Chuyển ngữ: Cacmons Đợi Kỉ Lẫm đi rồi, công chúa Tương Di liền kéo Khúc Liễm đi dạo Ngự hoa viên. thật sự là đi dạo Ngự hoa viên, hai người đi dạo thẳng một đường, chừng hai khắc chung, thì quay về Từ Trữ cung. Trở lại Từ Trữ cung, Thái hậu đang uống trà tán gẫu với đại trưởng công chúa Thục Nghi, bàn chuyện chùa nào ở núi nào ở ngoại ô thì linh gì đó, thấy hai thiếu nữ về, gọi các nàng lại uống trà lạnh giải khát. Công chúa Tương Di ngồi cạnh Thái hậu, nói với đại trưởng công chúa Thục Nghi: - cô tổ mẫu, Khúc muội muội thật là một người thú vị, cháu rất thích muội ấy, hôm khác xuất cung tìm muội ấy chơi nhé, có được không?? Dù là Khúc Liễm trấn tĩnh, cũng bị công chúa Tương Di làm cho hóa ngốc. rõ ràng khi nãy mình chỉ đi dạo Ngự hoa viên với nàng ấy, cũng chẳng nói gì khác thường, càng khônghiểu làm sao mà nàng ấy lại thích mình, sao bỗng lại nói muốn xuất cung tìm nàng? Khúc Liễm nghĩ công chúa Tương Di hình như có mục đích gì đó, lập tức nhìn đại trưởng công chúa Thục Nghi. Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười nói: - Cháu thích con bé, là phúc của nó, dĩ nhiên là được rồi. - Ôi, thế thì tốt quá! Khúc muội muội, hôm nào ta xuất cung tìm muội chơi nhé! Công chúa Tương Di cười nói với Khúc Liễm. Khúc Liễm vội đáp: - Đây là vinh hạnh của thần nữ. Đến khi Khúc Liễm theo đại trưởng công chúa Thục Nghi ra khỏi Từ Trữ cung, không những được Thái hậu ban thưởng, mà còn có cả công chúa Tương Di, đều là vài món ngọc như ý và đồ trang sức gì đó, nhìn là biết để cho tiểu cô nương, hơn nữa hai người đều ra tay rất hào phóng, khiến Khúc Liễm bội thu một phen. Làm nàng có sự khó hiểu không nói nên lời trong lòng. Rời cung, Khúc Liễm đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi lên xe ngựa, nhân lúc Kỉ Lẫm còn chưa ra, hai người bèn ngồi chờ hắn trong xe ngựa. Bấy giờ là buổi trưa, tiết trời tháng sáu rất nóng, dù trong xe ngựa có đặt băng, vẫn không ngăn nổi cái nóng bên ngoài, Khúc Liễm lo đại trưởng công chúa Thục Nghi lớn tuổi không chịu được nóng, bèn lấy quạt tròn màu trắng điểm trúc xanh bằng lụa quạt cho bà. Đại trưởng công chúa Thục Nghi nhận chén trà Minh Châu đưa lên miệng, nói với Khúc Liễm: - Đừng vội, uống chút nước nhuận giọng đã. Minh Châu dâng chung trà lên Khúc Liễm: - Mời tiểu thư uống trà. Khúc Liễm vội cảm tạ, uống trà xong, thấy Minh Châu thay mình quạt cho đại trưởng công chúa Thục Nghi, không biết làm gì, nên ngoan ngoãn ngồi một góc, tạm thời không biết nói gì. Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy nàng ngồi nghiêm, không nhịn được bật cười, hòa ái hỏi han: - Có mệt không? Khúc Liễm lắc đầu, ngoan ngoãn nói: - Công chúa yên tâm, tuổi cháu còn nhỏ, không mệt mấy đâu ạ! Nàng nói thẳng thắn như vậy khiến đại trưởng công chúa Thục Nghi lại bật cười, dáng vẻ đẹp đẽ ôn nhu, giọng nói cũng mềm mại hơn, nói thật lại có mấy phần buồn cười,, khiến đại trưởng công chúa Thục Nghi quen thấy tiểu bối cung kính hoặc nịnh nọt thấy đáng yêu thú vị, cảm thấy đứa cháu dâu lúc đầu xem ra có phần sợ người, nhưng giờ lại thành một đứa thành thật, không khỏi thầm lắc đầu. Bà bày ra vẻ ngạc nhiên:  - Quả là già rồi, mới đi nửa ngày, đã thấy mệt, không so bằng tiểu cô nương các cháu. Khúc Liễm cụp mắt, trong lòng suy đoán chẳng lẽ nàng vừa nói gì không đúng ư, nhưng tính cách của đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng không phải người nhỏ nhen vậy mà? Vậy nàng phải đổi cách cư xử với bà sao? Thế nhưng thấy trên mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng không có thay đổi gì, quyết định vẫn nên giữ nguyên không đổi vậy. Họ đợi mãi hai khắc chung, mới thấy Kỉ Lẫm đi ra từ trong cung. Mặt Kỉ Lẫm bị nắng hun hơi đỏ lên, trên trán đẫm mồ hôi, mặt trời rọi phía sau, cả người nhìn thế mà đẹp khó diễn tả bằng lời còn hơn vẻ ôn hòa thường ngay, thoạt nhìn chính là một mĩ thiếu niên trắng trẻo, khiến người ta thật muốn cắn một miếng. Đặc biệt là lúc này mà hắn còn nở nụ cười với nàng, khiến Khúc Liễm có cảm giác tim đập thình thịch, thiếu chút nữa nhịn không nổi mà ôm ngực. Thảm rồi, nàng nghĩ mình trúng chiêu mĩ nam kế mất rồi. - Cháu xin lỗi, để tổ mẫu và Liễm muội muội phải đợi rồi, Hoàng thượng lúc nãy giữ cháu lại trò chuyện một hồi, không ra ngay được. Kỉ Lẫm giải thích. Đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong, cười nói: - không sao đâu! Rồi bèn bảo xa phu hồi phủ. Khúc Liễm đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi xuống xe, thấy Trấn quốc công không thèm liếc mình lấy một cái bước lên, dù trong lòng có hơi khó xử, nhưng còn có đại trưởng công chúa Thục Nghi, tạm thời cũng không sợ bà ta nữa, nên đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi về Hàn Sơn nhã cư. Thấy đã trễ, đại trưởng công chúa Thục Nghi bèn giữ Khúc Liễm lại ăn trưa, dặn dò Ô ma ma: - Hôm nay Liễm nhi dùng bữa ở đây, ngươi bảo phòng bếp làm vài món Giang Nam đi. Ô ma ma cười đáp vâng, rồi đi phòng bếp thu xếp. Sắc mặt phu nhân Trấn quốc công hơi xấu đi, mím môi không nói gì. Dùng xong ngọ thiện, đại trưởng công chúa Thục Nghi lại nói với Khúc Liễm: - Nắng còn độc, chừng chạng vạng mặt trời đã lặn, ta sẽ sai người đưa cháu về phủ Bình Dương hầu. nói rồi bảo Minh Châu thu dọn phòng khách cho Khúc Liễm đi nghỉ tạm. Khúc Liễm biết đại trưởng công chúa Thục Nghi vì tốt cho mình, nên cũng không từ chối, tiến lên cảm tạ. Đến khi Minh Châu về bẩm báo phòng khách đã dọn xong, Kỉ Lẫm nhân dịp nói: - Tổ mẫu nghỉ ngơi đi ạ, cháu dẫn Liễm muội muội đi nghỉ một lúc đây. Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy thế, biết cháu trai nhân cơ hội muốn ở bên cạnh cô nương nhà người ta một lúc, nên cười gật đầu