Thế Gia 2
Chương 22 : Bản Dập
Nguyệt Băng hung hăng trừng Nguyệt Dao một cái. Nương nàng hao phí tâm tư tỉ mỉ lựa chọn quản sự ma ma cùng nha hoàn gã sai vặt cho nàng ta. Không nghĩ tới cái đường muội này vậy mà không cảm kích chút nào. Sớm biết vậy nàng đã nói nương không cần phải hao tâm tổn trí như thế, đúng là bạch nhãn lang căn bản không hiểu dụng tâm của người khác.
Lão phu nhân vờ như không thấy ánh mắt bất thiện của Nguyệt Băng: "Chỗ Chính ca nhi đã chọn được ma ma quản sự rồi, vậy còn nha hoàn thiếp thân con đã có ý định gì chưa ?"
Nguyệt Dao cúi đầu, vờ như suy tư một phen mới nói: "Con chuẩn bị đem Mộ Thu cùng Đông Tình đặt ở bên người Chính ca nhi. Sau này có thiếu nữa thì tinh tế chọn thêm vài cái là được." Mộ Thu đầu óc thành thực, đặt ở bên người Chính ca nhi ngược lại tốt hơn một chút. Hoa Lôi là không thể đưa đi rồi, Hoa lôi cơ linh thông tuệ (cơ trí, linh hoạt, thông minh, trí tuệ), sau này nàng còn có rất nhiều chuyện cần đến Hoa Lôi. Hơn nữa Hoa Lôi là gia sinh tử, không sợ nàng làm ra sai lầm gì, nàng sau này nhất định còn phải trọng dụng một nhà của Hoa Lôi. Đông Tình tính tình hoạt bát, cùng Mộ Thu bù đắp phần nào, hơn nữa đối với người trầm lặng như Chính ca nhi mà nói, bên người có hơn một người tính tình như thế cũng rất tốt.
Lão phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Nguyệt Dao. Đặng ma ma lão luyện có thể làm tốt; Mộ Thu trung tâm thành thật; Đông Tình hoạt bát hiếu động, nhưng lại không đủ lịch lãm. Nếu không có Đặng ma ma quản sự mà nói, Mộ Thu cùng Đông Tình làm thiếp thân nha hoàn chưa đủ tốt. Có Đặng ma ma ở đó, sau này chú ý chăm sóc dạy bảo thêm một chút, hai người nhất định có thể bổ sung khiếm khuyết, nếu không phải là Nguyệt Dao hao tổn thật nhiều tâm tư rất khó an bài được tốt như vậy, cũng khó cho đứa bé này.
Nguyệt Dao lưu lại một người thiếp thân nha hoàn là Hoa Lôi, là gia sinh tử của Liên gia. So sánh với Mộ Thu là người được mua vào không có căn cơ, lưu lại Hoa Lôi tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa Hoa Lôi nha đầu kia thông tuệ lại rất cơ linh, đây là lão nhị tức phụ tỉ mỉ chọn lựa đặt ở bên người chăm sóc huấn luyện qua hai năm mới đưa sang cho Nguyệt Dao. Lại nói lão nhị tức phụ đối một nhà Hoa Lôi mà nói là có đại ân. Tuy rằng phụ mẫu Hoa Lôi còn đang ở thôn trang, thế nhưng đám cữu cữu thúc thúc cùng một nhà thân thích đều ở tại phủ đệ làm việc. Những người này nếu có thể dùng được, về sau coi như có thêm một trợ lực lớn.
Lão phu nhân nhìn Nguyệt Dao, đứa bé này, đã bắt đầu biết phòng bị Mạc thị rồi. Xem ra những gì bà suy đoán là không sai, lão nhị tức phụ không chỉ nói riêng chuyện về Chính ca nhi chuyện. Khẳng định còn nói thêm những chuyện khác nữa. Lão phu nhân thở dài trong lòng. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có là ai thì bà cũng không bỏ được.
