Thê Điều Lệnh
Chương 29
Kỷ Lẫm nhìn Khúc Liễm trông đến là sung sướng, loại cảm giác ấy tỏa lan ra xung quanh, khiến cho hơi thở hắn cũng ấm áp khoan khoái, như gió mát trăng thanh, lướt qua đỉnh đầu, gợi lên những cơn sóng nhè nhẹ.
Ngay chỉ nhìn thấy cũng khiến tâm tình người ta nhẹ nhõm theo, không sinh nổi chút ác cảm nào.
Khúc Liễm cũng vậy.
Nàng biết rõ Kỷ Lẫm tối qua tựa như phân thân biến thành cuồng ma giết người thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết, nhưng hôm nay nhìn thiếu niên nhã nhặn như ánh mặt trời ấy, còn có ánh mắt thuần túy sáng ngời khi hắn nhìn mình, vẫn bị mê hoặc, vậy mà không thể gợi lên chút nào chán ghét hắn trong lòng.
- Liễm muội muội, muội muốn đến chỗ bá mẫu sao?
Kỷ Lẫm đi tới, đứng cách nàng khoảng năm bước ôn hòa hỏi han, vẻ mặt sung sướng, thoạt nhìn không khác gì bình thường.
Kỷ Lẫm như vậy không có chút tính uy hiếp nào, Khúc Liễm không- cảm giác được cái loại áp lực vô hình mà khẩn trương khi đối mặt Kỷ Lẫm tối hôm qua gây ra, nhưng càng như vậy, càng khiến lòng nàng kinh ngạc, trực giác cảm thấy rất không đúng.
Nàng chậm rãi đáp:
- Đúng vậy, Kỷ công tử đến tìm Loan đệ ư?
Kỷ Lẫm cười gật đầu:
- Vừa nhận được tin tức cấp dưới đưa lên, tối hôm qua bắt được mấy kẻ cướp sông, đều đã giao cho quan phủ xử trí, quan phủ cũng tra xét ra vài thứ, nên mới vì việc này mà đến.
Sau đó nhìn Khúc Liễm, giọng nói càng thêm ấm áp:
- Tối hôm qua đúng là đã khiến Liễm muội muội sợ hãi, nếu lúc đó ta có làm điều gì thất lễ, mong Liễm muội muội thứ lỗi cho. Thay lời tạ tội, lúc nãy ta có sai Cung Tâm đem tặng muội An Tức hương kia là bí hương các đại sư hương liệu mới bào chế năm nay, có công hiệu an thần dưỡng tâm, mong Liễm muội muội chớ ghét bỏ.
Lời nói ra hết sức quang minh lỗi lạc, hành động rộng rãi chân thành của hắn làm tức giận của Khúc Liễm lúc trước dễ dàng biến mất, bỗng nhiên nghĩ nếu thiếu niên này muốn tạo niềm vui cho người khác, thì thật sự rất dễ dàng. Chỉ là, việc biết được tối qua hắn bày ra một mặt khác của chính mình, mặc dù không biết làm thế nào mà hắn có thể lập tức phân thân hoàn toàn như vậy được, nên cho dù bây giờ là thiếu niên ôn hòa nhã nhặn, trong trẻo thuần khiết, trong lòng vẫn còn chút lo lắng hoài nghi.
Chỉ là tuy rằng hoài nghi, nhưng dù sao quen biết không lâu, không nên thân thiết với người chỉ quen sơ, Khúc Liễm chỉ có thể nén sự ngờ vực và thấp thỏm dưới đáy lòng, cảm ơn Kỷ Lẫm tặng An Tức Hương, sau đó vội cáo từ rời đi.
Kỷ Lẫm nhìn theo bóng dáng Khúc Liễm đi xa, không nhịn được nở nụ cười, đáng tiếc hiện giờ không tiện nói rõ việc hôn sự, Kỷ Lẫm không dám làm ra việc thất lễ gì, chỉ có thể kiềm chế thu hồi ánh mắt, thì thấy Khúc
Loan tự mình ra đón.
- Kỷ đại ca, sao huynh lại đến đây?
Khúc Loan cười hỏi, dẫn hắn vào phòng khách trên thuyền.
Kỷ Lẫm cười đáp:
- Đương nhiên là vì chuyện tối qua mà đến, việc tối qua khiến mọi người sợ hãi, chúng ta đã muốn điều tra rõ thân phận bọn cướp này, giờ đến đây là muốn báo với mọi người một tiếng, cho mọi người biết qua.
Khúc Loan cảm kích nói:
- Tối qua Kỷ đại ca vội vã quay lại, chúng tôi còn chưa kịp cảm tạ huynh đâu, nếu không có Kỷ đại ca đến giúp đỡ đánh chết bọn cướp, nếu để chúng lẻn vào khoang thuyền, hậu quả thiết nghĩ khôn lường.
Cậu xưa nay kính nể Kỷ Lẫm, không chỉ vì phong độ Kỷ Lẫm hơn người, học thức phong phú, mà càng bởi vì Kỷ Lẫm này xuất sắc đến nổi làm người ta không sinh nổi lòng ghen tị, ngược lại khát vọng có thể cùng huynh ấy kết bạn tương giao, mỗi khi nói chuyện với huynh ấy, đều có thêm nhiều hiểu biết, đối với người từ nhỏ đã không có trưởng bối chỉ dạy như cậu mà nói, là cố gắng vài năm cũng chưa chắc đạt được, làm cho cậu càng thêm cảm kích tự đáy lòng.
Trừ nguyên nhân này ra, bản thân Kỷ Lẫm cũng đủ ưu tú, không thiếu gia thế lẫn tài hoa, hiếm thấy là không vì là con cháu nhà huân quý mà lớn lên đầy thói hư tật xấu. Nếu không phải phụ thân bọn họ có giao tình, lấy tuổi của Khúc Loan hiện giờ, Khúc gia tam phòng và huynh ấy vốn chẳng thể gặp gỡ, nói chi đến việc khiến Kỷ Lẫm quan tâm chỉ bảo cậu như thế.
Mà chuyện tối hôm qua, càng khiến cậu hiểu được thủ đoạn năng lực của Kỷ Lẫm, vốn tưởng tính tình huynh ấy ôn hòa, có tính cách thư sinh, không ngờ là vào thời điểm quan trọng, bất kể là mưu trí hay võ lược, đều khiến người ta không thể xem nhẹ.
Cho nên, Khúc Loan cực kỳ cảm kích Kỷ Lẫm, trong cảm kích lại có kính trọng, đương nhiên xem hắn là huynh trưởng mà đối đãi.
Kỷ Lẫm thấy trong ánh mắt của cậu bé trầm ổn lóe lên một tia sùng bái lấp lánh, khóe môi khẽ cong lên.
******************************
Vội vàng trở về phòng mình, Khúc Liễm mới đột nhiên nhớ ra lúc mính nói dối với Kỷ Lẫm là đến chỗ mẫu thân, thế mà chưa đi đã chạy về mất, không phải chứng tỏ trong lòng mình có quỷ, để người ta chê cười hay sao?
Khúc Liễm lại buồn bực vươn móng vuốt cào mặt bàn.
Thế này, nàng càng mệt mỏi, ủ rũ dựa vào ghế mỹ nhân, co mình lại thành một cục.
Bích Xuân thấy thế, tuy không biết vì sao Khúc Liễm không vui, nhưng liên tưởng đến chuyện vừa rồi, trong lòng cảm thấy Khúc Liễm phản ứng quá mức, không khỏi khuyên nhủ:
- Tiểu thư, vị Kỷ công tử kia có vẻ là người biết quan tâm người khác, chuyện trước kia... Có phải là có hiểu lầm gì không?
Khúc Liễm không nói gì.
Bích Xuân thấy thế, biết nàng cần yên lặng một chút, không mở miệng nữa.
Khi Khúc Thấm bước vào, thấy muội muội co thành một cục trên ghế mỹ nhân, không khỏi có chút hắc tuyến ( các bạn xem truyện tranh sẽ thấy khi nhân vật có biểu cảm bất đắc dĩ, không biết nói gì... thì sẽ vẽ ba vạch đen trên đầu để biểu thị í!^^).
Một khi tâm trạng Khúc Liễm không tốt, sẽ thích làm tổ trong góc co mình lại thành một cục, giống như đứa bé chưa cai sữa vậy.
Từ nhỏ đến lớn, thói quen này không biết bị Khúc Thấm chê cười bao nhiêu lần, chỉ là mãi vẫn không sửa được. Cuối cùng thấy dáng vẻ này của nàng đáng yêu, bèn kệ nàng.
Nhớ đến chuyện vừa rồi biết được, trong lòng Khúc Thấm có phần hiểu rõ, liền đi qua, ngồi trước ghế mỹ nhân, cười vỗ lên cái người đang co mình thành một cục kia.
Khúc Liễm thấy tỷ tỷ vội duỗi tay chân đứng lên:
- Sao tỷ tỷ lại đến đây? Xong việc rồi sao?
Vị tỷ tỷ này của nàng bởi vì lớn tuổi nhất, hơn nữa mẫu thân cũng không lo được, nên chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một tay tỷ ấy gánh vác, quản sự bà tử có chuyện gì đều tìm tỷ ấy. Trước kia Khúc Liễm còn có thể ở cạnh giúp một tay, từ khi biết Khúc Thấm trọng sinh, Khúc Liễm không cần lại khẩn trương mà dán mắt vào đó nữa, rồi lại âm thầm quan sát một phen, thấy Khúc Thấm xử sự khéo đưa đẩy, làm việc lại càng thay đổi giỏi giang, khôn ngoan hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, Khúc Liễm liền an tâm bỏ xuống.
Cho nên, hơn Khúc Liễm mỗi ngày luyện chữ thêu hoa hoặc dành thời gian trò chuyện với mẫu thân, Khúc Thấm có phần bận rộn hơn nhiều, hơn nữa chuyện tối qua, Khúc Thấm vẫn vì thế mà gấp gáp, còn tưởng là hôm nay tỷ ấy sẽ không có thời gian đến đây đâu.
- Ừ, cũng xong rồi.
Khúc Thấm nói xong, sai Bích Xuân đứng cạnh đến phòng bếp bảo người làm một đĩa điểm tâm Khúc Liễm thích ăn mang lên.
Đợi Bích Xuân đi rồi, Khúc Thấm cười nói:
- Nghe nói Kỷ công tử lúc nãy phái Cung Tâm tặng bí hương An Tức Hương cho muội.
Khúc Liễm khó hiểu nhìn tỷ ấy, trong lòng hiểu được, nếu không có sự đồng ý của Khúc Thấm, Cung Tâm kia vốn không thể mang đồ gì tặng đến đây - có tỷ tỷ trọng sinh nắm giữ kỹ năng hãm hại người trong vô hình như vậy, bạn thấy sao?
- Nếu người ta tặng, muội cứ nhận lấy, bằng cách công khai như vậy, không coi là trao nhận tư tình.
Huống chi, Kỷ Lẫm tặng đồ cho vị hôn thê của mình, vốn là việc có tình có lý, cũng không có gì quá đáng.
Cho nên Khúc Thấm không cảm thấy có sao cả, huống hồ Kỷ Lẫm là người biết chừng mực, kiếp trước cô chưa từng thấy Kỷ Lẫm làm gì không dựa trên quy củ, cực kỳ yên tâm về cậu ta, ngược lại là lo lắng cho muội muội ngốc, may mắn kiếp trước có Kỷ Lẫm che chở, cô mới thanh thản ra đi.
Khúc Liễm biết trong lòng tỷ tỷ đánh giá cao Kỷ Lẫm, hận không thể đóng gói nàng lại đem tặng cho người ta, trong lòng trầm xuống, lập tức nói:
- Nghe nói hương kia có thể an thần dưỡng tâm, muội sai Bích Xuân chia cho tỷ tỷ và mẫu thân một ít, chúng ta cùng nhau dùng.
Có thứ tốt không quên người nhà.
- Không cần đâu.
Khúc Thấm cười từ chối.
- An Tức Hương dùng nguyên liệu hiếm thấy, mỗi năm chỉ sản xuất một ít, muội giữ lại dùng đi.
Hơn nữa đây là Kỷ Lẫm tặng cho muội muội, càng không thể nhận, bằng không ra thể thống gì.
Khúc Liễm thấy tỷ ấy không nhận, đành phải thôi, chỉ là tâm trạng có phần mệt mỏi.
Hai tỷ muội ngồi cùng nhau uống trà trò chuyện, nói việc Kỷ Lẫm vừa đến, hẳn là chuyện tối qua đã điều tra rõ, đặc biệt đến thông báo một tiếng. Khúc Thấm đoán, việc bọn cướp tối qua rất đáng ngờ, e là không đơn giản, sẽ không nói là vì ai mà đến, cũng may Kỷ Lẫm sớm có phòng bị, mới không có xuất hiện thương vong gì quá lớn, người trên thuyền họ chỉ là sợ bóng sợ gió một lát, hôm sau để làm chuyện trà dư tửu hậu thôi.
Đợi một lát, quả nhiên Quý thị cho người gọi họ qua.
Đến chỗ Quý thị, thấy Khúc Loan đã ở đó, liền biết Kỷ Lẫm hẳn đã về.
Đúng là vậy, đến khi các nàng vào, Khúc Loan liền đem lời Kỷ Lẫm nói lúc nãy nói lại với họ một lần. Đối với hai vị tỷ tỷ, Khúc Loan xưa nay kính trọng, vẫn chưa từng xem họ là cô nương tuổi còn nhỏ mà có điều kiêng dè, trong nhà có chuyện xảy ra, đều bàn bạc với họ.
Chuyện tối qua, thật ra cũng đơn giản, chẳng qua là đương gia đương nhiệm Tào bang xảy ra chuyện, làm nội bộ Tào bang bất ổn, các Đường chủ
âm thầm tranh quyền đoạt thế, thủ đoạn chồng chất. Trên sao dưới vậy, không khỏi có lúc sơ sẩy, vì thế khi họ đi ngang trấn Ô Hào, bị liên lụy mà thôi.
Đối với Tào bang, ba nữ nhân Khúc gia xem ra cả tên cũng chưa nghe qua, vẻ mặt mù mịt.
Khúc Loan bởi vì đọc sách trong tộc, bình thường thảo luận sự tình ngoài trường cùng bạn cùng thầy, nên thật ra mơ hồ biết một ít, hôm nay thêm
Kỷ Lẫm đem tiền căn hậu quả giảng giải cùng cậu, làm cậu có chút hiểu biết đối với Tào bang ẩn trong bóng tối này, thấy dáng vẻ khó hiểu của mẫu thân và các tỷ tỷ, cũng làm cho họ biết đại khái, mới có thể giải thích được viêc này.
Kỷ Lẫm giải thích hợp tình hợp lý, không chút sơ hở.
Khúc Thấm và Khúc Liễm không tìm được lỗ hổng trong đó, đành phải tiếp nhận cách giải thích này. Chỉ là trải qua chuyện này, cũng khiến các nàng âm thầm có chút kinh hãi, xem ra đó gọi là lực lượng giang hồ, sự tồn tại được ngay cả triều đình ngầm đồng ý, tuy kể ra cũng không mạnh mẽ, nhưng bình thường cũng không thể quá mức coi nhẹ.
Biết được nguyên nhân quá trình, Quý thị chắp tay niệm Phật, rồi hết sức cảm kích Kỷ Lẫm, nói với ba con:
- Lần này ít nhiều nhờ có mấy người Kỷ công tử và Chu công tử, chúng ta nên bày tỏ thành ý một phen. Loan nhi, con chuẩn bị lễ vật sang thuyền bên, thay mặt chúng ta cảm tạ họ.
Khúc Loan lập tức đứng lên, cung kính thưa vâng.
**************************************
Đem lễ vật Khúc Loan tặng đến cảm tạ cất đi rồi, Chu Lang giương mắt nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt thật... Rối rắm.
- Nhìn cái gì?
Kỷ Lẫm không nhịn được buồn cười hỏi.
Chu Lang nhớ đến tối qua bị tên này một cước dẫm nát lưng, khiến hắn nửa quý trên mặt đất, nỗi nghẹn khuất trong lòng làm thế nào cũng không nén xuống được, không khỏi mỉa mai:
- Thật là bị người bán còn cảm kích bọn buôn người.
- Ngươi đang nói A Loan ngốc à?
Kỷ Lẫm cười nhàn hỏi.
- Phi!
Chu Lang nhảy dựng lên, tựa như rít gào:
- Ta chính là nói ngươi! A Loan đệ đệ vốn không ngốc, chính vì người tên lòng đầy ác ý không kém sói đuôi to nước Ba (Tên một nước thời Chu, nay thuộc phía Đông tỉnh Tứ Xuyên) này, không ngốc cũng trở thành ngốc! Ngươi không phải được tiện nghi còn khoe mẽ, vốn là vì ngươi mới suýt gây phiền phức cho người Khúc gia, nhưng chết là Khúc gia không biết gì, còn đặc biệt đến cảm tạ ngươi, e là về sau bất kể ngươi làm chuyện gì, họ cũng đều cho ngươi là người đáng tin...
Kỷ Lẫm khẽ mỉm cười, thờ ơ với sự lên án của hắn, khi cúi đầu uống trà, nhớ tới cô nương hôm nay chạy trối chết, không khỏi nở nụ cười tươi.
Càng cười, càng biểu hiện phong độ sâu xa, trong trẻo thanh khiết.
Chu Lang cảm thấy mắt mình sắp mù rồi.
So da mặt dày với tên này chỉ có thua mà thôi.
Vì thế hắn không hề rối rắm những việc Kỷ Lẫm làm lúc trước, hỏi:
- Còn bốn năm ngày nữa là đến kinh thành, ta vẫn không hiểu, vì sao lúc
ấy ngươi đặc biệt ở thành Thanh châu đợi người Khúc gia cùng vào kinh?
Tuy nói Kỷ bá phụ là bạn cũ của Khúc tam gia đã qua đời, nhưng đến đời ngươi cũng không nghe nói phụ thân người còn cùng người Khúc gia qua lại mà, bạn cũ gì đó còn phải xem lại. Cho dù bá phụ và Khúc tam gia có giao tình, có liên quan gì đến ngươi đâu? Ngươi đường đường là thế tử phủ Trấn quốc công, cần gì làm thiệt mình như thế?
Chu Lang đã sớm hoài nghi, Khúc tam gia này đã qua đời tám năm, tam phòng Khúc gia chỉ còn Khúc Loan năm nay mới mười tuổi là có thể hữu dụng, thân phận này đặt trong kinh thành, thật sự là không đáng nhắc đến... Đương nhiên, Khúc Loan còn có bà phụ làm Đô sát viện tả ngự sử, nhưng tuy là thế, thế lực Khúc gia ở kinh thành cũng không quá rộng mà,
ít nhất hiện giờ còn không đủ khiến nhóm huân quý triều thần chú ý.
Nhưng kỳ thật thông gia của Khúc gia...
- Sau này ngươi sẽ biết.
Kỷ Lẫm nói.
Vừa nghe lời nói cho có này, Chu Lang liền nổi giận, ngứa tay muốn tẩn hắn một chút - đáng tiếc hắn thế mà đánh không lại Kỷ Huyên Hòa như thư sinh yếu đuối kia ==!
- Ngươi cứ qua loa đi, đến lúc ta biết, nếu không phải là chuyện đủ làm ta kinh ngạc, ngươi cũng đừng nghĩ tới lần sau có việc sẽ tìm ta hỗ trợ cho ngươi!
Chu Lang giận quá hóa cười.
Kỷ Lẫm cười nói:
- Đừng nói như vậy, nếu ngươi thực sự có ý với tam tiểu thư đại phòng
Chúc gia kia, đến lúc đó không chừng ngươi còn cần xin ta hỗ trợ thì sao?
Chu Lang nhất thời không dám giận dỗi gì nữa, nghĩ đến tính tình mẫu phi nhà mình, không chừng khi ấy thật phải xin Kỷ Lẫm hỗ trợ đấy.
Nghĩ vậy, hắn thở dài.
Tất cả mọi người đều không dễ dàng.
********************************************
Có thể là trải qua một phen kinh hãi, ngày kế tiếp, dọc đường đi đều là xuôi gió xuôi nước.
Khúc Liễm cảm thấy chính mình cũng rất sợ hãi một phen, vì thế ngày kế tiếp, cố hết sức làm tổ trong phòng, không có việc gì tuyệt đối không bước ra khỏi phòng nửa bước, chính là đi thỉnh an Quý thị, cũng hết sức tránh Kỷ Lẫm.
Cho nên, liên tiếp ba ngày, Khúc Liễm đều không có đối mặt Kỷ Lẫm, điều này khiến nàng thấy bản thân khỏe hẳn ra, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Còn hai canh giờ nữa là đến kinh thành.
Khúc Liễm cùng Quý thị làm đồ thêu, thảo luận quần áo đa dạng với bà, nghe nói Kỷ Lẫm và đệ đệ đến, theo trực giác đứng dậy rời đi.
- Nương, con tránh đi một lát.
Quý thị hơi do dự, rồi gật đầu đồng ý.
Tuy bà cũng cực kỳ thích đứa trẻ Kỷ Lẫm này, nhưng thân phận có hạn, bà không hy vọng con gái về sau ỷ vào quen biết mà trèo cao lên Kỷ gia, cả đời đều phải cẩn cẩn thận thận, e đi sai một bước, sẽ bị người nhạo báng liên lụy đến con gái, còn không bằng tìm vị hôn phu gia thế tương đương. Dù Kỷ Lẫm có tâm, thế nhưng thân phận cách con gái khá xa, cho tới bây giờ bà chưa từng lo lắng Kỷ Lẫm nên duyên cùng con gái nhỏ.
Mấy ngày qua, Quý thị thấy cũng hiểu được, mỗi lần Kỷ Lẫm đến, khi nhìn con gái nhỏ, ánh mắt như sáng bừng lên, dáng vẻ sung sướng thích thú ấy chỉ cần người hơi để tâm là đã nhận ra, hơn nữa Kỷ Lẫm cũng không giấu dếm gì, đối xử tốt với con gái nhỏ đều thể hiện cả ra mặt. Nhưng cậu ta cũng chưa có hành động thất lễ nào, mỗi việc mỗi lời đều cực kỳ thỏa đáng, dù tất cả mọi người đều nhìn ra, cũng không chỉ thẳng ra, nên cũng không nói gì.
Chỉ cần nghĩ đến thân phận Kỷ Lẫm, làm mẫu thân, sao Quý thị có thể không động tâm? Chỉ là động tâm rồi, càng đối mặt nhiều hơn là sự lo lắng bảo vệ cho con gái về sau, không muốn khiến tương lai con gái quá khó khăn. Bà biết, lấy gia thế nhân phẩm của Kỷ Lẫm như vậy, chính là muốn lấy công chúa cũng được, làm sao cũng không đến lượt một cô nương phụ thân mất sớm.
Vì thế, đối với hành vi con gái tránh Kỷ Lẫm, Quý thị cũng ngầm đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
10 chương
42 chương
191 chương
8 chương
51 chương
172 chương