Caleb siết quai hàm chặt đến độ nghe thấy tiếng lốp cốp. “Sẽ ổn thôi, Rafiq. Tôi có thể làm được,” hắn cố nặn ra. “Đừng có chất vất tôi nữa. Tôi biết mình cần phải làm gì. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ tới.” “Còn đám con tin cậu bắt giữ thì sao? Cậu định làm gì với chúng?” “Trả thù. Bình thường thôi.” Rafiq bật cười, “Cậu đây rồi, Khoya. Ta đã bắt đầu lo lắng rồi đấy. Lần này cố mà giữ tỉnh táo đấy, từ những gì nghe được, bọn chúng có thể hữu dụng với chúng ta.” Một cảm giác kì lạ lan tỏa trong lồng ngực Caleb, “Ngài đang ở đâu?” “Gần lắm.” “Tốt thôi. Tôi cho rằng mình sẽ sớm gặp ngài.” Hắn ngắt máy, cảm thấy bực mình. Mèo Con bước ra khỏi phòng tắm, trông hơi lạc lõng. Đêm qua đã đặt họ vào một mối quan hệ khác, và hiện tại Caleb sẽ là người duy trì hiện trạng mà hắn đã tạo ra giữa họ trước đó. Hắn đặt điện thoại lên bàn rồi bước về phía tù nhân của mình. Cô bất động khi hắn tiến đến, hai mắt dán xuống sàn còn hai tay chắp lại phía trước. Vẻ lo sợ của cô rất rõ ràng, song cũng vô cùng thu hút. Caleb lướt tay trên mặt cô, cẩn thận không ấn vào những vết bầm rồi vén hết tóc cô ra sau vai. “Mỗi khi em bước vào một căn phòng mà không biết mục đích là gì, phải luôn luôn quỳ cạnh chủ nhân của em.” Mèo Con không hề chần chừ làm theo, dù vậy cử động của cô lại chậm chạp khi cố gắng hạ người xuống đất. “Tốt,” Caleb thì thầm, “giờ thì tách hai gối ra và ngồi lên gót chân, hai tay đặt lên đùi, còn đầu thì cúi xuống. Chủ nhân của em phải thấy được mọi phần cơ thể em và biết em sẽ không di chuyển cho đến khi được bảo. Em hiểu chưa?” “Vâng,” Mèo Con thầm thì với chút ngập ngừng, “Thưa Chủ Nhân.” Một cách gượng gạo, cô di chuyển tay chân vào đúng tư thế. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, cơ thể không hề lộ ra trước Caleb, nhưng hắn hiểu cơ thể cô đủ rõ để biết mình đang nhớ nhung điều gì, và cơ thể hắn vô thức hưởng ứng lại. “Leet sawn k’leet sue là tiếng Nga. Khi em nghe được mệnh lệnh này, hãy nằm ngửa, tách hai gối ra và gập chúng vào ngực. Giữ chân bằng từ bên dưới đầu gối.” Mèo Con thay đổi tư thế và nhìn lên hắn với vẻ van lơn. Hơi thở của Caleb lúc hít vào trở nên giật cục vì phấn khích. Cuối cùng, cô cũng đã phục tùng và nghe theo mệnh lệnh của hắn. Cảm giác này thật dễ say lòng, nhưng lại có hơi trống trải vì hắn đang dạy cô các mệnh lệnh bằng tiếng Nga. “Leet sawn k’leet sue,” hắn lặp lại. Vẻ mặt khắc nghiệt, ánh mắt vô cùng đáng sợ. Khóe miệng của Mèo Con trễ xuống, gương mặt hơi nhăn nhó, cằm run run vì gắng không bật khóc, nhưng cô vẫn gật đầu. Bằng một tốc độ chậm đến đau đớn, cô nằm xuống sàn. Nhìn lên trần nhà, những giọt nước mắt cô cố kiềm nén chảy dài xuống hai bên mặt. Chuyện này rất khó với cô, Caleb biết sẽ như thế, nhưng đây là chuyện dễ dàng nhất cô có thể làm so với hành trình phía trước. Hắn thấy tội lỗi nhưng cũng có cả khao khát nữa, thứ khao khát dữ dội nhẹ nhàng luồn lách trong huyết mạch hắn. Tội lỗi chẳng là gì nếu đem so với khao khát nắm được Mèo Con trong tay. Nếu chuyện đó là bệnh hoạn và suy đồi thì hắn đã chấp nhận từ lâu rồi. “Chân của em, Mèo Con. Đưa chúng ra nào.” Hắn quan sát khi hai gối cô bắt đầu co lại và gần như phải gập người xuống vì khao khát lúc tay cô với xuống váy ngủ, kéo nó qua gối và lên phía trên đùi. Hắn đã không nghĩ cô sẽ để lộ cơ thể cô cho hắn thấy, nhưng cô đã làm thế. Cậu nhóc của hắn bắt đầu nhộn nhạo theo