Thê Điều Lệnh
Chương 60
Chuyển ngữ: Cacmons
Khi Bích Xuân vào, thấy Khúc Liễm sắc mặt không ổn ngồi yên một chỗ, lập tức bị dọa không còn chút buồn ngủ nào, vội qua hỏi:
- Tiểu thư có sao không?
Khúc Liễm híp mắt nhìn nàng ta:
- Lúc nãy ngươi đi đâu vậy?
Bích Xuân không rõ đây là có ý gì, cẩn trọng nói:
- Cung Tâm tỷ tỷ thương nô tỳ mệt mỏi, nên lúc nãy bảo nô tỳ sang phòng kế bên nghỉ tạm, tỷ ấy canh ở đây hầu hạ người ạ. nói xong, lại nhìn Khúc Liễm, bất an hỏi:
- Tiểu thư, có phải có chuyện gì xảy ra không?
Sắc mặt Khúc Liễm càng tối hơn, nhưng chỉ có thể nghẹn lại con giận:
- không sao, sau này nếu ra ngoài, ngươi không được rời khỏi ta nửa bước.
Bích Xuân vâng lời, trong lòng thấy hơi khó hiểu.
Nếu ở nơi khác, tự nàng ta sẽ biết không nên rời khỏi tiểu thư xa quá, thế nhưng Cung Tâm không chỉ là đích nha hoàn của phủ Trấn Quốc công, mà còn là người hầu hạ trong Viện Huyên Phong, nghe nói là đại nha hoàn bên cạnh thế tử, đương nhiên phải nể mặt đôi phần. Vài lần giao tiếp với Cung Tâm, Bích Xuân thấy Cung Tâm là người không tệ, rất quan tâm các tiểu nha hoàn như các nàng, nên có chút tin tưởng Cung Tâm. Lại thêm lúc nãy Cung Tâm bảo nàng ta đi nghỉ tạm, đã cam đoan sẽ ở lại đây hầu hạ một tấc cũng không rời, còn tiết lộ là chính thế tử phân phó, Bích Xuân tưởng cô gia tương lai săn sóc cho tiểu thư nhà mình, mới sai Cung Tâm đến hầu để tiểu thư có cần gì giao phó cũng tiện, nên mới yên lòng mà đi.
Sau khi nghe Bích Xuân giải thích, Khúc Liễm chỉ đành thở dài.
Cũng không thể trách Bích Xuân quá an tâm, biểu hiện bình thường của Kỉ Lẫm thật sự quá tốt, tốt đến nỗi ngay chính nàng cũng xém quên chuyện thủy tặc đêm trước khi vào kinh, sau này cứ tưởng rằng là vì tình huống lúc ấy khẩn cấp, lại là giữa đêm, Kỉ Lẫm có hơi kỳ dị cũng có thể thông cảm, chắc do nàng suy nghĩ quá nhiều. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Khúc Liễm đã hiểu, Kỉ Lẫm này e là có chỗ khôngbình thường.
Chuyện hôm nay, thật sự làm trong lòng nàng nảy sinh chút cảnh giác.
Đến khi Cung Tâm trở về, Khúc Liễm đã chỉnh trang thỏa đáng, đang ngồi uống thử canh ngọt, hơi nhíu mày suy nghĩ, đôi lông mi dày cong vút như hai chiếc quạt xếp nhỏ, phủ lên đôi mắt ngập nước, tư thế này, càng có vẻ yêu kiều động lòng người, khiến người khác sinh lòng yêu thương.
Thế nhưng nhớ lại lúc nàng nghiêm mặt, trong lòng Cung Tâm không thể đem nàng thành tiểu cônương xinh xắn không hiểu sự đời, mà sợ cũng là người có chính kiến, không khỏi hơi bận lòng.
- Khúc tiểu thư, nô tỳ đã đến hỏi Kiều Nhị tỷ tỷ, Kiều Nhị tỷ tỷ nói công chúa còn đang ngủ trưa. Nô tỳ đã dặn tiểu nha hoàn bên kia, nếu công chúa dậy thì nàng ta sẽ chạy sang báo.
Cung Tâm bẩm, làm việc hết sức chu toàn.
Khúc Liễm nghe xong thì hơi thất vọng, tuy nàng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào, nhưng cũng biết nếu đại trưởng công chúa Thục Nghi chưa dậy, không chào chủ nhà tiếng nào mà đã mạo muội rời đi là rất thất lễ, chỉ đành kiềm chế mà quyết tâm chờ.
Chừng nàng uống xong canh ngọt, lại ngồi thêm gần hai khắc, mới thấy có tiểu nha đầu bên Hàn Sơn nhã cư chạy sang báo đại trưởng công chúa Thục Nghi đã dậy.
Khúc Liễm lấy khăn lau mặt, lại soi gương chỉnh đốn dung nhan, khi thấy không còn gì thất lễ mới dẫn Bích Xuân đi Hàn Sơn nhã cư từ biệt đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy nàng đến, trên mặt lộ nụ cười, hỏi:
- Vừa rồi ngủ có ngon không?