Nguyệt Dao thấy lão phu nhân nhìn nàng hồi lâu không mở miệng, tim đập bang bang, nhưng vẫn nỗ lực duy trì nét mặt bình tĩnh: "Tổ mẫu, phải chăng Nguyệt Dao an bài không được thỏa đáng?" Nàng lo lắng lão phu nhân sẽ không đồng ý. Nguyệt Dao đã quyết định, dù cho tổ mẫu không đồng ý, nàng cũng sẽ đem người từ chỗ nàng đưa qua cho Đình Chính.
Lão phu nhân cười nói: "An bài vậy rất khá. Chỉ là nếu làm như vậy thứ nhất bên cạnh con lại thiếu một cái nha hoàn nhất đẳng cùng nhị đẳng nha hoàn rồi. Như vậy đi, để Xảo Lan theo con. Xảo Lan trước nay vẫn ở bên cạnh ta, tính tình cũng ổn trọng, hành sự hết sức thoả đáng. Để cho nàng hầu hạ con, ta cũng yên tâm."
Xảo Lan vừa nghe lời này, lập tức đứng dậy cấp Nguyệt Dao hành Lễ. Xảo Lan là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh lão phu nhân. Niên kỷ không lớn, năm nay mới vừa mười bốn tuổi, được đề lên đại nha hoàn không được một năm. Mặt trái xoan bạch bạch tịnh tịnh, mi mục sạch sẽ sáng rõ. Cười một tiếng mà nói, đôi môi hé mở điềm tĩnh xinh đẹp như trăng khuyết.
Nguyệt Dao mặt mũi tươi cười: "Nguyệt Dao đa tạ tổ mẫu yêu thương." ấn tượng của Nguyệt Dao về Xảo Lan cũng không nhiều lắm. Nhưng nếu là tổ mẫu ban cho nàng, vậy dĩ nhiên là người có thể dùng tốt.
Nguyệt Băng bất mãn lẩm bẩm: "Tổ mẫu thật là thương yêu Tam muội muội." Không những chọn tốt bà tử, ngay cả cái nha hoàn cũng cấp chọn thật thích hợp, suy nghĩ thật là chu toàn. Tổ mẫu đúng là bất công, trước đây bất công thiên vị Trần di nương, để cho Trần di nương cùng nương nàng chống lại. Lúc này một lòng nghiêng về Tam muội muội. Tổ mẫu đúng là bất công, vẫn luôn bất công như vậy.
Lão phu nhân liếc nhìn Nguyệt Băng một cái, Nguyệt Băng sợ đến mức rụt cả cổ lại. Lão phu nhân cũng không nói Nguyệt Băng có cái gì không đúng, cứ chờ ma ma giáo dưỡng tới sau, lúc ấy lại phân phó ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc dạy dỗ. Bây giờ có nói nữa cũng không nghe không thấy vào mắt, bà cũng không công tự tìm phiền phức cho mình nữa: "Ta mệt mỏi, các ngươi đều trở về đi!"
Nguyệt Dao thực nghi hoặc, nàng còn muốn hỏi tổ mẫu ma ma quản sự của nàng là ai mà! Làm sao đến bây giờ cũng không đưa tới chỗ nàng kia chứ. Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào nha.
Nguyệt Dao đi rồi, lão phu nhân hỏi Trịnh ma ma nói: "Ma ma bồi gả của Mạc thị Hoa ma ma cùng Nhũ nương của Tam nha đầu là Cổ bà tử đã lui tới bao lâu rồi?"
Trịnh ma ma nói: "Hồi Lão phu nhân cũng đã có khoảng nửa năm rồi."
