Thế Gia 2
Chương 130 : Kỳ Thi Mùa Xuân (Hạ)
Rạng sáng hôm sau Mã Thành Đằng không xin nghỉ, vẫn như mọi ngày tới nơi công vụ. Tuy rằng trong lòng Mã Thành Đằng đang sôi trào, thế nhưng trong đầu lại rất rõ ràng, càng ở thời khắc mấu chốt này hắn càng phải giữ được bình tĩnh. Phải khiến tất cả mọi người biết hắn không có chỗ nào khác thường, vậy chờ tới khi nhi tử thi đậu ngoài ý muốn kia, thì nhiều nhất họ chỉ cho rằng là nhi tử hắn có vận khí tốt, chứ không hoài nghi điều gì.
Đương nhiên, đáy lòng Mã Thành Đằng rất mong mấy cái đề này thật sự là đề thi khóa này, nếu là thật vậy nhi tử của hắn nhất định có thể trúng.
Hai ngày cuối cùng tiên sinh cho nghỉ để học trò có thể nghỉ ngơi, dưỡng tốt tinh thần tới trường thi. Mã Bằng cũng không ngoại lệ, nghỉ học thì về nhà nghỉ ngơi.
Trình thị được thả ra, vừa đúng lúc đại thiếu gia phải đi thi, Liễu bà tử sợ Trình thị bình nứt không sợ vỡ lại dùng thủ đoạn gì đó làm hại đại thiếu gia không thể đi thi, quả thật nâng tinh thần lên 120 phần mà lo lắng. Tự mình nhìn chằm chằm vào việc ăn uống, ngày cả quần áo cũng giao toàn quyền cho hai nha hoàn thiếp thân làm.
Lo lắng của Liễu bà tử chỉ là dư thừa, nhi tử sắp thi Mã Thành Đằng cũng xin nghỉ hai ngày, cấp trên phê duyệt rất vui vẻ.
Lần xin nghỉ này Mã Thành Đằng không khiến mọi người chú ý, bởi vì có rất nhiều đồng liêu cũng xin nghỉ do nhi tử sắp đi thi, cũng không phải chỉ có mỗi mình Mã Thành Đằng xin nghỉ. Dưới loại tình huống này, cấp trên đa phần đều rất vui vẻ trả lời đồng ý. Nhà ai có nhi tử mà không chạy tới bước này, bản thân đã từng trải qua lúc này đương nhiên phải về nhà dặn dò nhi tử đôi chút về những sự việc cùng hạng mục cần phải chú ý tới.
Mã Thành Đằng lại không hề nói với hắn những thứ cần chú ý trong cuộc thi. Mã Thành Đằng chỉ kêu Mã Bằng đến thư phòng, nói hắn giải vài đề thi, bảo hắn làm cho Mã Thành Đằng xem thử.
Mã Bằng nhìn mấy đề mục, vô cùng quấn quýt. Hắn vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt, lần này không cần tiên sinh và phụ thân nói, hắn cũng biết mình không có hy vọng, bởi vì chính bản thân hắn cũng không chắc chắn. Lúc này đã sắp thi, cha còn bắt hắn làm đề đưa hắn khiến hắn thật rất hồi hộp.
Dưới ánh mắt sắc bén của Mã Thành Đằng, Mã Bằng nhắm mắt làm bài. Mã Thành Đằng nhìn bài văn nhi tử làm, đôi lông mày nhíu lại chặt tới nỗi có thể kẹp chết mấy con ruồi. Viết không được khá không nói, căn bản là không có nắm đúng trọng điểm. Nếu thật sự cho ra mấy đề thi này, nhi tử nhất định sẽ thi rớt.
Mã Thành Đằng không đưa cho Mã Bằng xem bài giải mà mình đã làm tốt, hắn cũng có lo lắng của hắn. Nếu bài văn là do hắn viết ra, ngộ nhỡ nhi tử thi đỗ vậy nhất định sẽ bị người chú ý. Đến lúc đó mà có người nhìn bài thi lại phát hiện ra chỗ nào không thích hợp, đó chính là đại họa. Cho nên mặc dù Mã Thành Đằng có trăm điều không hài lòng với văn chương của Mã Bằng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với Mã Bằng những khiếm khuyết trong bài của hắn, sau đó nói với hắn phải làm thế nào để nắm đúng trọng điểm, lại nói cho Mã Bằng biết phải viết sao mới có thể làm cho giám khảo hài lòng.
Mã Thành Đằng bảo Mã Bằng viết rồi lại sửa, sửa xong lại viết, ngoại trừ đi ngủ hắn vẫn luôn ở thư phòng, vẻ mặt Mã Bằng chẳng khác nào trái khổ qua. Ngay cả Mã Viễn cũng cảm thấy Mã Thành Đằng quá mức rồi, uyển chuyển nhắc nhở: “Lão gia, ngày mai thiếu gia phải đi thi rồi, nếu còn đi với trang thái thế này, ta lo thiếu gia không chịu nổi.”
Mã Thành Đằng khoát khoát tay: “Ta có chừng mực.” Chỉ cần chờ tới lúc vào thi, nhi tử nhìn thấy đề thi giống vậy, hắn cao hứng còn không kịp, làm sao có thể không chống đỡ được kia chứ.
Trải qua hai ngày sửa sửa chữa chữa, Mã Thành Đằng cảm thấy không còn sai kém quá nhiều. Hiện tại bài thi này là dựa vào trình độ của nhi tử mà chỉnh chu, có thể thi trúng mà không khiến người ta chú ý, rất chính đáng.
Trước khi thi bảy canh giờ, Mã Thành Đằng thả cho Mã Bằng đi nghỉ ngơi: “Ngủ một giấc thật tốt, ngày mai cố gắng làm bài thi.” Còn như nói thi được hay không được cũng không sao, mấy lời này nói cũng là vô ích, Mã Thành Đằng cũng chẳng nói làm gì.
Sau khi nhi tử ngủ, Mã Thành Đằng gọi Mã Viễn tới, hỏi Mã Viễn có chuẩn bị tốt chưa. Ban đầu những chuyện này đều là do đương gia phu nhân làm, nhưng bây giờ Mã Thành Đằng đề phòng Trình thị, tất cả thủ tục của đại nhi tử hắn đều giao cho tâm phúc đi làm. Mã Viễn làm việc rất tỉ mỉ, có thể suy xét tới mọi mặt, hắn cũng tương đối yên tâm.
Mã Viễn cười nói: “Lão gia yên tâm, đều tốt rồi.” Trước đó Mã Viễn cũng lo lắng, đại thiếu gia thật thà phúc hậu quá mức sợ hắn không chống đỡ được cái nhà này; nhị thiếu gia đúng là rất thông minh thế nhưng tâm tư hắn lại không đặt lên bài vở, cũng không ở trong nhà, hai người này làm hắn quả thật phát sầu vì tiền đồ Mã gia.
Chẳng qua từ lúc đại thiếu gia định ra mối hôn sự tốt kia, quả tim của hắn cũng được yên ổn, chờ đại thiếu phu nhân qua cửa hắn tin tưởng phủ đệ cũng sẽ khá hơn, có một đương gia chủ mẫu tốt cũng tạo ảnh hưởng tốt tới tiền đồ của một gia tộc.
Đặng ma ma trở lại Liên gia đưa ngọc bội của Mã Thành Đằng cho Nguyệt Dao “Cô nương, đây là cữu lão gia đưa cho ngươi. Cô nương, đây là ý gì?” Không nói lời gì chỉ đưa ngọc bội, Đặng ma ma không hiểu được một mảnh ngọc bội có thể biểu hiện ý gì.
Nguyệt Dao nhìn khối ngọc bội kia cười nói: “Cậu làm thế này là nói cho ta biết hắn sẽ không nói chuyện này cho người thứ hai, bảo ta yên tâm.” Thật ra nàng chỉ lo lắng cậu sẽ hỏi một ít chuyện, lại không nghĩ tới ngay cả hỏi cậu cũng không hỏi lại còn nói cho nàng biết chuyện này dừng ở đây.
Đặng ma ma lại chần chờ: “Cô nương, người nói chuyện này liệu có xảy ra sai lầm gì không?” Nếu biểu thiểu gia thi đậu vậy đó đều là công lao của cô nương, về sau chỉ cần cô nương có việc muốn nhờ biểu thiểu gia, biểu thiểu gia nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng nếu như không đậu, vậy chẳng khác nào vui sướng công toi.
Nguyệt Dao cũng không biết có đúng là mấy đề thi này hay không: “Nhìn ý trời đi!” Thi đỗ tiền đồ đại biểu ca tốt. Thi không đậu vậy số phận đại biểu ca cũng đã thay đổi, cưới Trang gia đại cô nương, có xui xẻo thế nào cũng không thể xui như kiếp trước.
Đặng ma ma nhớ tới trên đường trở về lúc bà đi ngang qua nhà cái đánh bạc, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Cười nói với Nguyệt Dao chuyện lý thú bà nhìn thấy: “Cô nương, ta nghe nói có một nhóm người thế chấp toàn bộ tiền cược, cược thí sinh Giang Nam Vu Tử Đạt đậu Trạng nguyên lang.”
Sắc mặt Nguyệt Dao biến đổi, tưởng là Đặng ma ma muốn nói nàng đi đặt cược, vẻ mặt liền thay đổi liên tục: “”Ma ma, đừng nhắc lại những lời này.” Để cho nàng tới đặt tiền cược há chẳng bảo nàng đi đánh bạc, trong mắt Nguyệt Dao đánh bạc đó chính là thủ đoạn thấp hèn.
Đặng ma ma bỗng chốc hoàn hồn, dáng vẻ thanh cao của cô nương nhà mình thật khiến người ta phải đau đầu, bà chỉ nói vài tin đồn thú vị thôi mà, sao cô nương lại nghĩ tới chỗ này chứ. Sao bà có thể bảo cô nương đi bỏ tiền đặt cược kia chứ, nếu để phu nhân dưới chốn cửu tuyền biết được người cũng không thể an giấc nổi. Thế nhưng lời này lại không thể nói với Nguyệt Dao, sợ Nguyệt Dao áy náy: “Cô nương, đều là lỗi của lão nô.”
Thật ra Nguyệt Dao có phần quá mẫn cảm với mấy chuyện này, chủ yếu là vì kiếp trước Mã Dược đánh bạc thua hết toàn bộ tài sản Mã gia, khiến cho nàng phải khắc sâu ký ức này: “Ma ma đừng tự trách mình, ta biết ngươi tốt với ta, thế nhưng tiền bạc trên tay ta cũng đủ dùng.” Tiền bạc trên tay nàng dư cho nàng dùng cả đời, không cần phải đi đánh bạc làm liều gì cả.
Nói tới nói lui Nguyệt Dao vẫn còn bị kiếp trước ảnh hưởng, xác thực mà nói đó là bệnh chung của người đọc sách trong thời đại này. Đó chính là: hết thảy mọi việc đều là thấp kém, chỉ có đọc sách mới thanh cao tài giỏi.
Khi ở thư phòng luyện chữ, Nguyệt Dao đột nhiên để bút xuống, ngồi trên ghế xét lại mình thấy mình có phải cổ hủ quá mức rồi hay không, có thể sử dụng cơ hội này đặt bẫy Mạc thị, ngoài ra cũng có thể để Đặng ma ma kiếm thêm một khoản, nhất cử lưỡng tiện chuyện này có gì không thể làm.
Nguyệt Dao suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn khuất phục ưu thế lợi ích. Lập tức gọi Đặng ma ma tới: “Ma ma trên người ma ma có bao nhiêu bạc riêng?”
Đặng ma ma không biết Nguyệt Dao muốn làm gì, thế nhưng bà biết chắc chắn cô nương không có ý đồ gì với chút bạc nhỏ ấy của bà: “Cô nương, chút bạc lẻ để dành mấy năm nay cũng có được hơn hơn hai ngàn lượng bạc.” Đối với một người hầu mà nói, hơn hai ngàn lượng là một khoản tiền lớn.
Nguyệt Dao không cảm thấy trên người Đặng ma ma có hơn hai ngàn lượng bạc là có gì kỳ lạ, đi theo nương nàng nhiều năm như vậy, lại làm quản sự nương tử của chi thứ hai, hơn hai ngàn lượng quả thật không thể nói là nhiều: “Ta lại cho người thêm một ít vừa đủ ba nghìn lượng, người bảo Hoa Lôi giao số tiền này cho thúc thúc nàng ấy nói hắn tới ngân hàng tư nhân đặt cược, đặt Vu Tử Đạt thi đậu tam nguyên.”
Tròng mắt Đặng ma ma đã sắp trừng to tới lọt ra, há mồm cả buổi mới lên tiếng: “Cô nương, cô. . .” Tính tình cô nương thanh cao như vậy sao lại đi đặt cược chứ? Mặt trời mọc lên từ phía tây sao.
Nguyệt Dao không giải thích với Đặng ma ma: “Ma ma đi làm đi, đợi sau này ta sẽ giải thích với ngươi.” Hiện tại có giải thích cũng chẳng thể thông.
Đặng ma ma thấy thế cũng không hỏi tới nữa. Đặng ma ma có một chỗ tốt, đó chính là Nguyệt Dao bảo bà làm gì thì sẽ làm cái đó, chứ không truy hỏi vặn vẹo đòi nguyên nhân, điều này làm cho Nguyệt Dao rất thoải mái.
Hoa Lôi cầm lấy ngân phiếu ba nghìn lượng liền có chút choáng váng: “Ma ma. . .”
Đặng ma ma nói nguyên nhân cho Hoa Lôi: “Ngươi bảo thúc thúc ngươi làm việc ổn thỏa một chút, đừng để người ta biết rồi. Cơ hội tốt như vậy nếu không kiếm thêm một khoản thì quả là ngốc.”
Hoa Lôi có chút bất an: “Làm sao ma ma biết Vu Tử Đạt này nhất định có thể thi đậu tam nguyên?” Loại chuyện này nào có thể xác định chắc chắn được.
Đương nhiên Đặng ma ma sẽ mang Mã Thành Đằng ra mà nói chuyện: “Hôm qua ta tới phủ cữu lão gia, nghe cữu lão gia nói trong triều có mấy đại nho rất coi trọng Vu Tử Đạt, đều nói hắn là hạt giống tốt trăm năm khó gặp, nói không chừng có thể thi đậu tam nguyên, ta liền đánh cược mấy vị đại nho nói đúng.”
Hoa Lôi do dự nói: “Ma ma, nếu không đặt ít đi một chút, hạ xuống còn một ngàn lượng thôi. Ngộ nhỡ . . .” Ngộ nhỡ Vu Tử Đạt không đậu tam nguyên, vậy chẳng khác nào tất cả đều đổ xuống sông xuống biển.
Đặng ma ma khoát khoát tay: “Cho ngươi đi thì ngươi đi ngay đi, sao mà nhiều lời như vậy. Nhớ kỹ không được nói cho cô nương.” Đặng ma ma nói những lời này thật ra cũng có ý muốn dò xét, bà muốn thử xem liệu Hoa Lôi có thể vì thấy bà là ma ma tâm phúc của cô nương, liền dối cô nương mà làm không.”
Tuy nói thường ngày Đặng ma ma nói gì Hoa Lôi đều nghe nấy, thế nhưng chuyện lớn như vậy nàng nào dám giấu diếm cô nương, đến lúc đó gặp chuyện không may không phải sẽ dính dáng tới cô nương rồi sao.
Nguyệt Dao nghe được lời Hoa Lôi, gọi Đặng ma ma tới ngay trước mặt Hoa Lôi nói: “Ma ma, không phải đã nói không thể đặt cược sao, vì sao ngươi còn cố chấp như vậy.”
Đối với việc Hoa Lôi mật báo Đặng ma ma cũng không tức giận, ngược lại Hoa Lôi nói với cô nương việc này bà lại thấy rất hài lòng. Không nói, ắt bà phải đánh giá lại xem Hoa Lôi này còn có thể sử dụng nữa không: “Cô nương, ta muốn kiếm thêm nhiều tiền, sau này có tiền bên mình, già rồi mới không phải lo gì.”
Khóe môi Nguyệt Dao giật giật: “Nếu ma ma đã cố ý vậy cũng được. Hoa Lôi, ngươi đưa số ngân phiếu này cho thúc thúc ngươi đi, đi luôn bây giờ.”
Mặt Đặng ma ma xanh mét, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Nguyệt Dao lại lắc đầu với bà. Đặng ma ma chỉ đành nuốt lời đã tới miệng về.
Chờ sau khi Hoa Lôi đi ra ngoài, Đặng ma ma nóng lòng: “Cô nương, sao người có thể. . . Cô nương, người thật sự muốn đặt hết à?” Đặng ma ma chỉ cho là Nguyệt Dao muốn thử lòng Hoa Lôi, hoặc thử dò xét thúc thúc của Hoa Lôi, nào đâu biết rằng Nguyệt Dao lại làm thật. Cô nương thế này với người trong trí nhớ của bà không giống nhau rồi, cứ như bị đánh thành hai người khác biệt vậy.
Nguyệt Dao liếc mắt nhìn Đặng ma ma: “Ma ma, ta cho ngươi đi làm chuyện này, không phải là vì thử tâm Hoa Lôi. Ma ma, Hoa Lôi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy ta tin tưởng nàng ấy.” Thật ra có thể thông qua chuyện này thử dò xét thúc thúc Hoa Lôi xem sao.
Đặng ma ma lại có phần lo âu, nếu bị người khác biết được sẽ gây tổn hại rất lớn tới cô nương: “Cô nương, ngộ nhỡ bị Mạc thị biết được, hậu quả khó mà lường được.”
Nguyệt Dao cười nói: “Không biết thì tốt, biết được vậy càng tốt hơn.”
Giờ đây Đặng ma ma càng ngày càng không thể nhìn rõ ý nghĩ của cô nương nhà mình, chẳng qua bà không hỏi gì thêm, nếu trong lòng cô nương đã có dự tính bài bản, vậy bà cũng không cần phải lo lắng quá làm gì.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
17 chương
380 chương
36 chương
447 chương
8 chương
148 chương