Thế Gia 2
Chương 100 : Bận Rộn
--> Ma tú nương nói những đặc thù cơ bản cùng với lịch sử Tô tú, sau đó bắt đầu dạy châm pháp, vừa dạy lại vừa làm mẫu cho mọi người.
Phương thức dạy học như thế rất hấp dẫn người xem, khơi gợi hứng thú của mọi người, tự nhiên sẽ làm mọi người thấy thích thú. Ngay cả Nguyệt Băng không thích thêu thùa cũng tập trung tinh thần vào đó, nghiêm túc học.
Sau khi Ma tú nương làm mẫu xong liền để cho mấy cô nương tự mình động thủ. Chẳng qua trước khi động tay Ma tú nương nói: "Thêu thùa rất dễ làm mắt bị tổn thương, ánh mắt vẫn luôn bất động chỉ nhìn vào một chỗ liên tục mấy canh giờ, có thể không thấy rõ đồ đạc. Cho nên sau này khi các ngươi thêu thùa nhất định phải nhớ kỹ, thêu nửa canh giờ thì nên nghỉ ngơi một chút, đi ra xem phong cảnh phía ngoài một chút hoặc là nhìn nhìn gì đó có thể nhìn hồ nước hoặc cá nhỏ trong vại nước đều tốt." Nói xong, cho người bưng một chậu nước, bên trong có bốn con cá vàng.
Nguyệt Dao nhịn không được cười lên một tiếng, này Ma tú nương có thể thật có ý tứ. Trước đây khi còn ở am ni cô nàng có nghe sư thái nói về phương pháp này, khi đó là nàng sao chép kinh thư quá lâu, ánh mắt mệt mỏi, hơn nữa nhìn đồ đạc cũng bị choáng váng. Sau khi biết sư thái liền dạy cho nàng cách này.
Hai canh giờ rất nhanh liền đi qua, Ma tú nương bình phẩm kiến thức cơ bản của Nguyệt Doanh là tốt nhất, Nguyệt Dao thứ hai, kém nhất là Nguyệt Hoàn. Nguyệt Hoàn làm không phải là thêu thùa, mà là một đoàn chỉ may loạn.
Nguyệt Hoàn nhìn mấy người Nguyệt Doanh nhìn nàng, xấu hổ vô cùng. Hai ngày này, nàng thực sự là quê độ rồi.
Chờ mọi người đi rồi Nguyệt Dao vẫn còn ở lại trong phòng, nàng còn có một chút vấn đề muốn hỏi Ma tú nương.
Ma tú nương thấy Nguyệt Dao lưu lại, cười hỏi: "Tam cô nương còn có thắc mắc gì?" Nàng đã dạy học thời gian dài như vậy, người lưu lại hỏi đều là thứ nữ. Đích nữ đi học chỉ cần chăm chú nghe giảng cũng đã rất tốt rồi.
Nguyệt Dao gật đầu: "Tiên sinh, ta biết trong Tô tú này "Cố tú" nổi danh nhất. Tiên sinh biết sao?" Nguyệt Dao nói Cố tú là một loại thêu tranh vẽ, tồn tại thêu hoa cỏ, nhân vật, chim muông, phong cảnh có tiếng "Phách ti tế quá vu phát, châm như hào." Cái tên này, có danh tiếng truyền bá một thời, chú trọng vào đối nhân xử thế. Chẳng qua chế tác Cố tú lấy thưởng thức tốt xấu làm chính, có nhiều văn nhân nhã sĩ bình luận thưởng thức cùng ca ngợi.
*Cố tú: Phương pháp thêu của người họ Cố.
Ma tú nương rất bất ngờ: "Không nghĩ tới cô nương lại hiểu nhiều về Tô tú như vậy?"
Nguyệt Dao cười nói: "Ta sống ở Giang Nam, đã từng học châm tuyến với tú nương được mấy ngày, cho nên cũng hiểu một chút về Tô tú. Tiên sinh, nếu ngươi cho rằng ta có thiên phú trong việc này mong tiên sinh có thể dạy ta một ... hai ... Là được. Nếu ta không có thiên phú về nó vậy cũng không dám cưỡng cầu tiên sinh." Ý tứ của Nguyệt Dao, chỉ cầu tiên sinh thuận tiện thì chỉ điểm một ... hai ..., cũng không phải muốn học bản lĩnh sở trường của ngươi.