Lão phu nhân tựa lưng trên gối trúc thêu hoa văn tường vân thanh sắc hỏi. Ý định của Mạc thị lão phu nhân làm sao không biết. Chỉ là Mạc thị cũng không biết Liên Đống Bác lúc lâm trọng bệnh lại viết cho lão phu nhân một phong thơ. Nói cho lão phu nhân gia tư chi thứ hai hơn phân nửa sẽ đem sung công, còn dư lại một ít hắn sẽ lưu lại cho Nguyệt Dao bàng thân. Về phần để lại bao nhiêu, lão phu nhân suy đoán đại khái khoảng hai ba vạn lượng đi.
Lão phu nhân đối Liên Đống Bác an bài không có bất mãn gì. Bà già rồi, thân thể cũng không tiện như trước, nếu tất cả đều giao hết cho nàng, đến lúc bà đi rồi những thứ này tất cả đều có thể bị Mạc thị tính hết vào trong tiền tài của công. Bởi vậy lão phu nhân cho rằng nhi tử chừa chút tiền tài cho Nguyệt Dao bàng thân cũng không gì đáng trách. Chỉ là Mạc thị hành vi thật sự là đáng hận. Nguyệt Dao trở về cũng mới hơn nửa năm, Hoa ma ma đã cùng Cổ ma ma tiếp xúc đến những nửa năm. Nói cách khác, Nguyệt Dao vừa bước chân trở về Mạc thị ngay lập tức liền tìm hiểu gia tư của chi thứ hai.
Liên Đống Bác cũng không nói cho lão phu nhân hắn còn có nhất bút tiền tài lớn gửi cho hảo hữu trông coi. Không phải hắn không tín nhiệm lão phu nhân, mà là hắn lo lắng mẫu thân sẽ khổ sở. Nếu để cho lão phu nhân biết hắn tình nguyện phó thác mọi thứ cho hảo hữu, cũng không nguyện giao cho thân huynh trưởng. Đến lúc đó không chỉ làm tổn thương mẫu thân, đối với nữ nhi hắn mà nói đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lão phu nhân lúc trước thấy Nguyệt Dao một lòng đắm chìm trong việc sao chép kinh thư. Bà liền biết tiền tài trong tay Nguyệt Dao đây là không giữ được. Nghĩ đến thân thể của chính mình bà cũng thôi, không muốn tốn nhiều tâm tư. Tốn nhiều tâm tư ngược lại đối với Nguyệt Dao tai hại. Nhiều năm nay bà đem Mạc thị áp chế mạnh mẽ như vậy, Mạc thị chắc chắn mang lòng oán hận bà. Nếu bà tỏ ra yêu thương Nguyệt Dao, đối con bé sủng ái có thừa, đến lúc bà đi Mạc thị ắt sẽ đem toàn bộ oán khí phát tiết lên người Nguyệt Dao. Hiện tại, lão phu nhân cho rằng, có thể là bà nghĩ lầm rồi.
Nguyệt Dao vừa tới gần Lan Khê Viện, từ xa liền nhìn thấy Chính ca nhi đứng ở cửa viện, đưa cổ ngóng nhìn ra xa. Nhìn thấy nàng, liền cao hứng chạy tới.
Đông Tình theo đuôi phía sau: "Tiểu thư, thiếu gia mới vừa nói người đã trở lại. Không nghĩ tới, vừa ra đến đầu cửa viện liền nhìn thấy tiểu thư đi tới." Này có chút thần kỳ, nhưng lại cũng là sự thực.
Nguyệt Dao cười nắm tay của Chính ca nhi đi vào trong viện. Đến trong phòng, để cho nha hoàn dẫn Chính ca nhi đi thư phòng trước, nàng trở về phòng thay đổi một thân xiêm y.
Nguyệt Dao thay xong xiêm y mới đến thư phòng, thấy Chính ca nhi còn đang nghiêm túc viết chính tả. Nguyệt Dao đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn. Chữ viết Chính ca nhi tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo, méo mó, hết sức khó nhìn, thế nhưng mười chữ không sai một chữ nào. Nguyệt Dao khẽ gật đầu, cũng không tệ lắm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương