Thế Gia 2

Chương 118 : 65: Thực Tế Tàn Khốc

Tô di nương cầm tay nữ nhi, nhìn khuôn mặt sáng rỡ của nữ nhi nàng cũng rất xoắn xuýt, mấy ngày nay nàng vẫn luôn đấu tranh. Nếu là có thể nàng cũng không muốn nói những chuyện bẩn thỉu này cho nữ nhi nghe, trước đây vì nàng nói chuyện này mà nữ nhi che giấu tâm tính của mình, biến bản thân thành người trong suốt. Lần này ngoài ý muốn té ngã đập đầu làm bị thương mất trí nhớ, nhưng nhìn nữ nhi khôi phục bản tính vui tươi hoạt bát, nàng cũng rất vui vẻ, thế nhưng rất nhanh thôi nụ cười vui vẻ trên mặt nữ nhi sẽ rất bị chính tay nàng đánh vỡ lần nữa, nàng thật sự không đành lòng. Nước mắt Nguyệt Hoàn tí tách rơi xuống: "Di nương, đều là lỗi của con, lúc đó con không nên quay sang hò hét la lối với phu nhân, lúc đó dường như con không khống chế được chính mình." Trong nháy mắt đó, nàng chỉ biết mình rất căm phẫn, muốn đòi Mạc thị cho một câu trả lời hợp lý, hoàn toàn quên mất thân phận của chính mình. Bằng không, nàng tuyệt đối sẽ không tắc trách như vậy. Qua chuyện này, Nguyệt Hoàn đã hiểu rõ ra rằng chính nàng vẫn chưa hoàn toàn nhập mình vào xã hội này, lúc nào cũng lấy thái độ như đang xem trò chơi mà sống ở thời đại này, chuyện lần này cho nàng một bài học kinh nghiệm sâu sắc. Qua rất lâu sau Tô di nương mới lên tiếng: "Chuyện lần này đúng là do con gây ra, nếu không phải con di nương cũng sẽ không bị phạt." Lúc nói Tô di nương lời này dường như đang có một thanh đao đâm thẳng vào ngực nàng. Nguyệt Hoàn trợn to mắt mà nhìn Tô di nương, giọng nói có chút run rẩy: "Di nương, người, người bị phạt là do con gây ra? Con, con đã làm gì?" Di nương bị phạt cũng là do nàng gây ra, thế này là có chuyện gì? Nàng không có làm gì cả mà? Nàng thật sự không hề làm gì cả. Tô di nương chịu đựng đau khổ trong lòng mà nói: "Bởi vì ngày hôm trước con tự mình tới Lan Khê viện, phu nhân cho rằng là di nương xui khiến con đi, cho nên tức giận." Nguyệt Hoàn như đang nghe kể một câu chuyện cười, giọng nói không khỏi lớn hơn: "Vì sao? Con chỉ tới Lan Khê viện mượn mấy cuốn sách, con chỉ đi mượn vài cuốn sách thôi mà tại sao phu nhân lại nổi giận chứ?" Lẽ nào vì nàng thân là thứ nữ nên ngay cả quyền lợi đọc sách cũng không có. Tô di nương hơi hơi thở dài; "Mượn sách đúng là chuyện không sai, thế nhưng con không nên tới chỗ Tam cô nương mượn sách, phu nhân cho là chuyện con tới chỗ Tam cô nương lấy lòng là chủ ý của di nương." Nguyệt Hoàn không hiểu được. Tô di nương cũng không muốn nói mấy chuyện xấu xa này cho nữ nhi biết, thế nhưng nếu bây giờ không nói cho nữ nhi, nữ nhi sẽ vẫn liều lĩnh như vậy, đến lúc đó nàng bị phạt chỉ là chuyện nhỏ nhưng làm trễ nãi nữ nhi và Luân ca nhi đó mới là việc hệ trọng: "Phu nhân vẫn muốn lung lạc lôi kéo Tam cô nương, trước kia Tam cô nương như thế thật tốt, thế nhưng trong chớp mắt Tam cô nương lại thay đổi trở nên khôn khéo hơn cũng không tiếp tục thân cận với phu nhân nữa, điều này làm cho phu nhân thấy rất tức giận, nhưng vì có lão phu nhân ở đây nên tạm thời phu nhân có muốn làm gì cũng không được." Nguyệt Hoàn nhớ tới trước kia có nói qua chuyện này: "Di nương, con biết phu nhân ngấp nghé khoản tiền kếch sù trên tay Tam cô nương, thế nhưng điều này cùng việc con mượn sách thì có liên can gì với nhau?" Nghĩ như thế nào Nguyệt Hoàn cũng nghĩ không thông chuyện này với việc của nàng có liên hệ gì. Đối với nữ nhi tâm tư đơn thuần này Tô di nương cũng không biết làm sao, trước đây chuyện gì nữ nhi cũng nhìn rõ ràng đầu đuôi, bây giờ lại trở nên ngây thơ như vậy: "Con đi mượn sách vốn là không có vấn đề gì, thế nhưng phu nhân hoài nghi ta chỉ điểm con đi. Ta hầu hạ bên người phu nhân nhiều năm như vậy, rõ rõ ràng ràng mọi chuyện phu nhân làm, cũng hiểu rất rõ tính tình người, phu nhân làm thế là vì sợ ta. . ." Sợ gì nàng cũng không cần nói tiếp. Nguyệt Hoàn sửng sốt một chút: "Di nương. . . Ý của người là nhất định sẽ có một ngày phu nhân hạ thủ với Tam cô nương." Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua lại không nghĩ tới nó chỉ bị che giấu đi chờ ngày bùng phát. Tô di nương cười khổ: "Đây là chuyện đương nhiên rồi, Nhị lão gia nhậm chức Diêm Ngự Sử ở Giang Nam, thế nhưng số ngân lượng lão gia mang về lại không tới mười vạn lượng, bản thân chuyện này vốn đã không hợp lý rồi. Cổ ma ma đã thả tiếng gió cho phu nhân, trước khi Nhị lão gia chết có giao cho Tam cô nương một cái hộp. Nếu không có sai lầm, vậy chắc chắn trong cái hộp đó chính là tiền bạc còn dư lại của chi thứ hai, phỏng đoán sơ lược thì ít nhất cũng có mười mấy hai mươi vạn lượng, có lẽ còn có nhiều hơn." Nguyệt Hoàn bỗng chốc trầm mặc. Nguyệt Hoàn không nhìn được điệu bộ này của Mạc thị, ngay cả tiền tài của một bé gái mồ côi còn trăm phương ngàn kế mưu tính như vậy; thế nhưng từ xưa tới nay tiền tài động lòng người, huống chi còn là số tiền tài lớn như vậy; đều nói thất phu vô tội hoài bích có tội, có trách thì trách vì sao Nhị lão gia lại để lại nhiều tiền như vậy cho Tam cô nương. Cây đèn đồng du trên bàn vang lên tiếng nổ tách tách, lóe ra tia sáng bé nhỏ. Tô di nương cũng cảm thấy thế sự vô thường: "Tam cô nương trở về toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc sao chép kinh thư, ngay cả lão phu nhân nàng cũng không thân thiết; phu nhân lại muộc chuộc Cổ ma ma vú nuôi của Tam cô nương, có Cổ ma ma giúp đỡ, Tam cô nương liền rất thân thiết với cùng phu nhân. Thế nhưng không biết hai tháng trước đã xảy ra chuyện gì, Tam cô nương vẫn luôn một lòng sao chép kinh thư đột nhiên thay đổi; không những đuổi Cổ ma ma đi, lại còn nhận lấy Đình Chính thiếu gia trước nay nàng vốn chẳng quang tâm tới đưa về dạy dỗ bên mình, sau đó lại tìm ma ma tâm phúc bên người Nhị phu nhân về cạnh. Có lão phu nhân ở trên, phu nhân cũng không làm gì Tam cô nương được. Nếu Tam cô nương vẫn an tâm sao chép kinh thư vậy còn tốt, nhưng hôm nay Tam cô nương đột nhiên thay đổi trở nên thông minh lanh lợi hơn. Bây giờ lão phu nhân vẫn còn, phu nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chờ sau khi lão phu nhân qua đời chắc hẳn phủ đệ sẽ không còn sự an bình." Tim Nguyệt Hoàn nhảy lên bình bịch: "Di nương, có phải đột nhiên Tam cô nương không những không thích phu nhân hay không, mà còn cực kỳ căm ghét thậm chí căm hận phu nhân?" Nếu nàng đoán không sai, Nguyệt Hoàn chắc chắn trăm phần trăm là Tam cô nương trùng sinh. Đối với vấn đề nữ nhi hỏi Tô di nương có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói: "Ừ, căm hận thì chưa tới mức đó, nhưng mà cũng không tiếp tục gần gũi với phu nhân, thậm chí còn đẩy Nhị cô nương ngã xuống đất. Nếu không phải có lão phu nhân che chở, phu nhân đã sớm động thủ với Tam cô nương." Thật ra dựa theo lời Tô di nương mà nói, số tiền tài này sớm ngày vào tay phu nhân thì cũng tốt. Tam cô nương chỉ là một đứa bé, giữ một khoản tiền tài khổng lồ như vậy trong tay chung quy cũng không an toàn cho lắm, thế nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của Tam cô nương, e rằng một phân bạc phu nhân cũng không mò được. Tay của Nguyệt Hoàn run run, đến bây giờ nàng đã xác định trăm phần trăm rằng Tam cô nương này thực sự là người trùng sinh rồi. Trong một đêm tính tình đại biến, nếu không phải xuyên qua thì chính là trùng sinh, đã loại bỏ khả năng xuyên qua ra, vậy chỉ còn một cái là trùng sinh. Điều này cũng có thể lý giải được vì sao Tam cô nương học cái gì cũng nhanh hơn rồi. Không đợi Nguyệt Hoàn tiếp tục suy nghĩ, Tô di nương nói: "Phu nhân cũng liên tục buồn bực, chẳng qua trước đó không lâu cuối cùng phu nhân cũng biết được nguyên nhân vì sao bỗng chốc Tam cô nương không gần gũi với mình nữa." Nguyệt Hoàn không thể tin nhìn Tô di nương, lẽ nào chuyện Tam cô nương trùng sinh đã có rất nhiều người biết? Không thể nào, nếu là như vậy làm sao Tam cô nương còn có thể ở vui vẻ sống tốt trong phủ đệ được kia chứ. Tô di nương không biết suy nghĩ của Nguyệt Hoàn: "Nghe nói là Nhị phu nhân báo mộng nói với Tam cô nương rằng Cổ ma ma không đáng tin, lúc này nàng mới đuổi Cổ ma ma ra ngoài." Còn có chuyện gì cụ thể hơn thì nàng không nghe ngóng được, thế nhưng nếu Nhị phu nhân báo mộng có thể nói ra Cổ ma ma, chắc chắn sẽ không bỏ qua phần của đại phu nhân. Nhị phu nhân chính là một người cực kỳ thông minh, bằng không phu nhân sẽ không ba lần bốn lượt nhận thiệt thòi mất mặt trước mặt Nhị phu nhân. Nguyệt Hoàn há miệng, không phải thế chứ, Nguyệt Dao sẽ dùng cái lý do qua loa tắc trách này mà chắn đỡ chuyện nàng làm ra: "Di nương tin không?" Lý do này mà cũng thành, trò đùa vui này có vẻ quá mức rồi. Tô di nương gật đầu: "Tứ cô nương, di nương nói cho con những thứ này, là muốn cho con biết, về sau phu nhân và Tam cô nương sẽ không thể chung sống hòa bình với nhau được. Cô nương, Tam cô nương người không thể dính vào được." Nguyệt Hoàn không nhịn được hỏi: "Vì sao?" Tô di nương lắc đầu: "Phu nhân mưu đồ tiền tài của Tam cô nương, nếu còn như lúc trước vậy chắc chắn cũng không có gì, thế nhưng nếu Tam cô nương đã phát hiện và có phòng bị, phu nhân sẽ không dễ dàng thực hiện được như vậy. Mưu tính của phu nhân, e rằng sẽ tan vỡ. Thế nhưng phu nhân không phải người dễ dàng chịu thua như vậy, đến lúc đó chúng ta đều bị cuốn vào chứ không thể nào tránh khỏi." Nguyệt Hoàn buông mình trầm tư. Nếu Nguyệt Dao thực sự là người trùng sinh vậy chắc chắn phu nhân không thể mưu tính được tiền bạc của nàng ấy, không những như vậy, rất có thể Nguyệt Dao còn quay lại trả thù Mạc thị. Vì chứng minh suy đoán của mình chắc chắn đúng, Nguyệt Hoàn không nhịn được hỏi: "Di nương tại sao người nói mưu tính của phu nhân có thể sẽ thành trống không." Tô di nương cười khổ nói: "Lúc Tam cô nương mới vừa trở lại kinh thành liền chuyên tâm sao chép kinh thư, việc bên ngoài tất cả đều mặc kệ. Nhưng đến bây giờ, không những biết lấy lòng lão phu nhân, lại còn qua lại thân thiết với Mã gia và Lý gia. Tam cô nương làm những thứ này thật ra chính là đang tìm kiếm hậu thuẫn. Có những người này ủng hộ đằng sau, phu nhân ắt phải cố kỵ, làm việc sẽ bó tay bó chân, chắc chắn không thể như nguyện." Nguyệt Hoàn nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân kiêng kị chuyện gì?" Tô di nương giải thích: "Lão gia làm quan trong triều, coi trọng nhất chính là danh tiếng. Bây giờ phụ mẫu của Tam cô nương đều mất rồi gởi cho đại phòng nuôi, nếu có người lan truyền ra ngoài rằng phu nhân mưu đoạt tiền tài trên tay Tam cô nương vậy không những ảnh hưởng tới con đường làm quan của lão gia, mà hơn nữa còn gây trở ngại cho tiền đồ của mấy người đại thiếu gia cùng nhị cô nương." Nguyệt Hoàn như bắt được một tia hy vọng: "Nói như vậy, phu nhân không đấu lại Tam cô nương còn gì?" Nếu thật như vậy vậy nàng có thể liên thủ với Tam cô nương.