Suýt nữa Khúc Liễm không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, giữa chừng bị người ta đánh thức, sao mà ngủ ngon được? Thế nhưng mấy chuyện như vậy rất khó mở lời, lại đang ở nhà người khác, Khúc Liễm càng không nói ra, giờ nàng và Kỉ Lẫm đã đính hôn, sau này nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ gả đến đây, mà đại trưởng công chúa Thục Nghi là tổ mẫu của Kỉ Lẫm, lại yêu thương hắn từ xưa đến nay, nàng cũng sẽ không kém mắt đến nỗi tố cáo trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi.
- Vãn bối ngủ rất ngon ạ, công chúa không cần lo lắng.
Thấy bộ dáng Khúc Liễm ngoan ngoãn, lại tuổi còn nhỏ, trên gương mặt còn chưa mất nét phúng phính của trẻ con, nhìn liền vui vẻ. Đại trưởng công chúa Thục Nghi nếu đã đứng ra tác hôn cho hai đứa, thìtất nhiên cũng hy vọng thân với đứa bé này hơn. Liền nhân dịp nói:
- Vậy thì tốt, một bà lão như ta ở chỗ lớn thế này cũng cô đơn, hôm nào Liễm nhi có rảnh thì sang đây chơi với ta được chứ?
Trong lòng Khúc Liễm không tình nguyện đi chăng nữa thì cũng biết đây là chuyện tốt đối với mình, khi chưa gả thân thiết với tổ mẫu một chút, được đại trưởng công chúa Thục Nghi yêu mến, thì sau này nàng gả về đây, dù mẹ chồng không thích nàng, có đại trưởng công chúa Thục Nghi che chở, nàng cũng không quá lo chuyện bị mẹ chồng làm khó dễ. Cho dù tương lai mẹ chồng sống lâu hơn đại trưởng công chúa Thục Nghi, nhưng chừng đó nàng đã có vị trí vững vàng ở phủ Trấn quốc công, thì cũng khôngcần sợ bà ta.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng thở dài. Việc gì tỷ tỷ cũng đã lo toan chu đáo cho nàng, trước đây cũng phân tích với nàng, nói rõ tình huống phủ Trấn quốc công, e là cũng biết phu nhân Trấn quốc công hai kiếp đều không thích nàng, nên mới làm nàng cố hết sức ôm được cái chân to là đại trưởng công chúa Thục Nghi, về sau gả đến cũng không sợ có người đàn áp.
Nàng rất thức thời, đương nhiên sẽ không khiến ngày tương lai cũa mình trở nên không thoải mái - nếu sau này xảy ra như lời đã nói, lập tức ngoan ngoãn đáp:
- Nếu người không chê phiền, đương nhiên vãn bối rất sẵn lòng đến hầu chuyện người, chỗ người trà với điểm tâm đều ngon, giường cũng thật thoải mái... nói xong, nàng lại lộ vẻ ngượng ngùng.
Đại trưởng công chúa thích nàng nhất là ở điểm thành thật này, có lòng cẩn thận cách mấy cũng khôngquan trọng bằng việc hiểu lấy bản thân, hiểu lấy vị trí của mình, cư xử không ngượng tay ngượng chân, là có thể lọt vào mắt bà. không thể nghi ngờ rằng hiện tại Khúc Liễm rất hợp mắt bà, khiến bà vừa thấy đã thích.
Cách yêu thích của đại trưởng công chúa Thục Nghi, đó là thưởng trang sức cho Khúc Liễm.
Trong lòng bà hiểu Khúc tam gia đã mất, tam phòng Khúc gia chỉ còn cô nhi quả phụ, tính tình Quý thị thế kia, ắt không có cách nào cho con gái đồ cưới gì quý trọng, nữ nhân muốn sống yên ở nhà chồng, đồ cưới chính là trọng yếu nhất, làm sao nhẫn tâm để con bé tương lai bị người giễu cợt? Lại có chút áy náy với Khúc gia, mà Khúc Liễm ngoan ngoãn khiến người yêu mến, nên muốn thưởng cho nàng ít đồ này nọ, xem như cho nàng đồ cưới trước, chuyện thế này ai cũng hiểu ngầm trong lòng, không lo có người hiểu sai lệch đi
Khúc Liễm được đại trưởng công chúa Thục Nghi đích thân tặng, hơi cảm thấy không biết làm sao, như thể mình tham đồ của bà lão, muốn từ chối, lại bị đại trưởng công chúa Thục Nghi ép nhận.
- Ngạch khăn cháu làm ta rất thích, có thể thấy cháu bỏ không ít tâm sức, cháu hiếu thảo, trưởng bối như ta không thể tỏ vẻ keo kiệt, kia chẳng phải khiến người chê cười sao?
Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười nói, bảo nàng đừng để trong lòng.
Khúc Liễm chỉ đành bất đắc dĩ mà nhận.
Nàng hiểu người ta đối xử với nhau, giả tình giả ý vĩnh viễn là giả, mình chân thành với người khác, người ta mới đối với mình nhiệt thành. Như thế, khiến nàng thêm vài phần hiểu biết về đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Trò chuyện một chốc, đại trưởng công chúa Thục Nghi sai người đem hộp điểm tâm trong cung thưởng đưa Minh Châu tiễn Khúc Liễm về.
Kiệu vừa hạ xuống, Khúc Liễm liền nghe thấy thanh âm vội vàng kêu to:
- Liễm muội muội!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
42 chương
191 chương
8 chương
51 chương
172 chương