Thế Gia 2
Chương 59 : Chương 33.2
Trong ấn tượng của Nguyệt Dao thì đại biểu ca Mã Bằng, là người không có nhiều tâm nhãn, trung hậu đàng hoàng.
Mã Dược lại là người rất thông minh, cực kỳ lanh lợi, là loại người rất biết xử lý. Bất quá sự thông minh của hắn không đặt vào chính đạo, sau khi cậu mất Trình thị cũng không quản được hắn. Ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ hắn đều có, cậu chỉ mất vài năm liền tựu sanh sanh làm cho Mã gia suy tàn.
Mã Lâm Lâm, một tiểu thư xảo trá cao ngạo. Vẫn luôn tự cho rằng mình là nữ nhi Hầu phủ, không đặt nàng vào mắt. Nhưng lại không nghĩ tới Hầu phủ sớm đã xuống dốc rồi. Hiện tại nàng cũng giống như nàng, chỉ là một nữ nhi nhà quan lại. Kiếp trước nàng bởi vì bị Mã Lâm Lâm châm chọc giận dỗi mà bỏ đi. Hiện tại sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa. Dù sao nàng vốn cũng chỉ là ở tạm năm ba ngày.
Lúc này nhìn thấy ba người tới, Nguyệt Dao dẫn Chính ca nhi, đi qua thi lễ với từng người từng người một. Mã Bằng mang một cái hộp nhỏ đã chuẩn bị xong đưa cho Nguyệt Dao.
Mã Dược nhìn thấy Mã Bằng tặng lễ vật, vội vàng lấy đồ trang sức treo bên hông định đưa cho Nguyệt Dao.
Từ phong thái tặng quà đó có thể thấy được, vị đại biểu ca này là người có tâm. Mà nhị biểu ca, sợ là căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng.
Nguyệt Dao bây giờ đã tám tuổi, đã đến tuổi cấm kị, nam nữ hữu biệt. Không thể lại tùy tiện thu đồ vật thiếp thân của nam tử. Lập tức vẻ mặt khó xử mà nhìn sang Mã Thành Đằng.
Mã Thành Đằng nhậm chức ở Lễ bộ, yêu cầu đối với lễ nghi quy củ tự nhiên lại càng nghiêm khắc. Nhìn thấy hành động này của Mã Dược, khuôn mặt ngay lập tức liền đen.
Trình thị nhìn Nguyệt Dao vừa làm ra chuyện khó chịu cho nhi tử. Vừa qua tới đây đã tìm chuyện, cái mẫu nữ này chính là xung khắc với bà quá rồi.
Mã Lâm Lâm lớn hơn Nguyệt Dao một tuổi, hiện tại cũng chỉ là một tiểu cô nương. Mã Lâm Lâm đúng là không nhìn được Nguyệt Dao. Thứ nhất là do danh tiếng Nguyệt Dao quá lớn, vẫn luôn vượt mặt đem nàng đẩy xuống phía dưới. Thứ hai là nương nàng cũng không thích cái biểu muội này. Nhìn thấy Nguyệt Dao, thoáng cái hất cổ lên, giống như một con khổng tước kiêu ngạo. Nhưng là biết phụ thân đang ở đây, cũng không dám quá thất lễ.
Sau khi làm lễ chào hỏi xong, Nguyệt Dao vô cùng khó hiểu nói ra: "Cậu, mợ. Con nghe nói có hai vị biểu tỷ sống nhờ ở trong nhà cậu, làm sao lại không thấy hai vị biểu tỷ."
Mã Thành Đằng nhìn Trình thị một cái. Nếu Nguyệt Dao không nói, hắn cũng không phát hiện.
Trình thị vừa cười vừa nói: "Biểu tỷ Lệ Tư của con có việc phải xuất phủ, buổi tối mới có thể trở về. Còn có thân thể Nhị di mẫu con không tốt, Lục Huỳnh biểu tỷ phải ở bên người hầu hạ."
Mã Bằng nghe thấy thân thể Nhị di mẫu không tốt, vẻ mặt liền có chút khó coi. Nhìn thấy Nguyệt Dao nhìn sang mình, hắn vừa cười vừa nói: "Nguyệt Dao, huynh đưa muội đi sang Hải Đường Uyển. Nơi đó chính là chỗ nương muội ở trước đây."
Mã Lâm Lâm giậm chân một cái, vô cùng ủy khuất nói "Nương, cha thương yêu nàng còn hơn cả ta." Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt nhuận nhã của cha như thế này .
Nét mặt Trình thị có chút lạnh lẽo, hành động này trượng phu quả thực cho thấy so với nữ nhi của mình cái nữ nhi Liên gia này còn quan trọng. Chỉ có điều những lời này không thể nói trước mặt của nữ nhi: "Nói bậy bạ gì chứ. Cha con là bởi vì cô cô của con mới mất, hơn nữa khuôn mặt của biểu muội con rất giống cô cô. Hiện tại gặp mặt khó tránh khỏi ưu ái hơn mấy phần. Con là nữ nhi thân sainh của cha, làm sao lại thương yêu người khác mà không thương nữ nhi của mình. Còn nữa nàng ấy cũng chỉ đến nhà chúng ta tiểu trụ mấy ngày, qua vài ngày sau sẽ quay lại Liên gia."
Mã Lâm Lâm lúc này mới tìm về một chút cân bằng.
Chờ tất cả mọi người đi rồi, Trình thị gọi Trần bà tử tới hỏi. Trần bà tử bởi vì bị Nguyệt Dao lạnh nhạt, bèn lên tiếng nói xấu tới, cái kia nhất định càng là một cái trơn trượt đấy. Trình thị lạnh lùng nói: "Sợ là cái quỷ nha đầu này so với nương nàng cũng không thua kém bao nhiêu." Nhìn bộ dạng mới vừa rồi, còn không phải là không phải cố ý chọc cho lão gia không thích Dược nhi. Còn nhỏ tuổi, tâm nhãn đã nhiều như vậy. Lão gia lại còn yêu mến nàng như thế, cũng không biết qua tới Mã phủ, sẽ làm ra cái chuyện tiểu thiêu thân gì.
Trình thị cực kỳ chán ghét Nguyệt Dao. Cũng không phải là vì Nguyệt Dao không làm người khác ưa thích. Nguyên nhân là ở trên người mẫu thân của Nguyệt Dao. Trình thị làm kế thất, trên thân phận đã thấp hơn một đoạn. Khi Trình thị mới vừa vào cửa, lão phu nhân Mã gia vẫn còn sống, mẫu thân Nguyệt Dao cũng chưa có lấy chồng.
Trình thị gả đến Mã gia, trên hiếu bà bà, dưới chiếu theo phật nhi tử nguyên phối Mã Bằng, đối xử với cái tiểu cô là mẫu thân Nguyệt Dao này cũng đã tốt không có gì để nói. Ăn ngon uống ngon dùng đồ tốt, người thứ nhất nghĩ tới cũng là tiểu cô. Đáng tiếc, mẫu thân Nguyệt Dao cũng không nhận sổ sách này. Chẳng qua cũng chưa từng quét mặt mũi của Trình thị.
Một đoạn thời gian Trình thị ở Mã gia làm một tức phụ hiếu thuận. Sau này lại mang thai, nhưng mà sau khi sinh Mã Dược, tâm tư liền thay đổi. Làm nương khẳng định muốn vì nhi tử mưu cầu thật nhiều thứ tốt. Có Mã Bằng ở đây, tất cả những sản nghiệp trong phủ này về sau đều để lại cho Mã Bằng. Con trai của bà ta sau này cũng chỉ có thể chia được một chén canh. Như vậy Trình thị làm sao cam tâm. Vì vậy dùng kế muốn trừ Mã Bằng.
Nhưng không nghĩ, kế sách này lại bị mẫu thân Nguyệt Dao biết được. Hơn nữa còn nhúng tay xía vào. Bởi vì sự kiện này mà bà bị lão phu nhân chán ghét vứt bỏ, đại quyền quản gia cũng bị lão phu nhân tước đoạt, bị lão phu nhân chèn ép khắp nơi.
Mãi cho đến khi lão phu nhân mất đi cũng không yên tâm về bà. Còn đem chuyện này nói cho Mã Thành Đằng, những người đắc dụng bên cạnh lão phu nhân toàn bộ đều giao cho Mã Bằng. Bởi vậy cho tới hôm nay, Trình thị cũng không có động đến Mã Bằng một chút nào. Hết thảy mọi thứ đều do mẫu thân Liên Nguyệt Dao - Mã thị ban tặng. Nếu không Mã Bằng đã sớm chết rồi, sẽ không đứng ở trước mặt chướng mắt bà nhiều năm như vậy.
Trình thị hận không thể phá hủy Nguyệt Dao để trả thù cho những ủy khuất bà ta phải chịu những năm này. Chỉ là hiện giờ không được phép, phải chờ sau này có cơ hội sẽ giải quyết. Bà ta đã cẩn thận từng li từng tí một hơn mười năm, mới làm cho lão gia buông xuống phòng bị với mình. Nếu bây giờ mà động tay chân cái gì để cho lão gia biết được, sợ là phu thê tình phân một chút cũng không còn.
Mã Bằng trở lại trong viện, quản sự ma ma của hắn Liễu ma ma hỏi: "Đại thiếu gia, có gặp biểu cô nương không? Biểu cô nương có khỏe không?"
Mã Bằng nghĩ tới tiểu biểu muội, vừa cười vừa nói: " Rất tốt. Đây là lễ vật biểu muội tặng cho ta." Nói xong, đem lễ vật Nguyệt Dao tặng lấy ra.
Lễ vật Nguyệt Dao đưa là một bộ đồ thêu có phẩm cấp. Tay nghề tuy bình thường, thế nhưng tú phẩm này lại mang điềm báo tốt, là hỉ thước đăng chi (chim khách bay lên cành), cũng có ý tứ hy vọng Mã Bằng sẽ khảo trúng.
Liễu bà tử nhìn đồ thêu này vừa cười vừa nói: "Biểu cô nương thật có lòng, nhớ rõ đại thiếu gia sắp phải thi Hương rồi." Mặc dù Liễu bà tử không có cho rằng đây là đồ do chính tay Nguyệt Dao thêu, thế nhưng có phần tâm ý này là được rồi.
Mã Bằng cười gật đầu một cái.
Liễu bà tử cũng không nói thêm cái gì. Thế nhưng đáy lòng cũng có tính toán. Biết đâu, có thể tìm biểu cô nương nhờ giúp đỡ. Liễu bà tử nghĩ tới đây, vẫy tay gọi một tiểu nha hoàn tới. Tiếp đó thì thầm vào tai nha hoàn một hồi lâu, tiểu nha hoàn mới đi ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
17 chương
380 chương
36 chương
447 chương
8 chương
148 chương