Thẻ Đọc Tâm
Chương 7 : Quyến rũ
Đó là một buổi tối cuối tuần của tháng Mười.
Lý Phi Ảnh phải đi diễn, chỉ có Chu Đại Nhĩ và Phí Nhan ở nhà.
Phí Nhan vẫn như thường lệ, trốn ở phòng mình để làm bài tập, viết nhật ký, lên mạng.
Đến hơn chín giờ, Chu Đại Nhĩ giục Phí Nhan tắm rửa đi ngủ sớm. Phí Nhan lẳng lặng cầm quần áo vào nhà tắm.
Ánh sáng trong phòng tắm vừa đủ mà ấm áp, giống như ánh mặt trời.
Phí Nhan nhìn mình trong gương, sự bi thương như lan toả khắp không khí, ẩm ướt mà nhức mắt.
Cô mở vòi hoa sen, trong lúc hoảng hốt, cô không xoay được vòi về vị trí nước nóng.
Dòng nước lạnh ngắt như kim châm bỗng chốc đâm vào da thịt Phí Nhan.
Phí Nhan vội quấn khăn tắm quanh mình, như bị nước lạnh làm sực tỉnh, bỗng loé lên một ý nghĩ.
Phí Nhan không mở nước nóng ngay, mà nói vọng ra phòng khách: “Bình nóng lạnh hỏng rồi, sao chỉ vặn được nước lạnh thôi ạ?”.
Khi Chu Đại Nhĩ đi đến cửa phòng tắm, Phí Nhan đã hé cửa.
Cô đứng nép vào phía sau cửa phòng tắm, nắm chặt khăn tắm, che cơ thể nhỏ bé, run lẩy bẩy, dưới ánh đèn mờ ảo, cô như mầm non đang cựa quậy chồi lên mặt đất trong tiết trời ngày xuân.
Chu Đại Nhĩ như bị điện giật, đứng đó bất động.
Thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu.
Thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu.
Thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu.
Sự quyến rũ của thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu.
Sự quyến rũ của thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu là một tội ác đẹp đẽ.
…
Thời gian ngưng lại mười phút.
Phí Nhan cúi đầu, cô đỏ mặt, thật sự đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mặc ít như thế trước một người khác giới.
Chu Đại Nhĩ vội đóng cửa, nói cô mặc quần áo vào và đi ra, sau đó ông vào sửa bình nóng lạnh.
Phí Nhan lau khô người rồi mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Đã rất lâu rồi mà vòi nước nóng vẫn chưa được sửa xong.
Phí Nhan biết rõ, tâm lý ông Chu Đại Nhĩ không ổn định.
Rõ ràng là cô chỉ mở công tắc nước lạnh mà thôi.
Trong tình hình này, bình thường bước đầu tiên chính là kiểm tra xem có phải mở nhầm hướng công tắc hay không.
Nhưng Chu Đại Nhĩ không làm thế, ông ta đi ra cùng với bình nóng lạnh, tâm trạng có phần hoảng loạn, chân tay luống cuống, bất an.
Suy nghĩ tà ác luôn khiến những người không có lương tâm cảm thấy hoảng loạn.
Trước mắt Chu Đại Nhĩ luôn xuất hiện cơ thể nhỏ bé của Phí Nhan ẩn sau lớp khăn tắm.
Càng cảm thấy phải né tránh, càng mê mẩn trong lòng.
Thái độ của Chu Đại Nhĩ đối với Phí Nhan đã thay đổi.
Những khi Phí Nhan làm bài tập xong đã là tối muộn, Lý Phi Ảnh lại làm bữa ăn khuya cho cô, Chu Đại Nhĩ đang nằm xem ti vi trên giường sẽ chủ động nhảy xuống và nướng cho Phí Nhan loại bánh Nguyên Tiêu mà cô thích ăn.
Khi trời lạnh, Phí Nhan không thích uống sữa quá nóng, Chu Đại Nhĩ sẽ chủ động thổi cho sữa nguội bớt rồi bưng vào để lên bàn học cho cô.
Những việc này, trước đây Chu Đại Nhĩ chưa từng làm, nhưng việc được coi là
ông ta đối đãi tốt với mẹ con cô, chính là hào phóng chi tiền, nhưng bây giờ thì khác, ông ta bắt đầu chăm chút từng tí cho hai mẹ con.
Có một lần, Phí Nhan học môn Mỹ thuật, cần một số tiêu bản bươm bướm, ở nhà cô nói bâng quơ vài tiếng, Chu Đại Nhĩ kiếm về cho cô một bộ.
Hôm cầm tiêu bản đó về, vừa hay Chu Đại Nhĩ có cuộc hẹn đi nhậu, khi ông uống đến mức say bí tỉ, không nhớ mình là ai, còn không quên lảm nhảm:
“Tiêu bản, đừng để tôi đánh rơi mất tiêu bản bươm bướm”.
Sau đó, sự việc này được người ta kháo nhau, đến tai Lý Phi Ảnh, tìm ở đâu ra người cha dượng tốt như thế!
Phí Nhan thích ăn loại dâu tây rất hiếm là những quả mới lớn giống như những thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn. Dâu tây trong cửa hàng hoa quả đa phần đã chín mọng, trái nào trái nấy to như quả táo nhỏ, xấu xí và không thơm. Mấy tuần liền, Chu Đại Nhĩ đều lái xe đến những vườn dâu ở ngoại thành để hái về.
Trong một đêm mưa lớn, Phí Nhan bị sốt,
Chu Đại Nhĩ cõng cô đến bệnh viện. Ông ta béo như thế, lên cầu thang cứ hổn hà hổn hển, lại còn phải cõng cô xuống lầu rồi chạy tới bãi đỗ xe của khu chung cư, đến bệnh viện lại tiếp tục cõng cô lên lên xuống xuống. Đợi đến khi Phí Nhan yên lặng nằm trên giường châm cứu, ông ta mới kêu la: “Cánh tay mỏi rã rời rồi, mỏi quá”.
Nếu bạn hỏi Chu Đại Nhĩ làm cha dượng tốt đến mức khiến cả đất nước Trung Quốc cảm động, vậy liệu Phí Nhan có cảm động không?
Không, Phí Nhan từ đầu chí cuối chưa hề có phút giây nào cảm động.
Phí Nhan chính là người tuyệt tình như thế. Thẻ đọc suy nghĩ ghi chép về toàn bộ tâm tư của cô, không hề phát hiện được giây phút nào cô cảm động, đây là từ vốn không tồn tại trong cuộc đời cô.
Có khi, Phí Nhan cảm thấy mình đúng là một đứa con hư hỏng. Cô nhất định thuộc loại người “nhân chi sơ, tính bản ác”. Chu Đại Nhĩ đối tốt với cô như thế, mà cô lại ngày ngày nguyền rủa cho ông ta sớm chết đi, ngày ngày nghĩ cách làm thế nào để Chu Đại Nhĩ và mẹ mình không hạnh phúc.
Quả nhiên, cuối cùng Phí Nhan cũng đợi đến một cơ hội.
Tối hôm đó, Lý Phi Ảnh phải đi diễn, khi Chu Đại Nhĩ về nhà là khoảng chín giờ, người toàn mùi rượu.
Phí Nhan nhìn đồng hồ, nếu như không phát sinh chuyện gì thì khoảng chín rưỡi là mẹ về tới nhà.
Cô nhìn Chu Đại Nhĩ đầy căm ghét, hỏi: “Có cần cháu lấy cho chú một cốc nước để tỉnh rượu không?”
Chu Đại Nhĩ tuy say tuý luý nhưng nghe thấy câu nói đó, ông vô cùng cảm động, liền kích động đưa bàn tay với những móng dài ra nắm tay Phí Nhan biểu thị cảm ơn.
Phí Nhan nhẫn nhịn để ông ta nắm tay mình.
Vài giây sau, Chu Đại Nhĩ bắt đầu ruột gan nôn nóng, không ngừng nói yêu mẹ con Phí Nhan, ông rất muốn hai mẹ con cô cảm thấy hạnh phúc … Nói đến mức cảm động, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Phí Nhan không cảm động. Cô hờ hững như đang nghe thời sự. Thậm chí cô hy vọng Chu Đại Nhĩ kích động hơn nữa, cuối cùng chết trong men rượu, như thế mới gọi là đúng người đúng tội.
Chu Đại Nhĩ sau khi say rượu đã thực sự cảm kích, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Phí Nhan trợn mắt nhìn ông ta rồi đi về phòng ngủ bưng ra một cốc Sprite.
Sau đó lấy bột ngọt rắc vào đó.
Cốc Sprite trong vắt gợn lên như từng lớp sóng.
Phí Nhan bưng cốc xuân dược tự pha chế với công thức được lưu truyền trên mạng đến đặt “phịch” trước mặt Chu Đại Nhĩ, lạnh lùng nói: “Uống chút nước cho tỉnh rượu”.
Thấy “con gái” bưng nước cho mình, Chu Đại
Nhĩ cảm động đến nỗi rơi nước mắt. Ông ta cầm lên uống một hơi hết sạch, không hề có cảm giác cốc nước Sprite này có vị lạ.
Nhìn cốc nước đã được uống cạn, tim Phí Nhan bắt đầu đập dữ dội.
Lão ta thật sự sẽ không cợt nhả mình chứ?
Nếu phương thuốc này không quá mạnh, liệu có khiến lão ta chảy máu não không?
Lão ta sẽ không phát hiện ra mưu mô của mình chứ?
…
Trong khi Phí Nhan thấp thỏm bất an, Chu Đại Nhĩ đã có phản ứng – ông ta nằm trên sô pha ngủ khì.
Hoá ra, Sprite pha thê, bột ngọt lại vô hiệu. Cách lừa đảo trên mạng thật hại chết người ta.
Phí Nhan nhìn Chu Đại Nhĩ nằm ngủ giống như một con lợn chết, thở phào một hơi, rồi thấy thất vọng: Lẽ nào kế hoạch hôm nay của mình đổ xuống sông xuống biển hết sao?
Cô không cam lòng.
Nhìn đồng hồ, đã chín giờ hai mươi phút rồi, chỉ mười phút nữa thôi là mẹ sẽ về.
Phí Nhan nghĩ, đâm lao thì phải theo lao, cô trốn trong phòng ngủ của mình, xé rách quần áo ra rồi làm cho chăn gối trên giường thật bừa bộn.
Cô lặng lẽ nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đúng chín giờ rưỡi, Lý Phi Ảnh về.
Vừa đặt túi xách xuống, bà đã thấy Chu Đại Nhĩ say khướt nằm ngủ trên sô pha, trong lòng thở dài một tiếng rồi mệt mỏi la mắng. Sau đó bà lại đi về phòng Phí Nhan theo thói quen, lắng nghe xem con gái đã ngủ chưa, đang nghe nhạc gì, nói chuyện điện thoại với giọng điệu như thế nào và nội dung câu chuyện ra sao.
Phí Nhan không cho phép cha mẹ tuỳ tiện vào phòng cô. Lý Phi Ảnh đã phải bao lần khom lưng bên cửa nghe ngóng thế giới khép kín của con gái.
Tối đó, Lý Phi Ảnh nghe thấy con đang khóc, kêu la trong nước mắt: “Mẹ ơi!”.
Bà kinh ngạc đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Phi Ảnh sững sờ, cô con gái quần áo xộc xệch, nằm cuộn tròn, run lẩy bẩy ở góc giường, đầu tóc rối bời, hai con mắt đỏ au.
Thấy Lý Phi Ảnh bước vào, Phí Nhan khóc lóc kêu lên: “Mẹ!” rồi bổ nhào vào lòng mẹ, khóc lóc thảm thiết.
“Lúc chú Chu về, con thấy chú say rượu nên đi lấy cho chú một cốc nước để dã rượu, không ngờ chú kéo tay rồi ấn con xuống sô pha, định hôn …”
Phí Nhan khóc lóc thảm thiết như diễn viên chuyên nghiệp.
Lý Phi Ảnh đứng ở trước giường, bà sững sờ, nhìn con gái đáng thương đang rơi lệ, bỗng hai mắt đỏ hoe, bà tức giận xông ra phòng khách, kêu gào
“Phải cho Chu Đại Nhĩ mấy cái bạt tai để ông ta tỉnh dậy”.
Phí
Nhan kéo tay Lý Phi Ảnh lại, nói vẻ hiểu chuyện: “Mẹ, mẹ đừng hỏi lão ta, mẹ có hỏi thì lão ta cũng không thừa nhận đâu. Chuyện này không phải hôm nay lão ta mới làm, lần nào mẹ không có nhà, lão ta cũng đến gần con dụ dỗ, thậm chí việc như thế không chỉ dừng lại ở một, hai lần, thực sự con không còn mặt mũi nào để nói với mẹ”.
Nhìn mặt con gái đẫm nước mắt, nỗi hổ thẹn và uất hận trong lòng bà như nghiêng sông đổ núi.
Lý Phi Ảnh không hề nghi ngờ lời nói của Phí Nhan, bà đã sớm cảm thấy Chu
Đại Nhĩ tâm địa gian xảo. Giờ đã có chứng cứ, hoá ra ông ta thực sự thích người phụ nữ khác, cho dù người đó là ai. Lý Phi Ảnh trong lòng khó chịu và căm hận vô cùng.
Kiểu quan hệ theo pháp luật của vợ chồng hoá ra vẫn có sự thiếu sót, bất cứ vấn đề nào được phóng đại lên đều sẽ dẫn đến tai nạn cho mối quan hệ này.
Mà con cái thường được cho là phương thuốc vạn năng duy nhất, có thể chữa khỏi bất cứ khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất trong quan hệ này.
Tiếc là, đứa con ấy phải là con ruột.
Nếu đứa con không cùng huyết thống thì sẽ biến phương thuốc vạn năng thành độc dược.
Phí Nhan chính là loại độc dược đã thành công trong việc kích thích chứng bệnh.
Vì suy nghĩ cho thể diện của con gái và chồng, Lý Phi Ảnh không làm lớn chuyện này lên. Nhưng thái độ của bà đối với chồng ngày càng khác biệt, quan hệ của hai người từ lạnh nhạt dần dần trở nên tồi tệ và chia tay, quãng thời gian đó chỉ mất nửa năm.
Lý Phi Ảnh lại một lần ly hôn. Lần này biểu hiện của bà rất kiên quyết, không cần tiền bồi thường của Chu Đại Nhĩ, chỉ cần căn phòng mà hai người đã mua chung sau khi lấy nhau. Nó không lớn, chỉ là một trong rất nhiều căn phòng của Chu Đại
Nhĩ.
Truyện khác cùng thể loại
325 chương
32 chương
15 chương
63 chương
35 chương
107 chương
127 chương
69 chương