Thế Gia 2
Chương 16 : (Tt)
Trịnh ma ma chần chờ: "Lão phu nhân, đại phu nhân, bà ấy chắc hẳn cũng không phải hạng người như vậy..." Chính bản thân Trịnh ma ma cũng đã quan sát Mạc thị nhiều năm như vậy, bà cũng thực không nhìn ra đại phu nhân có chỗ nào là không thích hợp.
Lão phu nhân trào phúng: "Đến cả ngươi cũng bị nàng ta lừa gạt xoay quanh như vậy, có thể thấy được nàng ta ẩn nhẫn gian giảo cỡ nào. Có câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Nhiều năm như vậy ta mắt lạnh nhìn nàng ta hành sự, nếu không phải bây giờ đương có ta ở trên đè nặng, ép nàng ta vào khuôn khổ thì, hừ. Vốn cửa hôn sự này ta không đồng ý cũng là lão thái gia cũng cố ý muốn thành hôn sự này. Làm hại ta đây cũng đã một bó tuổi lớn lại vẫn phải thao lao khổ cực trông lo sự vụ trong phủ kia chứ.” Có thể làm bộ mắt nhắm mắt mở không nghe không thấy bỏ mọi chuyện ngoài tai ngoài mắt, toàn tâm toàn ý làm một lão nhân gia vui vẻ ngậm kẹo đùa cháu, bà làm sao lại nguyện ý thao lao cực khổ như vậy . Bà là thực không yên lòng về Mạc thị. Thế này mới phải bất đắc dĩ nắm giữ mọi chuyện trong tay. Ngay cả hai tôn tử, bà lúc đó cũng phải nghĩ hết mọi biện pháp để đem đại tôn tử giao cho lão thái gia giáo dưỡng. Nhị tôn tử cũng là do tự tay mình nuôi dưỡng bên người. Chỉ vì sợ để Mạc thị dạy sẽ đem dạy dỗ sai lệch. Dù là vậy, bà vẫn còn lo lắng cách hành sự của Mạc thị sẽ rước mầm tai vạ về cho Liên gia ( nghĩ lão thái thái thực là người có nhìn xa trông rộng ).
Trịnh ma ma lúc này thật không biết nên nói cái gì cho phải. Bà vẫn biết lão phu nhân luôn không thích đại phu nhân, vốn cho đây ắt hẳn là tranh đấu giữa bà tức. Nhưng bà thực không nghĩ lão phu nhân lại cố kị đại phu nhân đến mức này. Cũng không biết đây có phải là buồn lo vô cớ hay không nữa. Có lẽ là do người già thích suy nghĩ nhiều thôi.
Lão phu nhân xem bộ dạng Trịnh ma ma: "Ngươi đừng nghĩ rằng ta đang nói chuyện giật gân. Mạc thị luôn luôn chỉ biết đến cái lợi trước mắt, lại không biết cái hại sau lưng,không chịu phóng tầm mắt đến tương lai. Hành sự lại không biết trước sau sâu cạn, một khi bị người có địa vị ghen ghét, Liên gia ắt sẽ có đại phiền toái. Phải biết vua cũng thua thằng liều. Liên gia vốn là thế gia thư hương môn đệ. Nếu thực để xảy ra điều gì dạng gièm pha, danh dự trăm năm của Liên gia đều sẽ bị phá hủy, sau này Liên gia cũng không còn chốn yên ổn để dung thân nữa rồi. Ta có xuống dưới cửu tuyền, cũng không thể nào nhìn mặt liệt tổ liệt tông."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nha hoàn mang thuốc tới. Trịnh ma ma đi nhận lấy thuốc bưng vào: "Lão phu nhân, trước đem thuốc uống hết đã."
Đợi lão phu nhân uống xong, Trịnh ma ma mới an ủi: "Lão phu nhân, người đừng lo lắng quá, đại phu nhân sinh đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia, còn có nhị tiểu thư, cũng đều đối tốt với tam tiểu thư."