nhịp tim đang tăng tốc, sưng phồng lên, căng dài ra và van xin được giải thoát. Mèo Con co hai gối về phía ngực, hai bàn tay siết chặt lần váy ngủ ở phần eo. Nơi thầm kín của cô hiện ra rõ ràng, hai cánh môi hồng mở rộng và đỏ ửng, hạt đậu bé tí ló ra từ bên dưới nơi trú ẩn. Caleb hít vào đột ngột và nuốt xuống. Hắn có thể nhìn cô mãi mãi, nhưng khao khát của hắn không phải mục tiêu của bài tập này. Đây là cách nhanh gọn nhất để thiết lập lại vai trò của họ. Hôm nay sẽ không có cơn bột phát nào hết, không tranh cãi trên đường đi, không bối rối về việc có nên dung thứ cho cô hay không. “Nơi đó của em thật sự rất đẹp, Mèo Con ạ.” Cô cất tiếng rên rỉ. “Gì kia?” hắn nạt. “Cảm ơn, thưa Chủ Nhân.” Cô chữa lại. “Rất tốt, Mèo Con. Giờ em có thể để chân xuống.” Cử động của cô nhanh nhẹn hơn anh nghĩ nếu xét đến tình trạng thương tích, nhưng hắn không muốn đưa ra bình luận gì. “Lye zhaash che có nghĩa là nằm sấp. Em có hiểu từ đó không?” Mèo Con sụt sịt gật đầu, “Vâng, thưa Chủ Nhân.” “Vậy thì nằm sấp lại đi.” “Sẽ đau lắm,” cô nói. “Ít nhất phải thử chứ. Luôn luôn cố gắng vâng lời. Cứ để tôi lo chuyện em có thể hay không thể chịu được, quay lại tư thế nghỉ đi, đưa lưng về phía tôi,” Caleb nói. Từ ngữ nhanh chóng và rõ ràng, không cho phép tranh cãi. “Lye zhaash chee.” Một tiếng thút thít vụt thoát khỏi môi Mèo Con, nhưng cô đã nhanh chóng mím môi lại và nín thở trong lúc chật vật, như một chú rùa lật ngửa trên mai của mình, lăn người sấp lại. Caleb lưỡng lự muốn giúp cô, và điều đó khiến hắn nhớ lại lần đầu cô không nghe lời, hắn đã đánh hai gò ngực của cô đến đỏ hồng cho tới khi cô chịu vâng lời. Cảm giác như đã nhiều thế kỉ rồi vậy. Mất một hai phút gì đó, nhưng cuối cùng cô cũng đã ở tư thế nghỉ. Caleb thích thú ngắm nhìm cái cách mông cô đặt trên hai bàn chân trần. “Giờ thì nghiêng người tới trước và đưa mông em lên cao. Thông thường thì hai cánh tay em sẽ phải duỗi thẳng ra trước, nhưng hiện tại, cứ giữ chúng ở tư thế thoải mái nhất đi.” Mèo Con gắng chịu đựng trong khi làm theo những gì được bảo. Cô chọn cách giữ hai cánh tay bắt chéo trên ngực, để một bên mặt áp xuống đất. Chiếc váy ngủ che mất tầm nhìn của Caleb. “Ồ, Mèo Con. Tôi rất thích em thế này. Cực kì thích.” Lời hắn nói chẳng có gì ngoài sự thật. Hắn không thể ngăn mình nắm lấy hai gò mông hơi hé mở của cô và chầm chậm tách chúng ra. Mèo Con run lẩy bẩy, nhưng vẫn bất động bên dưới những ngón tay thăm dò của hắn. “Tôi chạm vào em được không?” hắn hỏi với một chút thách thức. Một khoảng lặng kéo dài vài giây và rồi cô trả lời, “Vâng, thưa Chủ Nhân.” Caleb mỉm cười, đó chính xác là câu trả lời hắn muốn và là câu trả lời cô nên đưa ra. Cô đang dần học được rồi. “Thế là tốt, Mèo Con. Tôi rất tự hào về em,” hắn nói. Caleb vuốt ve da thịt mềm mại nơi đùi trong của cô. Mèo Con thở hắt ra một hơi, và Caleb hiểu hành động đó như sự tuyệt vọng. Chuyện này là hơi sớm và quá sức chịu đựng của cô sau cú sốc mấy ngày qua. Cô đã làm rất tốt, và hắn thật sự thấy tự hào về cô. Vậy là đủ rồi. Hắn kéo chiếc váy ngủ về vị trí cũ và giục cô quay lại tư thế nghỉ. Nước mắt lăn dài xuống hai gò má và gương mặt cô gần như vô cùng mệt mỏi, nhưng Caleb vẫn hôn lên hai gò má ướt đẫm kia trong lúc giúp cô lấy lại bình tĩnh. Sau khi đưa cho cô thuốc giảm đau, hắn điềm nhiên đút bữa sáng cho cô trong lúc cô im lặng quỳ giữa hai gối hắn, nhận lấy tất cả những gì hắn trao.