The Famous Heroine
Chương 17
Anh nhận ra nàng đã rời khỏi nhà nghỉ nhưng không chạy theo nàng ngay lập tức. Có lẽ sau tất cả, nàng đang cảm thấy choáng váng, anh nghĩ, và sẽ để cho nàng một vài phút riêng tư. Nhưng sau khi anh lặng lẽ rời đi và tìm kiếm nàng ở cả hai hướng. Thì tất cả mọi người bắt đầu theo anh ra ngoài.
Không có dấu hiệu nào của nàng. Chỉ có Michael đang đứng bên dưới một cây sồi già, nhảy từ chân này qua chân kia, hoặc dường như đang làm vậy, cho đến khi cậu bé phát hiện ra họ. Sau đó, cậu bé chạy về phía mọi người và vẫy tay một cách hoang dại.
“Không. Quay lại” anh có thể nghe thấy rõ ràng khi anh tiến gần hơn “Quay vào nhà đi”
“Mischief” Bá tước Thornhill thì thầm vào tai Lord Francis “Có một điều gì đó không muốn chúng ta biết. Không nghi ngờ gì là điều này liên quan đến những bộ quần áo tốt bị phá hủy hoặc ướt hoặc bị bẩn hoặc rách hoặc cả ba” Bá tước lên giọng. “Có chuyện gì vậy, Michael?”
“Mary đâu?” Nữ bá tước hỏi.
Cora đâu?
Michael bật khóc “Đó là lỗi của con, papa” cậu bé nói “Con là owning up, như cha nói con nên làm”
“Mary đâu?” Nữ bá tước hỏi gay gắt.
“Con đã gọi em ấy là nhát chết” Machael nói với một tiếng rên rỉ “Và em ấy đã trèo lên cây. Em không xuống được. Em sẽ ngã mất”
“Quỷ thật” Bá tước lẩm bẩm, bước nhanh về phía cây mà con trai anh vừa chỉ “Cha đã nói gì về việc dạy Mary những trò nguy hiểm? Em con chỉ lớn hơn đứa trẻ sơ sinh một chút thôi”
Michael nhảy dựng lên “Nhưng em ấy sẽ an toàn thôi, papa” cậu bé nói “Cô Cora đã lên đó để giải cứu em rồi”
Lord Francis không cần nghe đến điều đó. Khi ánh mắt anh nhìn lên cái cây Michael chỉ, anh đã nhìn thấy thứ gì đó như người ngoài hành tinh đáp xuống những nhánh cây. Một thứ gì đó màu vàng và xanh. Một thứ gì đó với mắt cá chân rõ ràng đang để trần.
Dĩ hiên là cô Cora đã lên cho công cuộc giải cứu.
Anh có lẽ sẽ phá ra cười nếu không nhìn thấy Mary, một đứa trẻ bé xíu ngồi trên một nhánh cây cheo leo giữa hồ. Jennifer, với cả hai tay đang che miêng, cũng nhìn thấy đứa trẻ và bật ra một hơi thở hổn hển. Samantha đã vòng một cánh tay qua vai cô ấy và xoa dịu lại tiếng thở đứt quãng.
Lord Francis và Hầu tước Carew nhanh chóng bước đến sau bá tước dưới gốc cây.
“Giữ yên đấy, Mary” bá tước nói với một giọng bình tĩnh khủng khiếp “và đừng nhìn xuống. Cô Cora và cha sẽ đưa con xuống ngay bây giờ thôi”
Đó là bằng chứng cho thấy Gabe không hề mất bất kỳ kỹ năng trèo cây thời niên thiếu nào, Lord Francis nghĩ. Cora đã chui vào trong nhánh cây mà Mary đang ngồi. Nàng trò chuyện với đứa trẻ như thể cả hai đều đang ngồi trên khoảng sân rộng trước nhà trong một giờ rảnh rỗi. Nàng đang để lộ ra mắt cá chân ngọt ngào của mình - hoặc có lẽ không quá ngọt ngào, có lẽ, khi mà anh nhớ rằng nàng đã để lộ nó cho cả hai người đàn ông khác như anh.
“Để đó cho tôi, Cora” bá tước nói khi anh trèo lên gần nàng “Cô xuống đi. Cẩn thận đấy. Frank đang ở dưới đó để đỡ cô rồi”.
Nhưng nàng đang ngồi trên nhánh cây và đang rất cẩn thận trượt về phía Mary. Cành cây kêu cót két và Jennifer, đang đứng đâu đó phía sau Francis, đang cố nén lại hơi thở hổn hển của mình.