Lão phu nhân híp mắt, không nói lời nào. Lão phu nhân vốn không thích đại phu nhân, sau lại thấy Mạc thị cũng coi như cung kính hiếu thuận, trong lòng cũng có chút buông lỏng. Cự tuyệt ở phía sau đã biết một chân tướng, Mạc thị để có được đồ cưới phong phú, phong phong quang quang giá đáo đến Liên gia mà giựt giây thân mẫu đem muội muội thứ xuất trong nhà bán cho gia đình thương hộ. Nếu là bán cho thương hộ vi chính thê thì thôi bà không nói gì, hết lần này tới lần khác thương hộ này ở lão gia vốn đã có chính thê. Sau nói là bình thê, quan gia chỗ nào chấp nhận một cái bình thê, nói trắng ra chính là một cái quý thiếp mà thôi. Người như thế vì lợi ích của mình làm ra sự tình bỉ ổi như vậy, thực làm cho lão phu nhân nhìn không vừa mắt. Bởi vậy, lão phu nhân mới không muốn nhìn mặt nàng ta.
Lão nhân gia bà thực lo lắng tương lai Mạc thị có thể hay không lại vì lợi ích mà đem tôn nữ Liên gia đều bán đi. Mạc gia vốn là nhà giàu mới nổi, làm như vậy tối đa cũng chỉ bị người châm biếm đôi lời. Nhưng Liên gia thì không như vậy, thư hương môn đệ thế gia nếu thực dám đem nữ nhi gả cho thương hộ, sẽ bị thế nhân chỉ vào mũi mà thóa mạ. Cũng sẽ liên lụy đến tiền đồ của các vị thiếu gia.
Trịnh ma ma cũng thôi không nói đến Mạc thị, chỉ cười trấn an: "Lão phu nhân, coi như đại phu nhân không để ý thể diện đối xử lạnh nhạt với tam tiểu thư. Không phải còn có đại lão gia sao? Lão phu nhân người nên khoan tâm dưỡng bệnh, không cần suy nghĩ những chuyện này. Mọi chuyện hết thảy đều sẽ tốt thôi."
Lão phu nhân uống thuốc xong, nằm xuống sau liền nói: "Mong là do ta lo lắng quá mức mà thôi. Bất quá vẫn phải để tâm phòng bị một ... hai ...." Bà hay lúc này vẫn nên vì con trai mình mà tính toán nhiều hơn. Lão đại nhất tâm đều đem dặt lên sĩ đồ không quan tâm đến nội viện, Mạc thị, khụ, sớm biết sẽ như thế này thì lúc đầu bà dù có liều mạng cũng phải cự tuyệt mối hôn sự này. Thế nhưng thiên hạ vốn là không có thuốc hối hận. Bây giờ bà chỉ hy vọng có thể bỏ thêm nhiều công phu hơn một chút, không cầu hai hài tử đại phú đại quý, chỉ cầu chúng nó có thể bình yên lớn lên. Sau này thuận lợi cưới gả, đều có gia đình riêng, bà xuống dưới cửu tuyền cũng không thẹn với nhi tử rồi.
Nguyệt Dao lúc này cũng không biết, lão phu nhân đang vì tương lai của nàng mà suy tính. Bây giờ toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt ở trên người Chính ca nhi.
Trên đầu Chính ca nhi lúc này toàn là rận. Hoa lôi xem mà lo lắng Nguyệt Dao sẽ ghét bỏ Chính ca nhi, không nghĩ rằng Nguyệt Dao còn tới giúp nàng bắt rận ni!
Nha hoàn bên dưới cũng lăn qua lăn lại hơn nửa ngày mới làm được không sai biệt. Theo sau là người mạc thị sai đưa tới quần áo và đồ dùng hàng ngày. Đưa tới hai bộ xiêm y, một bộ y phục màu xanh đen, một trạm lam ( màu xanh da trời).
Nguyệt Dao nhìn bộ y phục trạm lam, mi tâm đều nhăn thật chặt. Tỷ đệ các nàng còn đang trong hiếu kỳ, đâu có thể mặc y phục màu sác tươi sang như vậy. Cũng không biết Mạc thị lại bày ra cái tư tâm gì nữa. Bất quá dù trong lòng nàng phỉ nhổ bà ta hết mức, nét mặt cũng không lộ có chỗ nào khác thường. Đỡ bị người khác nói không biết cảm ơn.
Nhưng là vài cái nha hoàn còn không có cản chế ra y phục mới, Nguyệt Dao cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho Chính ca nhi mặc y phục đại thanh kia mà ứng phó.
Mạc thị dù nói y phục có chút cũ, thế nhưng hai bộ y phục này đều có bảy phần mới. Chính ca nhi gầy nên mặc lên người, trông có chút rộng thùng thình. Chính là xoay một vòng xong, Chính ca nhi giống như thay đổi thành một người khác.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi như biến thành người khác mà sững sờ. Hắn nước da trắng nõn, lại hợp với đôi mắt hoa đào long lanh ngập nước, sau nay lớn lên tuyệt đối là một mỹ thiếu niên. ( lời của editor: sao nghe tác giả miêu tả ta lại thấy em giống con gái quá đi)
Nguyệt Dao vuốt nhẹ đầu Chính ca nhi, hài tử này lớn lên đẹp như vậy làm cái gì, lớn lên đẹp quá mức cũng không phải chuyện tốt a! Khụ, sau này lại phải lo lắng nhiều thêm một tầng. Bất quá nàng rất nhanh đem những ý niệm này quăng qua đầu.
Đều ca nhi kéo tay áo Nguyệt Dao, tiểu tâm dực dực kêu: "Tỷ tỷ." Từ lúc nhìn thấy Nguyệt Dao đến bây giờ, hắn vẫn luôn nghĩ là mình nằm mơ. Hắn thực lo lắng mọi thứ trong nháy mắt liền tiêu thất. Hắn vẫn phải ngây ngốc đứng ở trong tiểu viện, bị di nương bà tử chửi rủa.
Nguyệt Dao biết là Chính ca nhi đang sợ hãi, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ đáp ứng Chính ca nhi, sau này tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đệ nữa. Chính ca nhi không phải sợ, về sau vạn sự đều có tỷ tỷ ở đây. Có chuyện gì, đề đều nói cho tỷ tỷ, biết không?"
Đều ca nhi nhu thuận gật đầu.
Mộ Thu cùng Hoa Lôi đưa tới hồng đậu cao. Nguyệt Dao tùy ý lấy một khối đưa cho Chính ca nhi. Chính ca nhi xua tay, đẩy tay về phía của Nguyệt Dao: "Tỷ tỷ, tỷ ăn đi."
Nguyệt Dao cười mà lấy một khối: "Vậy tỷ đệ chúng ta cùng nhau ăn, được chứ !" Trong mắt nhưng là có thêm lệ quang. Chính ca nhi có lẽ không phải là đứa trẻ cơ linh, thế nhưng tâm tư lại đơn thuần. Một đệ tốt như vậy, đời trước lại bị nàng bỏ qua, khiến cho hắn sớm chết yểu trong hậu viện. Đều là lỗi của nàng.
Chính ca nhi không biết vì sao Nguyệt Dao lại khóc, lấy tay nhỏ lau nước mắt cho Nguyệt Dao: "Tỷ tỷ, không khóc, không khóc."Hắn cũng không biết làm sao để an ủi Nguyệt Dao.
Hoa Lôi cùng Mộ Thu không biết Nguyệt Dao vì cái gì mà lại khóc, lại tưởng bởi vì trước đây nàng bỏ qua Chính ca nhi, thế nên mới hối hận áy náy: "Tiểu thư, chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Sau này hảo hảo được là tốt rồi."
Qua thật lâu Nguyệt Dao mới bình phục được tâm tình.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
6 chương
55 chương
30 chương
72 chương
10 chương