Thế Gia 2

Chương 40 : Chương 25.5

Đặng ma ma lau nước mắt. Từ một cái tiểu hài tử được nuông chiều tới, không hiểu thế sự, lại trong khoản thời gian nửa năm ngắn ngủi, lão gia phu nhân vừa đi, cả người tiểu thư vậy mà hiện ra một loại tâm tình trầm ổn không giống với tuổi của mình. Nửa năm này không biết tiểu thư đã phải ăn bao nhiêu đau khổ a: "Tiểu thư, nếu vậy chúng ta mang toàn bộ tâm tư ác độc này của Mạc thị nói hết cho lão phu nhân. Để lão phu nhân làm chủ cho người." Bà vừa nói xong liền cũng biết mình đã làm ra cái chuyện ngu ngốc rồi. Nguyệt Dao cười khổ: "Không nói không có chứng cứ, cho dù ta có chứng cứ, lại nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt. Vì tiền đồ của đại ca và nhị ca, tổ mẫu chắc chắn sẽ không quét đi thể diện Mạc thị. Tổ mẫu không những không đem chuyện này nhắc lên, mà còn giúp đỡ bà ta che giấu. Bất quá tổ mẫu có thể giúp ta đem nhũ mẫu đuổi đi, đã là vì Nguyệt Dao suy tính rồi. Bây giờ tổ mẫu lại đem Hác mụ mụ đưa tới đây làm quản sự ma ma cho ta. Tổ mẫu đã vì ta mà làm quá nhiều việc rồi. Ta không thể khiến cho tổ mẫu thêm bận tâm khó xử nữa." Ở trong phạm vi hợp lý, lão phu nhân sẽ không nghi ngại gì mà nguyện ý che chở nàng. Thế nhưng vượt qua cái phạm vi này, vậy thì không được phép. Đặng ma ma không nói gì. Điểm này bà cũng cực kỳ rõ ràng. Chi thứ hai cũng đã sa sút rồi. Tương lai Liên gia sau này sẽ phải dựa vào Liên Đống Phương cùng với đại thiếu gia và Nhị thiếu gia. Lão phu nhân tối đa cũng chỉ âm thầm cảnh cáo Mạc thị hoặc là áp chế bà ta xuống nữa. Thế nhưng tuyệt đối sẽ không quét mặt mũi của Mạc thị, sẽ làm ra vẻ bà không biết không thấy cũng không để cho Mạc thị mang cái danh mưu đồ cướp đoạt gia sản của chất nữ. Rất đơn giản, nếu Mạc thị thực rớt đài, vậy tiền đồ của Đình Lễ và Đình Nghi cũng sẽ bị hao tổn. Người vẫn luôn vì Liên gia mà thao lao hao tâm tổn sức cả đời mình như lão phu nhân, sẽ không đứng yên mà nhìn chuyện như vậy phát sinh. Đặng ma ma buồn khổ nói: "Khi phu nhân còn tại thế đã nói đại phu nhân chính là người mặt từ tâm sâu (trên mặt ra vẻ từ ái, trong tâm lại thâm sâu độc ác). Chẳng qua thật không nghĩ tới, lại có thể ti tiện đến như vậy." Gia tư của chi thứ hai cũng có phân nửa đến tay lão phu nhân. Kỳ thực những thứ gia tư trong tay lão phu nhân này, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về đại phòng. Nhị lão gia lúc đầu cũng rất rõ ràng chuyện này, cho nên mới phải lưu lại một phần tiền bạc cấp cho tiểu thư bàng thân. Nhưng không nghĩ tới, đại phong vậy mà lại làm ra hành động bỉ ổi như vậy, đến cả chút tiền tài bàng thân của tiểu thư cũng không chịu bỏ qua. Nguyệt Dao nghe xong lắc đầu một cái, trong lòng suy nghĩ những chuyện ti tiện hơn nữa trước kia Mạc thị cũng đều làm ra được hết. Chỉ là bây giờ nàng có nói ra, cũng sẽ không có ai tin tưởng nàng. Đặng ma ma suy nghĩ một chút sau, mới mở lời thưa: "Tiểu thư, lão phu nhân có băn khoăn của lão phu nhân. Thế nhưng chúng ta còn có cữu lão gia. Cữu lão gia chắc sẽ không giương mắt mà nhìn tiểu thư bị khi dễ." Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao không nói lời nào, vội vàng nói: "Tiểu thư, cữu lão gia thương yêu tiểu thư như thế. Nhất định sẽ vì tiểu thư mà ra mặt." Cữu lão gia và phu nhân là thân huynh muội cùng mẹ, huynh muội từ nhỏ cảm tình đã vô cùng tốt. Đối với tiểu thư cũng là thương yêu vạn phần. Tuyệt đối không có đạo lý không ra mặt. Nguyệt Dao gật đầu. Trình thị tuy rằng là người quá quắt tham tài, thế nhưng nàng cũng phải thừa nhận một chuyện cữu cữu đối với nàng quả thực tốt vô cùng. Thế nhưng cữu cữu dẫu có khá hơn nữa, nàng cũng không có ý định đem chuyện này nói hết cho cữu cữu. Cữu cữu họ Mã, mà nàng nói thế nào cũng là họ Liên. Không thể nào cùng cữu cữu nói tới chuyện riêng trong phủ Liên gia được. Nhưng chỉ cần cữu cữu còn tại, hơn nữa sau này nàng đánh tốt mối quan hệ với Lý gia, có người làm chỗ dựa cho nàng, nàng sẽ không sợ cái độc phụ tàn nhẫn lãnh huyết lại vô tình là Mạc thị này nữa . Chỉ là nghĩ tới chuyện khi nàng mười tuổi năm đó cữu cữu gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất, trong lòng nàng lại không thể đặt xuống được nữa. Đặng ma ma vẫn còn yên lặng mà đứng một góc bên giường. Nguyệt Dao bây giờ còn đang suy nghĩ xem cữu cữu năm ấy là vì cái gì mà mất. Nhưng lại thật đáng tiếc, nàng quả thực không có cái ấn tượng gì, hình như là nói bị ốm mà chết. Còn bị bệnh gì, nàng cũng không biết. Đang nghĩ ngợi, Xảo Lan bưng nước trà vào. Nguyệt Dao nhận lấy, uống liên tục hai ly trà. Uống xong sau, cho Xảo Lan lui ra ngoài. Qua thật lâu sau, Nguyệt Dao mới mở miệng nói: "Chúng ta không thể gấp. Tổ mẫu tạm thời còn có thể áp chế được Mạc thị, chỉ cần tổ mẫu còn tại Mạc thị sẽ không dám giở thủ đoạn gì." Chỉ là Đặng ma ma có chút có chút bận tâm: "Tiểu thư, nếu Mạc thị đã biết trong tay tiểu thư có một khoản tiền tài phong phú, bà ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiểu thư, chúng ta phải tự mình tìm đường để đi." Cái gọi là con đường, còn không phải là tìm chỗ dựa vững chắc nữa sao. Mà cái chỗ dựa vững chắc nhất mà Đặng ma ma có thể nghĩ tới chính là cữu lão gia Mã Thành Đằng rồi.