“Ngài sẽ không thể đến gần với cô bé từ phía thân cây” Cora nói, giọng nàng rất bình tĩnh “và nhánh cây này không hề khỏe. Nó có thể chịu được sức nặng của tôi, không phải ngài. Tôi sẽ giao lại cô bé cho ngài”
Cành cây lại kêu cọt kẹt lần nữa. Cũng như Jennifer. Samantha đang thở hổn hển. “Cô đang ở phía trên mặt nước” Lord Carew gọi với lên, giọng anh cũng rất bình tĩnh “Đó ít ra sẽ là một cú hạ cánh nhẹ nhàng nếu cành cây không giữ được. Cô có biết bơi không, Lady Francis?” “Dĩ nhiên là cô ấy biết bơi” Lord Fracis nói “Cô ấy đã cứu một đứa trẻ từ một con sông ở Bath hồi năm nay” Anh cao giọng “Cẩn thận đấy, em yêu”
Nàng vẫn đang ngồi cạnh Mary, cười với cô bé. Váy nàng đang bị kéo lên quá đầu gối. Gabe đã nghiêng ra phía thân cây, vươn một tay ra nhưng không đủ để kéo cô con gái khỏi chỗ cô bé đang giữ.
Nàng quả là một người cực kỳ bình tĩnh, Lord Francis nghĩ, nhìn chằm chằm tán thưởng, ước rằng Carew sẽ hạ thấp mắt anh ta xuống.
“Mary” nàng nói với một giọng như đang trò chuyện, mặc dù giọng nàng nghe rất rõ từ phía dưới “Cô sẽ đón cháu. Cô muốn cháu giả vờ rằng cô là mẹ hoặc cô trông trẻ sẽ đón lấy cháu trong cũi. Cháu không cần chống lại cô. Cô có thể đưa cháu cho cha cháu, và cha cháu sẽ để lại cháu an toàn bên cạnh mẹ. Được chứ?”
Mary không trả lời. Nhưng cô bé có gật đầu. Có lẽ cô bé quá sợ hãi bởi viễn cảnh sẽ xảy ra khi đã an toàn trên mặt đất, Lord Francis nghĩ. Cora nâng cô bé từ từ lên tay mình và đặt cô bé xuống trên một cành cây khác, nơi mà Gabe có thể với tới. Anh đỡ lấy cô bé bằng một tay và đung đưa một chút giữa cơ thể mình và thân cây. “Đó” Cora nhanh nhẹn lên tiếng, mỉm cười rạng rỡ “Cũng không quá khó, thật sự là không có gì nguy hiểm cả”
Nhánh cây không đồng ý với nhận định đó. Nó kêu cót két và rền rĩ hơn nữa. Sau đó, với một vết nứt như thể một viên đạn vừa xuyên qua, cành cây rời khỏi thân cây rơi xuống nước, cùng với một tiếng thét lớn kèm theo đó.
Jennifer đang đứng cách đó vài feet dưới thân cây, cánh tay cô đưa ra. Nhưng cô đang quay đầu và hét lớn. Samantha cũng đang hét. Carew thật sự đang kêu lên. Và Gabe, đang trượt dần xuống cùng với Mary trên tay. Michael thì đang hò reo thích thú. Mary thì đang khóc lớn tiếng.
Lord Francis, đang đảm bảo với bản thân là không phải vợ anh đã rơi xuống cùng với nhánh cây, đang quỳ trên đầu gối và vươn tay về phía nàng. Anh đang cười toe toét. Nếu mọi người để ý kỹ hơn có lẽ họ cũng sẽ làm vậy. Chỉ Cora mới có thể làm được thế này, anh nghĩ.
“Thôi nào, Cora” anh nói, khi nàng đang thở hổn hển và phun nước phì phì “Nắm lấy tay anh”
Tiếng thét của nàng bị cắt nàng bởi những tiếng ồng ộc. Tuy vậy, nàng vẫn đang cố sức ngoi lên để tiết lộ với anh cùng đôi mắt mở to hoảng sợ “EM-KHÔNG-BIẾT-B -”
Nàng lại chìm xuống, nhưng Lord Francis không chờ để nghe hết những gì nàng đang cố diễn đạt. Anh đang trượt nhanh xuống mép bừ hồ và hét lớn.
Nàng đã chiến đấu với dòng nước một cách hoang dã. Anh đã đặt một cánh tay nàng lên vai mình, xoay nàng lại và kẹp cánh tay còn lại bên dưới cằm nàng trước khi anh bơi lại và kéo nàng về phía bờ. Nhưng anh lờ mọi người đi và lôi nàng về phía mình. Nàng đang ho như thể vừa uống hết một hồ ước. Nàng đang quỳ trên cả tứ chi ho sặc sụa và thở khò khè, nắm chặt những cây cỏ tội nghiệm trong tay. Bộ váy của nàng dứt khoát là đã hỏng hẳn đang bám chặt vào nàng như một làn da thứ hai. Mái tóc nàng vẫn còn một ít chưa bị xổ tung như phần còn lại đang lủng lẳng trước mặt nàng như một cái đuôi chuột.
Lord Francis đang quỳ bên cạnh và cố gắng vỗ vào lưng nàng “Đừng chống lại, Cora” anh nói “Nàng đang lấy lại hơi thở. Cố gắng thư giãn nào”. Cuốn cùng nàng cũng có thể thở hổn hển “Oh” nàng nói, nhìn xuống bãi cỏ “Em muốn chết”
“Anh nghĩ rằng em có thể chết trong buổi chiều nay rồi, em yêu” anh nói. Anh nhiaan ra tay chiếc áo màu vàng chanh của mình và dứt khoát là nó đã hỏng. Anh bắt đầu cảm thấy những cơn gió mà Gabe đã nói rằng chung sẽ đưa những con thuyền ra.
“Em muốn chết” nàng lặp lại
“Khăn” Jennifer nói “Có khăn tắm và chăn ấm trong nhà nghỉ ven hồ.
Lord Francis vỗ nhẹ vào lưng vợ anh, lần này là để trấn an. Anh hiểu nàng đang muốn lặng lẽ chìm luôn khỏi thế giới. Nàng không thể đứng thẳng lên và nhìn vào bất cứ ai.
“Ở đây, Cora” Bá tước ở phía bên kia của nàng đang quỳ xuống và đặt lên nàng áo khoác của anh “Sam và Hartley sẽ mang khăn tắm và chăn ra ngay thôi. Chúa ơi, cô đã rất dũng cảm. Cô phải biết rằng cành cây sẽ gãy ngay khi cô nỗ lực nâng Mary lên. Tôi không biết làm cách nào để có thể cảm ơn cô cho đủ”
Mary đang khóc lặng lẽ trên vai mẹ. Giọng Jennifer đầy nước mắt khi cô lên tiếng “Với mình, cậu luôn là một nữ anh hùng đã cứu cuộc sống của Mary, Cora” cô nói “Cậu đã mạo hiểm bản thân để cứu con bé và đã gần như mất nó. Cậu thật quá tuyệt vời. Francis là một người hết sức may mắn và tìm thấy cậu”
“Tất cả đều là lỗi của con” Michael bắt đầu òa khóc “Con gần như đã giết Mary và cô Cora. “Sẽ rất công bằng nếu cha đánh đòn con, papa”
“Đó dứt khoát là một hành động hết sức hào hiệp của con, con trai” cha cậu nói khô khan “Cha nghĩ rằng sự khiếp sợ đã đủ là hình phạt của con rồi. Nhưng trên đường về nhà cha và con sẽ có một cuộc nói chuyện nhỏ về sự bảo vệ mà chúng ta nợ những quý cô đã được đặt dưới sự bảo vệ của chúng ta. Và mặc dù những quý ông có quyền được khóc khi có một lý do chính đáng, như mama và cha đã từng nói với con, thì họ cũng không kêu la và rên rỉ kéo dài sự thương hại”
Michael bắt đầu nín khóc.
Samantha và Carew đã trở lại với một đống khăn và chăn. Đủ để làm ấm toàn bộ số chuột bị chết đuối.
“Quấn mình lại, cả hai người” Carew nói “Và nhanh chóng về nhà thôi. Samantha và tôi sẽ đi trước nhanh nhất có thể, nếu chúng tôi có thể, Jennifer, hãy bảo người làm đun nước nóng ngay lập tức. Ít nhất thì hôm nay cũng là một ngày ấm áp, mặc dù tôi không thể hình dung được hai bạn có thể cảm nhận điều đó ngay bây giờ”. Nhưng Cora vẫn đang quỳ trên hai tay và hai châm qua sát kỹ lưỡng những nhánh cỏ với từng inch “Tôi muốn chết”, nàng lẩm bẩm.
“Tôi nghĩ rằng tốt nhất là các bạn để chúng tôi lại một mình” Lord Francis nói, lấy chăn và quấn chặt hơn nữa quanh vợ anh sau khi đã bỏ chiếc áo của bá tước ra “Chúng tôi có thể bỏ quần áo ướt và Cora có thêm thời gian để hồi phục”
Anh có thể thấy trong nháy mắt rằng tất cả đều hiểu. Cora đang lúi húi dưới tấm chăn như thể nàng đang cố dựng lên một chiếc lều để đầu nàng lọt thỏm trong chiếc chăn.
“Hãy quay trở lại khi nào hai bạn sẵn sàng, được chứ.” Bá tước nói “Chúng tôi sẽ sẽ có đồ uống nóng sẵn sàng cho cả hai và đủ nước để hai bạn có thể tắm. Nắm lấy tay cha nào, Michael. Chúng ta sẽ sải bước về nhà. Mary có quá nặng với em không, Jennifer”
“Em sẽ giúp chị ấy” Samantha nói. Nhưng trước khi rời đi với Jennifer và đứa trẻ, cô quỳ xuống và đặt nhẹ tay lên đầu Cora “Cậu đã dũng cảm tuyệt vời, Lady Francis” cô nói “Mình thật sự rất ngưỡng mộ sự can đảm của cậu”
“Bravo” hầu tước lặng lẽ thêm vào “Tôi đã không nghĩ ngợi gì khi nhìn lên và không thấy gì cả. Nhưng sẽ rất khác khi ở trên đó và nhìn xuống và biết rằng có nguy cơ bị ngã xuống. Hãy nhận lời chúc mừng của tôi đối với lòng can đảm của cô, thưa cô”
“Oh, Francis” Samantha nói “Chiếc áo khoác tội nghiệp của anh. Nó đã thật sự rất lộng lẫy”
***
Nàng có thể nghe thấy họ đang rời đi. Nàng biết anh thì không. Nàng ước gì anh cũng đang làm vậy. Nàng muốn ở một mình. Nàng muốn chạy xa cả triệu dặm khỏi đây. Mà tốt nhất là chết luôn cũng được.
“Cởi chiếc váy ướt của em ra đi, Cora” anh nói. Răng anh cũng đang va lập cập. Giọng anh đến từ một nơi nào đó quah nàng và nhận thấy một kẻ ngớ ngẩn đang khoa tay múa chân bên cạnh mình. Anh đang ném áo khoác xuống cỏ. Chiếc áo khoác tội nghiệp của anh đã bị hủy hoại. Đây là chiếc thứ hai của anh mà nàng đã làm hỏng. Thứ gì khác rơi trên đó. Đó là quần của anh.
“Không có ai ở đây cả” anh nói “và cũng sẽ không ai quay trở lại đây. Em sẽ cảm thấy tốt hơn khi nàng bỏ bộ đồ ướt kia ra, lau khô và quấn mình trong chăn. Anh sẽ trải quần áo chúng ta ra dưới ánh mặt trời. Chúng sẽ khô nhanh thôi”.
Những điều anh đang nói có nghĩa là gì. Nhưng đang có ai đó ở đây. Anh đang ở đây. Nàng không muốn anh trông thấy mình. Nàng đang cảm thấy cực kỳ kinh khủng. Nàng cởi bỏ bộ váy ướt dưới lớp bảo vệ của chiếc chăn, sau đó, với chút do dự, nàng cởi luôn chiếc áo lót, kéo đôi tất lụa ra. Một chiếc giày vẫn còn bám dính lấy chân nàng. Chiếc kia thì không. Có lẽ nó đã được an nghỉ dưới đáy hồ. Nàng cố kéo những lọn tóc còn sót lại ra khỏi búi nhưng đó quả là một sự cố gắng vô vọng.
“Đây” anh nói “Dùng cái khăn này xem”. “Tấm chăn đã khiến em khô ráo hơn rồi” nàng nói “Francis, em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ đến chết như vậy trong đời”.
Anh im lặng trong khoảng hai phút. Nàng ngờ rằng anh đã quay qua một chút để nhặt lại những bộ đồ ướt đang nằm trên cỏ. Sau đó, anh ngồi xuống cạnh nàng, đang quấn một chiếc khăn khác, nàng nhận ra một lúc sau đó. Bằng cách nào đó anh đã phá vỡ sự bình tĩnh của nàng, giữ lấy nàng và xoay nàng lại kéo về phía mình. Anh đã thực hiện điều đó rất khéo léo. Nàng nắm chặt tấm khăn hơn nữa và đang cố gắng để chìm nghỉm dưới nó nhưng không thành công lắm.
“Thật sự là không cần cảm thấy xấu hổ, em yêu” anh nói. Vươn một cánh tay ra khỏi tấm chăn và hướng về phía vai nàng. “Những gì em làm là rất dũng cảm, anh không biết Gabe sẽ làm thế nào để đưa Mary xuống mà không có em”
“Có lẽ là với một cách nào đó nhanh hơn và dễ dàng hơn” nàng nói
“Không”. Những ngón tay anh đang đùa nghịch trên tóc nàng, đang gỡ dần những nút thắt một cách kiên nhẫn. Nhưng đột ngột tay anh dừng lại trong im lặng. Cora có thể nhiaan thấy có một đàn ngựa đang phi nước đại về phía mình. Nàng gập người và chuẩn bị tinh thần “Cora, em không biết bơi?”
“Em chưa bao giờ cố gắng nói dối” nàng nói “Edgar đã cố thuyết phục em rằng nước nặng hơn em nhưng em chưa bao giờ tin thế. Em đã từng mong có thể chìm như một hòn đá khi em nhấc chân lên từ dưới nước, và em đã luôn làm thế”
“Vậy thì làm cách nào” anh nói “mà nàng có thể cứu được cháu trai của Bridger?” Đó là một điều hết sức lộn xộn. Nàng đã cố gắng để đính chính hưng không ai sẵn sàng lắng nghe nàng khi đó.
“Em nhảy xuống mà chẳng suy nghĩ gì cả” nàng nói “Em túm được cậu bé và cố gắng cứu nó. Nhưng em chỉ có thể kéo cậu bé xuống theo mình. May mắn là, bọn em đang ở ngay bên cạnh bờ sông và Edgar đã đưa tay ra, em chỉ phải nắm lấy và anh ấy kéo chúng em lên. Anh ấy đã nói với em sau đó là cậu bé Henry biết bơi và rằng cậu bé chỉ đang lặn xuông. Rốt cục thì, lẽ ra là em đã có thể dìm chết cậu bé. Edgar nói em thạt đần độn - anh ấy nói thế suốt - và có lẽ em đúng là vậy. Và em trở thành một nữ anh hùng tuyệt với trong khi Edgar bị chỉ trích là hèn nhát vì anh ấy đã không nhảy xuống. Anh ấy nói điều đó là không cần thiết vì cậu bé Henry đang ở rất gần”.
Đó quả là một câu chuyện, dài khủng khiếp. Và bây giờ thì Francis cũng đã biết nàng ngoan đạo đến mức ào. Anh đang ngửa đầu và hét lên với những tiếng cười lớn trong khi dạ dày nàng đang biểu tình trong sự sỉ nhục.
“Cora” anh nói khi đã cố gắng để lấy được kiểm soát “Em thật là vô giá. Chỉ có mỗi em! Em thật sự là niềm vui sống của anh đấy”
Cuối cùng, nàng cũng đang thành công trong việc đào hang để lấp lên tận đỉnh đầu. Nàng đang tựa trán lên đàu gối và siết chặt hai tay “Em muố về nhà” nàng nói.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa trên cổ nàng lần nữa. “Không, em yêu” anh nói “Điều đó là không cần thiết. Thạt đáy. Điều gây cản trở cho em là bằng chứng của lòng dũng cảm tuyệt vời để tất cả mọi người dõi theo. Họ đang chờ chúng ta ở nhà, Cora, để cảm ơn một lần nữa. Tin anh đi, họ sẽ luôn ghi nhớ, ngưỡng mộ và biết ơn những gì em làm”
Ý nghĩ trở lại Chalcote thật đáng sợ. Nhưng ý nàng không phải vậy “Em muốn về nhà” nàng nói
Giọng anh trở nên mạnh mẽ hơn “Chúng ta sẽ về, em yêu” anh nói “Sáng mai. Ta cũng thấy nhớ Sidley. Chúng ta sẽ về nhà và dành phần còn lại của mùa hè ở đó”
“Về Bristol, không phải Sidley” nàng nói “Em muốn về với papa, Francis. Nơi mà em thuộc về. Anh phải ở lại đây với bạn anh. Anh sẽ hạnh phúc hơn khi em đi. Cả hai chúng ta đều vui vẻ”
Nàng ngẩng lên, khuôn mặt lộ ra từ trong chăn. Và anh nhìn gần hơn, cau mày khi tìm kiếm khuôn mặt nàng.
“Cora” anh nói “Thế là sao? Ta đã làm tổn thương nàng? Nhưng ta không cố ý cười vậy. Ta cười chỉ vì cảm thấy thích thú với sự dạn dĩ đặc biệt của nàng. Nàng luôn hành động trước khi suy nghĩ khi trông thấy ai đó gặp nguy hiểm, phải không? Đó là một khía cạnh rất thú vị trong nhân cách của nàng. Nhưng đáng lẽ ra ta không nên cười. Làm ơn tha lỗi cho ta”
Khuôn mặt anh mờ đi trước tầm nhìn của nàng. “Em rất xấu xí” nàng nói. Xấu từ trong ra ngoài. Nàng còn rất hèn nhát, co rúm người và tự thương hại. Nàng chưa bao giờ như vậy trước khi không giải cứu Henry và trước khi đến London tham dự vũ hội. Trước khi gặp Francis và trở nên đủ ngu ngốc để yêu anh. Ngày trước nàng cũng là người có tự trọng chứ.
“Xấu xí á?” Anh lặp lại từ đó với âm thanh bị bóp nghẹt “Xấu xí, Cora? Nàng?”
“Em cao như đàn ông” nàng nói “Em còn có bàn chân và tay lớn. Và em - em thật tròn trĩnh. Em có một khuôn măt thô kệch và một mái tóc như bụi cây quả ngấy. Em xấu xí và lẽ ra anh phải ghét em”. Phải. Làm thế nào mà nàng lại đang rên rỉ, ăn vạ, và tự thương hại thế này? Và nàng đang cực kỳ cảm thấy ghét bản thân bây giờ. Ghét bản thân mình vì đã cảm thấy tự căm phẫn.
“Cora” sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt anh. Nàng chớp mắt và nhận ra “Ta có thể nhớ nàng đã rất lo lắng về kích thước bàn chân mặc dù ta không hề cảm thấy nó quá lớn, ta không có ý tưởng nào là nàng xấu xí. Ta rất ngạc nhiên. Gần như không thể nói thêm được. Làm thế nào mà nàng không nhận ra rằng bản thân nàng rất xinh đẹp?”
“Ha!” Nàng sẽ rất tự hào trước sự khinh miệt của cả thế giới, nàng chỉ có thể ném ra một từ duy nhất nếu không cảm thấy quá khốn khổ đến thế.
“Cora” anh vật lộn với nàng trong một lúc, nhưng anh đã giành chiến thắng - tất nhiên. Chăn của nàng đã trượt xuống và phơi bày nàng gần như hoàn toàn dưới ánh mặt tời. Và tầm nhìn của anh, di chuyển chậm chạm xuống dưới đến những ngón chân nàng. “Em hoàn toàn không giống số đông, em yêu. Anh nghĩ rằng sẽ phải đồng ý rằng khuôn mặt em không quá nổi bật theo tiêu chuẩn thông thường. Nó quá cá tính cho những vẻ đẹp nhạt nhẽo. Tóc của em rất - rực rỡ. Anh rất nhỏ mọn khi cảm thấy kể từ cuộc hôn nhân của chúng ta rằng chỉ có mình anh được phép trông thấy tình trạng rực rỡ nhất của chúng, khi chúng xõa xuống. Cơ thể em - uhm, có lẽ tốt hơn là anh mang những khoảnh khắc đáng sỉ nhục của anh ra trong đêm tân hôn của chúng ta. Anh - đã kết thúc quá nhanh bởi vì anh bị mất kiểm soát. Bởi vì - vẻ đẹp của em, Cora. Em thật sự - tuyệt vời. Em có thể thấy những điều em đã làm với anh không?”
Francis. Luôn luôn quá hào hiệp. Nàng nâng một tay lên vào chạm vào má anh nhưng lại để chúng rơi xuống, một lần nữa.
“Em ước rằng em có thể trở nên xinh đẹp cho anh” nàng thì thầm “xinh đẹp như cô ấy”
“Cô ấy?” Mắt nàng dán chặt vào nàng.
“Cô ấy rất nhỏ bé và thanh nhã và đáng yêu và có một mái tóc vàng” nàng nói “Và cũng rất ngọt ngào. Em ước rằng em có tất cả những điều đó để dành cho anh, Francis. Hoặc chỉ cần hơn là bây giờ, em ước em đã nói không khi anh hỏi cưới em. Em gần như đã nói không nhưng em khi em mở miệng để nói thì tiếng vâng lại tuột ra. Cô ấy luôn dễ thương như việc em luôn quá cao”
“Chúa tôi” Anh cúi đầu xuống ngay bên dưới cằm nàng. “Em đang nói về Samatha. Em biết! Ah, Cora, anh đã không nghĩ là em biết.”
Nàng luồn những ngón tay trong tóc anh “Ổn mà” nàng nói “Anh đã nói rằng em không phải người phụ nữ mà anh lựa chọn. Nhưng anh đã luôn đối xử tốt với em, Francis. Em nghĩ em sẽ muốn về nhà, dù vậy. Nhà của papa”
“Ah, Cora” anh nói. Ngẩng đầu lên và nhìn sâu vào mắt nàng “Anh sẽ không thể biết có em, em yêu. Nếu như có ai đó em say mê trước khi chúng ta kết hôn - và thật sự, anh không muốn biết. Anh sẽ cảm thấy mình thua kém, không an toàn. Anh sẽ biết rằng em không kết hôn với anh bởi tình yêu và anh sẽ tưởng tưởng rằng em yêu anh ta - rằng em vẫn yêu. Anh ước rằng em không biết về Samantha.”
Cô vuốt những ngón tay qua mái tóc anh “Anh phải thừa nhận” anh nói “rằng mặc dù sự mãn nguyện anh tìm thấy với em trong tháng đầu tiên của cuộc hon nhân, ah đã có chút sợ hãi về viễn cảnh gặp lại cô ấy. Anh không cần làm vậy. Em đã đi dạo cùng cô ấy và tất cả những gì anh có thể thấy chỉ là em - chiều cao thanh nhã của em khiến Samantha cực kỳ ghen tị. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là chúng ta và anh đã mong muốn thế nào rằng chúng ta đang ở nhà một mình với nhau trong thiên đường riêng tư ấy. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là được ở bên em, nói chuyện với em và cười cùng em, và được yêu em. Có lẽ cũng tốt vì anh đã đến đây. Anh khám phá ra những cảm xúc anh có với em. Đừng bỏ anh. Làm ơn đừng bỏ anh. Cho anh cơ hội để làm em hạnh phúc như em có thể có với anh. Để anh yêu em như anh đang yêu em”
“Francis”. Nàng vuốt những ngón tay qua gương mặt anh và qua mái tóc “Em thật sực quá ngu ngốc. Em đã luôn yêu anh ngay cả khi em nghĩ rằng - oh, anh biết”. Nàng cso thể cảm thấy mình đang đỏ mặt.
Anh mỉm cười chậm rãi với nàng.
“Bên cạnh đó” nàng nói với một tiếng thởi dài “Em có lẽ chưa sẵn sàng để về nhà với papa. Ít nhất là em cũng nghĩ vậy. Em biết tất cả nhưng đã gạt bỏ. Em sẽ ở lại với anh. Em nghĩ chúng ta sắp có con. Không có chuyện gì xảy ra từ khi chúng ta kết hôn và có điều gì đó đang đến trong khoảng tuần trước”
Anh cúi xuống và để đầu mình nghỉ ngơi trên ngực nàng. Anh không nói gì. Nhưng có thể nghe thấy anh đang thở chậm và sâu.
“Francis” nàng nói với một vẻ nuông chiều sau một lúc, nhìn lên những tán cây và những đám mây nhỏ mịn trên bầu trời xanh “anh có sẵn sàng cho việc em đang trở nên to hơn nữa không? Anh có sẵn sàng nghĩ rằng em có chút xinh đẹp?”
Anh đang rên rỉ.
“V - ngực của em không quá lớn đúng không, Fracis?” nàng hỏi với một vẻ lo lắng “Hông em cũng không quá to đúng không?”
Anh đang cười toe toét khi ngẩng đầu lên nhìn nàng. Anh cũng đang đỏ mặt và có một điều gì đó trong mắt anh “Liệu anh có thể chứng minh cho em như thế nào là đẹp và hấp dẫn với anh không, em yêu?”
“Ở đây sao?” Giọng nàng cao vút thêm vài tone “Bây giờ? Nhưng điều đó thật sự không đúng đắn khủng khiếp phải không, Francis?” “Cực kỳ, cực kỳ khủng khiếp” anh đáp. Nhưng một ngón tay cái của anh đang trêu chọc núm vú nàng.
“Francis” nàng nói “anh không bao giờ cư xử đúng đắn cả”
“Liệu anh có nên dừng lại?” anh nói hỏi trên miệng nàng mà không cần phải rời khỏi đó.
“Không” nàng vội vàng nói “Không, em sẽ không nói với bất kỳ ai đâu. Em hứa. Oh, anh đang làm gì đấy?”
Nhưng điều anh làm đang trở nên vô cùng thú vị và nàng đã không thể suy nghĩ sáng suốt hơn về ánh sáng mặt trời, rằng giờ vẫn là ban ngày hoặc những thứ không thích hợp. Ít nhất là trong một lúc lâu.
Họ nằm bên nhau, tay trong tay trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời. Anh nghĩ rằng mình có thể ngủ trong vài phút. Anh chưa bao giờ làm tình bên ngoài trời. Đó sẽ là kinh nghiệm mà anh có thể lặp lại và anh chắc chắn sẽ làm vậy khi có một đối luôn sẵn sàng. Anh siết chặt tay nàng “Họ sẽ tự hỏi khi nào chúng ta mới quay trở lại” anh nói “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ về điều đó.”
“Em nên chết luôn” nàng nói, nhưng nàng nghe có vẻ vui với viễn cảnh tróng cái chết của chính mình.
Anh không thể cưỡng lại “Họ có thể đều biết rõ những gì chúng ta đã làm” anh nói “Họ sẽ chào đón chúng ta về với gương mặt ửng hồng và đôi mắt quỷ quyệt”. Anh không nghi ngờ gì đó sẽ là sự thật.
“Em nên chết luôn!” nàng khẳng định lại “Và tất cả họ sẽ tím mặt vì ghen tị” anh nói “Không khi ngờ gì là không ai trong số họ có can đảm để làm điều chúng ta vừa làm”.
“Ai đó có thể đến, Fracis” nàng nói “Em sẽ chết mất”
“Thực tế là” anh nói “trong khi em đang thở hổn hển và chìm đắm trong đam mê, một tá người làm vườn đã đứng lên từ các bụi cây. Nhưng họ không ở lại lâu. Họ đều rất kín đáo”
Nàng rít lên và anh đang bịt mắt cố ngăn lại tiếng cười “Anh thật khủng khiếp” nàng nói, nhận ra quá muộn rằng anh đang trêu chọc mình “Francis, em chỉ muốn co rúm người khi nhớ lại. Em không thể ngừng nhớ về nó”
“Bây giờ thì những khoảnh khắc xấu hổ của em đã có thể được nhắc đến rồi à, em yêu?” anh hỏi.
“Em đã ngồi trên cành cây đó” nàng nói “sau khi trao Mary cho Gabriel thì em đã có chút run rẩy và sợ hãi bởi em đã luôn sợ độ cao. Đừng có cười, Francis. Thật không tử tế chút nào. Nhưng em đã không chỉ đơn thuần nói vậy, phải không? Em không thể cảnh báo anh phải sẵn sàng chỉ bởi vì em không biết bơi. Ôi không. Em có thể sẽ không bao giờ giữ yên lặng được. Em đã làm tăng thêm vẻ ngu ngốc và sự bạo dạn ngớ ngẩn của mình. Em đã nói vậy?”
“Phải. Vậy cũng không quá khó, đúng không?” Lord Francis nói “Thật sự là không có gì nguy hiểm cả”.
“Thật là một lời an ủi hoàn hảo” nàng nói với một tiếng rên rỉ “Nhưng câu hỏi cuối của em chỉ là câu hỏi tu từ thôi mà. Đừng có mà cười”
Lord Francis đang bắt đầu cười lớn.
“Và nhánh cây chọn thật đúng thời điểm để gãy.” Nàng nói “Thật hoàn hảo để biến em thành trò cười. Em chắc phải trông rất thanh nhã. Francis. Với tất cả tay chân và sự hoảng sợ và tiếng la hét”.
Anh cười lớn “Anh có thể đảm bảo với em” anh no í “rằng chúng ta không phải đứng xếp hàng ở bên bờ hồ để đánh giá sự sang trọng trong cú ngã của em, Cora”. Anh không thể ngừng cười “Đó sẽ là thứ đứng đầu danh sách chủ đề các cơn ác mộng của em trong mười năm tới”
“Oh, anh không hy vọng thế” anh nói. “Không, không, em yêu, anh hoàn toàn tự tin rằng. Em sẽ tìm thấy một điều gì đó khác để thay thế cho những điều đó trước khi một tháng tới kết thúc”
Nàng cười lớn với một nụ cười cởi mở hòa lẫn niềm vui “Làm cách nào mà anh có thể khủng khiếp vậy” nàng nói “Có phải anh đang nghĩ đến điều mà em nghĩ không, Francis?”
“Anh hầu như chắc chắn” anh ngừng lời với một nụ cười nồng nhiệt “Em sẽ tiếp tục là niềm vui sống của anh, Cora, cho phần còn lại trong những ngày tháng tới. Anh có thể cảm nhận được điều đó từ sâu trong thâm tâm mình”
Cả hai đều cười lớn với sự vui vẻ “Và em sẽ tiếp tục làm hỏng những chiếc áo khoác lộng lẫy của anh” nàng nói. “Em có thể cảm nhận được điều đó từ sâu trong thâm tâm mình”. Họ xoay người đối mặt với nhau và lại tiếp tục cười.
“P-p-prinny— “ Anh cố nói. Nhưng những từ ngữ không thể diễn đạt. Nếu như đang đứng, rất có thể họ đang phải giữ lấy nhau. May mắn thay cả hai đang không như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
37 chương
10 chương
13 chương
6 chương
24 chương
21 chương
30 chương
38 chương