Bình thường kỹ thuật gia truyền đều không truyền ra ngoài, thế nhưng chỉ điểm một ... hai ... thì cũng có thể. Thật ra thêu thùa và hội họa đều giống nhau, không có hình thức nhất thành bất biến, rất nhiều lúc phải dựa vào thiên phú cùng tinh thần đi sâu nghiên cứu.
Ma tú nương liếc mắt nhìn Nguyệt Dao, hành động này của cô nương thực sự là ngoài dự tính: "Có thiên phú hay không thì một ngày hai ngày không thể nhìn ra, chờ ta xác nhận ngươi thật có thiên phú, ta sẽ dạy ngươi." Ỵ́ của Ma tú nương là nàng biết Cố tú, thế nhưng có thể dạy hay không vậy không những phải xem thiên phú, còn phải nhìn xem hai người có duyên phận sư đồ hay không.
Nguyệt Dao muốn chính là những lời này.
Đối với việc Nguyệt Dao không lại tiếp tục truy hỏi chuyện Cố tú, ngược lại làm Ma tú nương có cảm tình. Không đào sâu gốc rễ của vấn đề, hiểu dừng lại đúng lúc, không tệ. Ma tú nương chấm biểu hiện của Nguyệt Dao: "Nói riêng về hoa văn trên tú phẩm, cô nương làm tốt hơn đại cô nương, thế nhưng châm pháp đại cô nương thành thạo, cao hơn cô nương rất nhiều, nếu cô nương thật sự có lòng muốn học nhất định phải bỏ công sức nhiều hơn."
Nguyệt Dao chỉ là muốn nghe ngóng rõ ràng hơn,, còn thêu thùa có đáng giá bỏ nhiều thời gian để học hay không, nàng còn phải suy nghĩ. Đương nhiên, bây giờ không có thời gian này: "Ta biết rồi tiên sinh, tiên sinh vất vả."
Trở lại Lan Khê viện Nguyệt Dao viết hết những gì hôm nay Ma tiên sinh đã nói. Đương nhiên không thể viết ra được tất cả, nàng chỉ viết lại trong điểm, đây cũng là phương pháp học tập, viết là những gì cần thiết ma mình nhớ rõ nhất ra chờ khi nào quên thì lật lại xem.
Hai ngày học tập trôi qua, các phương diện Nguyệt Doanh đều tốt nhất, ngay cả lão phu nhân cũng khen ngợi Nguyệt Doanh. Đương nhiên, nếu Nguyệt Hoàn không mất trí nhớ thì thêu thùa tốt nhất trừ Nguyệt Hoàn ra sẽ chẳng còn ai khác, bởi vì Tô di nương có một tay tú công rất tốt, trước kia Nguyệt Hoàn đã học được bảy tám phần, nhưng đáng tiếc mất trí nhớ nên chẳng nhớ được chút gì.
Nguyệt Doanh không vì được lão phu nhân khen ngợi mà đắc chí, rõ ràng người mà ma ma và tiên sinh thích nhất là Nguyệt Dao, không phải nàng. Hiện tại nàng tốt nhất, không có nghĩa sau này nàng cũng tốt nhất. Cho nên nàng không thể kiêu ngạo tự mãn, mà càng phải nỗ lực hơn.
Mỗi buổi tối Nguyệt Băng đều phải chịu huấn luyện ma quỷ của Uông ma ma. Ý của Mạc thị là hy vọng Uông ma ma có thể đập tan tất cả những khuyết điểm trên người Nguyệt Băng, khiến Nguyệt Băng chân chính trở thành tiểu thư khuê các.
Nguyệt Băng không muốn học, thế nhưng thái độ mẫu thân cứng rắn, nàng kêu trời trời không ư gọi đất đất không hử. Nếu học không được tốt, vậy lão yêu bà Uông ma ma sẽ nghiêm phạt gấp bội, hơn nữa thủ đoạn trừng phạt khiến cho Nguyệt Băng nhớ tới liền thấy sợ, đến nỗi không dám có ý niệm lười biếng trong đầu.
Thủ đoạn trừng phạt của Uông ma ma rất đơn giản, chính là cho Nguyệt Băng đứng thẳng, ngay cả đi vệ sinh uống nước cũng không cho, sau vài lần Nguyệt Băng có không ngoan cũng phải biết nghe lời.
Nguyệt Hoàn bị kích thích một trận như vậy, cũng quyết tâm học tập. Sáng sớm trời còn chưa sáng đã đứng dậy luyện chữ, nàng nhất định phải vứt nét chữ chó cào kia đi, tranh thủ sớm ngày viết ra nét chữ chó thể nhìn hợp mắt. Buổi trưa và buổi tối cũng không lãng phí, lợi dụng tất cả thời gian có thể có để học tập.Cổ nghị lực học tập này, làm cho Tô di nương vừa vui sướng lại lo lắng, lo lắng nàng cố quá lại phá hủy thân thể.
Viết chữ nhiều, tay đều chảy máu. Tô di nương thấy vậy rưng rưng nước mắt, lại không nói Nguyệt Hoàn đừng cố học tập. Mà mỗi ngày đều chích bọng máu bôi thuốc cho Nguyệt Hoàn.
Bởi vậy, bầu không khí học tập trong Liên phủ tăng vọt chưa từng có, làm cho mấy người tiên sinh đều âm thầm lấy làm kỳ quái, đây là vài cô nương trong số những người khi các nàng dạy dỗ đều cố gắng liên tục tiến bộ.
Lão phu nhân nghe ma ma tiên sinh nói bốn cô nương đều rất có tài năng, nếp nhăn trên mặt đều vui đến thẳng ra rồi, đáng tiếc duy nhất chính là Nguyệt Dao không đi học đánh đàn, chơi cờ, vẽ tranh, nếu có Nguyệt Dao tin tưởng lại càng có thể kích thích ba nha đầu kia.
Tề tiên sinh và Vân tiên sinh nghe xong lời này bèn liếc mắt nhìn nhau. Thật ra Tam cô nương không đi học mới tốt, nếu Tam cô nương đi, vậy thì không phải là kích thích, mà đã thành đả kích rồi.
Nguyệt Dao cũng không có chút thời gian rảnh rỗi nào, ngoại trừ theo ma ma tiên sinh học tập, những thời gian khác cũng đều xếp đầy, chuyện Nguyệt Dao cần làm so với Nguyệt Hoàn còn nhiều hơn. Chí ít Nguyệt Hoàn chỉ học cho bản thân giỏi hơn, Nguyệt Dao không những phải tự học tốt, mà còn phải dạy Đình Chính.
Ma tú nương phê bình Nguyệt Dao. Trong ba người Nguyệt Dao tiến bộ chậm nhất. Nửa tháng này Ma tú nương cũng nhìn ra, tuy rằng Nhị cô nương và Tứ cô nương tiến bộ rất nhanh, thế nhưng muốn nói thiên phú vẫn là Tam cô nương có thiên phú nhất. Đáng tiếc chính là hình như Tam cô nương không dụng tâm.
Nguyệt Dao rất rất bất đắc dĩ, nàng thật sự không có thời gian ô! Ngay khi vừa mở mắt đã bận bịu, mãi cho đến trước khi ngủ cũng không ngừng nghỉ, nào có thời gian học tập thêu thùa. Đừng nói thêu thùa, chính là quy củ Uông ma ma dạy, Nguyệt Dao cũng chỉ đặc biệt chú ý là vào sinh hoạt thường ngày, không có thời gian đi luyện riêng.
Nguyệt Dao không nhịn được nói: "Sao bên cậu còn chưa có tin tức! Lúc nào tiên sinh mới tới." Nguyệt Dao không biết là, một đĩa bánh đập vào Mã gia, cũng gián tiếp giúp nàng được lợi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương