
Mã Thành Đằng điểm đầu: "Nói là hảo bằng hữu thì chưa tới, từng có vài lần chi duyên. Chẳng qua cũng có chút giao tình với đệ đệ của hắn. Đáng tiếc con là nữ tử, đáng tiếc." Lấy tư chất cùng thiên tư của Nguyệt Dao, nếu là nam tử, hắn tin tưởng Ngọc Sơn tiên sinh nhất định sẽ thu Nguyệt Dao làm đệ tử. Cho đến bây giờ, Ngọc sơn tiên sinh mới chỉ thu nhận hai đệ tử, khoảng thời gian trước ta nghe nói Ngọc Sơn tiên sinh đang có ý định muốn thu một người quan môn đệ tử*.
*Quan môn đệ tử: đệ tử đóng cửa, đệ tử cuối cùng.
Nguyệt Dao không ôm cái kỳ vọng này, song cũng không trở ngại nàng thỉnh cầu Mã Thành Đằng: "Cậu, nếu tương lai có cơ hội, con hy vọng có thể được Ngọc Sơn tiên sinh chỉ điểm đôi chút." Nếu là có cơ hội gặp một lần, thỉnh vị Ngọc Sơn tiên sinh này bình phẩm một chút xem họa nghệ của nàng có chỗ nào thiếu sót, so với tự bản thân nàng mài giữa mà ra sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng là người có tay nghề lâu năm.
Mã Thành Đằng nhìn tranh vẽ của cháu gái, lập tức cười gật đầu nói: "Tương lai ắt sẽ có cơ hội."
Nguyệt Dao nghe xong có chút thất vọng. Tương lai, tương lai cơ hội này rất xa vời nha! Nàng ở sâu trong hậu trạch, cơ hội đi ra ngoài đã ít lại càng ít. Nghĩ tới đây, Nguyệt Dao khó tránh khỏi có vài phần uể oải.
Mã Thành Đằng nhìn dáng vẻ thất vọng của cháu gái, trong ngực lại có chút không đành lòng: "Nếu không thì thế này, cậu sẽ đưa cho hắn xem bức họa của con, lại nói hắn cho ta vài lời bình phẩm. Đến lúc đó lại đem những chỗ thiếu sót nói cho con biết. Con thấy như vậy thế nào?" Đây đã là biện pháp tốt nhất tốt rồi.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Cậu, con không muốn để cho người khác biết trình độ vẽ tranh của con đã đến mức nào. Cũng không muốn để cho người khác biết ngay cả thi từ con cũng đã chạm đến."
Mã Thành Đằng có chút giật mình: "Vì sao?" Cháu gái hắn có tài, có tài thì nên tuyên dương ra ngoài. Chuyện này tốt biết bao nhiêu, tại sao lại không để cho người khác biết rõ.
Nguyệt Dao cười khổ: "Cậu, nếu những chuyện này đều bị đồn ra ngoài, chắc chắn con sẽ nhận được cái danh tài nữ gì đó. Nhưng mà những thứ này đối với con lại không phải là chuyện tốt. Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*. Con không muốn ở đầu sóng ngọn gió, để cho người ta thời thời khắc khắc chú ý. Cậu, nếu như cha con vẫn còn sống con tự nhiên không sợ. Nhưng hiện giờ lại không giống như vậy." Kiếp trước nàng tài hoa xuất chúng, được gọi là kinh thành đệ nhất tài nữ, thế nhưng cái thứ kia thì có ích lợi gì đâu chứ! Ngoại trừ dẫn đến ghen ghét của người khác, bị mọi người bài xích ra ngoài, nàng cũng chưa từng nhận được chỗ tốt nào.
* Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: cây cao quá rừng, sẽ bị gió dập .
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương