Thế Gia 2
Chương 109 : Chương 57.2
Lúc hạ triều Lý Quốc Hạnh đi chung với Mã Thành Đằng, cười nói tới chuyện này: "Ta nhớ rõ tiểu nhi tử của huynh năm nay đã mười bốn tuổi, cũng đi thư viện học bài rồi. Huynh đang tìm kiếm tiên sinh cho con cái nhà ai vậy?" Lý Quốc Hạnh chỉ là có chút hiếu kỳ.
Mã Thành Đằng cười nói: "Là tìm cho Đình Chính."
Lý Quốc Hạnh sửng sốt: "Đình Chính? Làm sao huynh có thể tìm tiên sinh cho đứa bé của Liên gia?" Hắn biết rõ thế hệ tiếp này của Liên gia dùng chữ lót là "Đình" trong tên, thế nhưng Đình Chính là ai Lý Quốc Hạnh thật không biết.
Lý Quốc Hạnh nghe được đó là con trai của Liên Đống Bác, thì sửng sờ một thoáng: "Con trai của Tử Minh?" Hắn nhớ rõ ràng rằng Tử Minh không có nhi tử mà? Chẳng lẽ là nhận làm con thừa tự.
Không trách Lý Quốc Hạnh không biết tới sự tồn tại của Đình Chính. Liên Đống Bác chưa từng nói với người bên ngoài rằng hắn có một đứa con trai, thật sự là xuất thân của đứa con trai này làm cho hắn khó có thể mở miệng; hơn nữa lại ở tại Giang Nam, hai bên cách xa nghìn dặm.
Liên Đống Bác đã khuất núi, Liên Đống Phương dẫn Nguyệt Dao và Đình Chính trở lại kinh thành. Thân phận Nguyệt Dao ngược lại có mặt mũi quá lớn, thế nhưng Đình Chính trở lại một cái đã bị ném thẳng ra sau hậu viện, chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Người của Liên phủ căn bản cũng không có xem Đình Chính là một chủ tử chính đáng, hơn nữa cũng không biết có phải có người cố ý hay không, mà tin tức liên quan tới Đình Chính thật đúng là không có lan truyền ra ngoài.
Mã Thành Đằng cũng chỉ có thể cười khổ, đứa bé này sinh ra quả thật, haiz. Chẳng qua nói tóm lại nó cũng là con nối dòng duy nhất của muội phu.
Lý Quốc Hạnh mặc kệ thân phận mẹ đẻ của Đình Chính có bối cảnh là gì, hắn chỉ cần xác định được Đình Chính là con trai ruột của Liên Đống Bác thì sẽ quan tâm tới, tuy rằng Lý Quốc Hạnh và Liên Đống Bác kém nhau ba tuổi, thế nhưng hai người chính là vừa gặp mà như đã quen, về sau trở thành bạn tri kỉ thâm giao.
Bây giờ nghe nói đứa bé bạn tốt để lại muốn tìm tiên sinh, hắn chắc chắn phải giúp một tay. Chỉ có điều hắn có chút kỳ quái: "Tại sao lại là huynh đứng ra tìm kiếm tiên sinh cho đứa bé này?" Theo lý mà nói chuyện này hẳn là do Liên Đống Phương đứng ra đi tìm tiên sinh, làm bá phụ, cần phải an trí thỏa đáng con mồ côi của huynh đệ mới đúng, nhưng vì sao bây giờ lại để Mã Thành Đằng đứng ra đi tìm tiên sinh.
Mã Thành Đằng biết hai người Lý Quốc Hạnh cùng Liên Đống Bác là bạn tốt, liền không có giấu diếm. Đưa chuyện Nguyệt Dao giao phó cho hắn nói với Lý Quốc Hạnh.
Lý Quốc Hạnh nghe xong khẽ cau mày, bản thân Nguyệt Dao vẫn còn con nít, lại phải vì chuyện của ấu đệ mà bôn ba mệt nhọc, Liên Đống Phương đang làm cái gì, chỉ là chuyện liên quan đến việc nội bộ của Liên gia hắn cũng không tiện nói gì. Suy nghĩ một chút sau đó nói: "Vừa đúng lúc trước đó vài ngày ta có mời một tiên sinh cho tiểu nhi tử. Nếu như có thể, thì để cho Đình Chính đi theo tiểu nhi cùng nhau học tập."
Mã Thành Đằng vui mừng quá đỗi, tuy rằng hắn không biết về việc Lý Quốc Hạnh mời tiên sinh, thế nhưng nếu Lý Quốc Hạnh đã mời tới để dạy dỗ cho con trai của mình, vậy vị tiên sinh này chắc chắn không kém.
Trong lòng Mã Thành Đằng tràn đầy vui vẻ, bất quá vẫn đưa tình huống cụ thể của Đình Chính nói cho Lý Quốc Hạnh: "Nguyệt Dao nói, tiên sinh được mời nhất định phải có đủ kiên trì, nếu không sợ là không thể dạy tốt cho Đình Chính."
Lý Quốc Hạnh nghe nói tư chất của Đình Chính không tốt ngược lại không có suy nghĩ gì nhiều. Không phải tất cả những đứa bé sinh ra đều đã có tư chất tự nhiên thông minh trí tuệ, Lý Quốc Hạnh cho rằng chỉ cần đứa bé nỗ lực tiến tới, không lười biếng buông thả là được rồi, những cái khác đều thuận theo tự nhiên. Chẳng qua Lý Quốc Hạnh có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, đó là vì sao Nguyệt Dao lại nói thêm mấy điều kiện này.
Mã Thành Đằng cười khổ nói: "Đình Chính là do chính tay Nguyệt Dao dạy hắn vỡ lòng, mấy tháng này đều là Nguyệt Dao dạy Đình Chính đọc sách học chữ. Ban đầu người của Liên gia muốn cho đứa bé này đi tộc, thế nhưng nàng lại chết sống không muốn. Nói đệ tử trong tộc học nhiều lắm, tiên sinh không thể quản hết nhiều đứa bé như vậy được, Đình Chính đi tộc học học sẽ không học được thứ gì tới nơi tới chốn. Trước kia còn khá tốt, bây giờ trong Liên phủ có mời ma ma và tiên sinh, mỗi ngày Nguyệt Dao đều phải theo ma ma và tiên sinh học tập, thật sự là không thể chịu được mới nhờ tới sự giúp đỡ của ta. Lại nói tiếp đây cũng là sơ sót của ta."
Trong mắt Lý Quốc Hạnh thoáng hiện vẻ tức giận. Liên Đống Phương làm đại bá thì nên phải chiếu cố thật tốt cho chất tử chất nữ của mình, lại không nghĩ rằng sẽ đối đãi chậm chạp lơ mơ như vậy. Lý Quốc Hạnh vừa thương tiếc đồng thời cũng vừa cảm thán, thương tiếc chính là thương tiếc Nguyệt Dao vẫn còn là một đứa bé, lại phải chăm sóc người khác; cảm thán chính là nàng còn nhỏ tuổi không những phải chiếu cố kỹ lưỡng chính mình, còn muốn trù tính cho đệ đệ.
Haiz, Lý Quốc Hạnh thở dài một hơi, nếu Tử Minh ở trên trời mà nhìn thấy cuộc sống nhi nữ gian nan như vậy, còn không biết sẽ có bao nhiêu khó chịu. Lý Quốc Hạnh lập tức nói: "Tử Đằng huynh, huynh nói với chất nữ bảo nàng yên tâm. Tiên sinh ta mời tới bất luận tài học hay là phẩm đức đều tốt nhất, nhất định sẽ dạy dỗ tốt Đình Chính." Đứa bé hiểu chuyện như vậy, thật làm cho người ta đau lòng.
Mã Thành Đằng được lời của Lý Quốc Hạnh, tự nhiên là cao hứng. Đây cũng là hắn tốt số, vừa đúng lúc đụng phải, nếu mất đi cơ hội này, e rằng khó có thể tìm được. Trở lại phủ đệ Mã Thành Đằng liền viết thư cho Nguyệt Dao, nói chuyện này cho Nguyệt Dao, để Nguyệt Dao tự mình ra quyết định.
Sau khi Nguyệt Dao nhìn thư xong, cứ thế sững sờ.
Đặng ma ma hỏi vội: "Cô nương, có phải có chuyện gì không tốt hay không." Nhìn biểu tình này của cô nương không giống như là chuyện tốt.
Nguyệt Dao xoay người về sau, sắc mặt rất phức tạp: "Không phải, là chuyện tốt. Cậu nói đã tìm được tiên sinh cho Đình Chính. Chẳng qua không phải chỉ có riêng mình Chính ca nhi nhập học, mà là cho Chính ca nhi chậm rãi đi học theo khóa."
Mã Thành Đằng cũng lo lắng Nguyệt Dao sẽ từ chối, chuyện tốt như vậy có thể gặp không thể cầu, cho nên ở trong thư đã nói Lý Quốc Hạnh là bạn tốt của Liên Đống Bác, ngoài ra còn đặc biệt cường điệu hắn đã nói cặn kẽ tình huống của Đình Chính với Lý Quốc Hạnh. Lý Quốc Hạnh đã bảo đảm nhất định sẽ để cho tiên sinh dạy Đình Chính thật tốt, cơ hội như vậy có thể gặp không thể cầu, Mã Thành Đằng mong muốn Nguyệt Dao không nên bỏ qua. Tìm kiếm tiên sinh dạy riêng chắc chắn rất khó tìm, học theo lớp vẫn tốt hơn nhiều.
Nguyệt Dao nhìn ba chữ Lý Quốc Hạnh trong thư, không nhịn được mà lâm vào trầm tư.
Đặng ma ma không nhìn thấu được thái độ của Nguyệt Dao, bên cạnh nàng cẩn thận từng li từng tí một nói: "Cô nương, lão gia và Lý đại nhân là bạn tốt, hàng năm đưa lễ đến Lý gia đều nặng hơn những người khác ba phần. Lý đại nhân có thể chủ động nói ra muốn để Đình Chính thiếu gia cùng nhau học tập với tiểu thiếu gia Lý gia, cũng là nhìn vào mặt mũi của lão gia, cô nương không thể bỏ qua cơ hội này." Ngay cả Đặng ma ma cũng biết, lấy tư chất của thiếu gia nhà bọn họ muốn mời người tiên sinh có học vấn tới dạy riêng, khó càng thêm khó.
Đương nhiên Nguyệt Dao sẽ không cự tuyệt, vừa rồi không phải nàng đang do dự mà là đang áy náy, kiếp trước sau khi trở lại kinh thành Nguyệt Dao mới biết được, bởi vì năm đó nàng không hiểu chuyện, làm cho Lý bá bá phải mang tiếng xấu vào người, tới cả con đường làm quan của Lý bá bá cũng bị ảnh hưởng. Đến trước khi nàng chết, cũng chỉ giữ một chức quan tòng nhị phẩm, phải biết rằng hiện nay Lý bá bá đã là quan chính tam phẩm. Hai mươi năm mà tiến thêm một bước, đều là bị nàng làm liên lụy tới, đến chết nàng cũng ôm theo hổ thẹn với bá ấy. Thế nhưng thật sự nằm mơ Nguyệt Dao cũng không nghĩ tới, đời này người thứ nhất chủ động vươn tay giúp đỡ mình dĩ nhiên lại là người nàng áy náy nhất.
Đặng ma ma thấy cô nương lại đờ ra, vội vàng la lên: "Cô nương, cô nương ngươi làm sao? Cô nương. . .?" Thấy gọi cũng gọi không được, vội vàng đẩy nhẹ Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao hồi phục tinh thần, thở phào một cái. Tay của Nguyệt Dao nắm chặt thành nắm đấm, đời này tuyệt đối không tiếp tục để cho Mạc thị lợi dụng nàng để nói xấu Lý bá bá nữa: ""Ma ma yên tâm, ta không phải người không hiểu chuyện như thế, Lý bá bá đã chủ động mở lời, nếu ta từ chối chính là cô phụ tấm lòng của Lý bá bá. Đợi lát nữa ta sẽ đi nói với tổ mẫu." Gia phong Lý gia vẫn luôn rất tốt, Đình Chính đi Lý gia học tập, đã phần nào giúp nàng thả xuống một chuyện lớn, chẳng qua Nguyệt Dao có chút bận tâm lo rằng tổ mẫu sẽ không đồng ý.
Nguyệt Dao rũ mi mắt xuống, coi như tổ mẫu không đồng ý nàng cũng muốn đưa Chính ca nhi sang Lý gia học tập. Có Lý bá bá trông nom, tin tưởng Chính ca nhi sẽ không bị người khác dạy hư. Còn nữa tuổi tác tiểu nhi tử của Lý bá bá cũng thích hợp với Đình Chính, chung sống với bạn cùng tuổi sẽ có lợi cho Đình Chính hơn nhiều. Nhìn từ bất kỳ phương diện nào, Đình Chính đi Lý gia học theo khóa đều là lựa chọn tốt nhất.
Lão phu nhân nghe Nguyệt Dao nói mà sững sờ đôi chút, bà thật sự không nghĩ tới động tác của Mã Thành Đằng lại nhanh như vậy. Đương nhiên, tốc độ nhanh như vậy chứng minh là thật sự để chuyện này ở trong lòng. Tuy rằng lão phu nhân cũng không thích Đình Chính, thế nhưng nếu thật sự có tiên sinh thì bà sẽ không ngăn cản: "Chờ ta cho người đi hỏi thăm phẩm tính và tài tình của vị tiên sinh này, nếu thật sự đủ tốt đương nhiên tổ mẫu sẽ không ngăn cản." Tình huống trong tộc học ra sao, lão phu nhân rất rõ ràng. Bởi vậy lão phu nhân không dám đưa hai đại Tôn nhi tới tộc học. Tư chất Đình Chính đặt ở chỗ này, đi học đường là không đi được, tìm kiếm tiên sinh lại quá khó tìm, đúng là một đề tài khó giải quyết, bây giờ có thể đi Lý gia học, vậy cũng là chuyện tốt.
Nguyệt Dao sững sờ, ngược lại mà lập tức tỉnh ngộ. Nàng thực sự là quá đa tâm rồi, mặc dù không nói được bây giờ quan hệ giữa đại bá phụ và Lý bá bá mặc dù không thể nói là tốt bao nhiêu, nhưng vẫn còn không có trở mặt, cho nên tổ mẫu cũng sẽ không phản đối. Chỉ là yên tâm nhưng đồng thời Nguyệt Dao cũng thấy rất quái dị, quan hệ của Lý gia cùng Liên gia cũng không tệ, vì sao đến sau cùng Mạc thị lại muốn làm bẩn danh dự của Lý bá bá, đây mới là một câu đố.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương